Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 99: Chương 99: Chọc giận Trần Bửu




Sau khi Trần Vũ đi vào trong gian nhà chính, hắn liền nhìn thấy hai cha con trưởng thôn Trần Bửu và Trần Biên ngồi ở bên trong. Bên cạnh còn đứng đấy một tên Thiên Giai Kiếm Sĩ, tên này là người lần trước đi theo hộ vệ ở bên cạnh của Trần Biên.

Mà lúc này, Trần Bửu vừa thấy đám người Trần Vũ bước vào, liền lên tiếng hỏi lấy đứa con trai ngồi ở bên cạnh: “Bọn hắn chính là người giữ bản đồ hay sao?”

Trần Biên rất hiếu thuận, gật đầu đáp: “Vâng, thưa cha!”

Sau đó ánh mắt của Trần Biên mới hướng về phía Trần Vũ nói: “Ngươi đã tới đây rồi, vậy bản đồ đâu? Mau giao ra đây cho ta?”

Trần Vũ cũng không nghĩ tới hai cha con nhà này lại trực tiếp như vậy, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã đi vào chính đề rồi. Thế nhưng chuyện này cũng không làm khó được hắn, hắn chỉ mỉm cười, rồi đi tới chắp tay nói: “Nha, chắc hẳn vị tiền bối này là trưởng thôn đại nhân rồi, còn vị này hẳn là Biên công tử phải không! Đã lâu không gặp, mọi người vẫn mạnh khỏe chứ?”

Mấy lời này của Trần Vũ nói xong, hai cha con họ Trần đều đưa mắt nhìn nhau, mà khóe môi của Trần Biên lúc này có chút co giật.

Đây là ý gì? Chúng ta có quen biết nhau sao?

Ánh mắt Trần Bửu lúc này có chút quái dị lên, mà Trần Biên thì nhịn không được quát lớn: “Chớ có vòng vèo! Nói mau, bản đồ ở chỗ nào? Có phải là ở trên người của hai ả Người Thỏ kia không?”

“Ây, các ngươi không phải tìm ta đến nói chuyện sao? Làm sao lại hỏi bản đồ, mà bản đồ gì? Làm sao ta lại không biết?” Trần Vũ một bộ kinh ngạc nói ra, sau đó hắn còn quay sang nhìn hai thiếu nữ Người Thỏ đi ở bên cạnh, nói: “Nói xem, trên người các ngươi có bản đồ hay không?”

“Không có!” Các nàng hai miệng một lời, liền cùng nhau lên tiếng đáp lại.

Mà lúc này, Trần Vũ lại làm ra vẻ vô cùng vô tội, hướng về phía hai cho con họ Trần nói: “Đại nhân, công tử! Hai người thấy rồi đấy, người hầu của ta nói không có bản đồ, mà ta cũng không biết bản đồ là cái vật gì? Vì vậy, chuyện này có phải là đã có hiểu nhầm gì không?”

“Im miệng, ngươi chớ có ngụy biện! Chính ông chủ tiệm buôn nô lệ đã nói với ta, trên người của bọn họ có bản đồ kho báu, chuyện này nhất định là không thể lầm được!” Trần Biên thật sự là không ngờ đến tên tiểu tử trước mặt lại lươn lẹo như vậy, hắn còn giả ngốc ra lừa người sao?

“Ài, làm sao lúc ta nói thật mà không có ai tin? Với lại chuyện này thì có liên quan gì đến tiệm buôn nô lệ? Bọn họ nếu đã biết trên người người hầu của ta có bản đồ kho báu, tại sao bọn họ không đi đoạt, mà nói cho ngươi làm gì?” Trần Vũ một bộ sầu mi khổ kiểm, hướng về phía Trần Biên chất vấn.

Mà Trần Biên bị Trần Vũ nói như vậy, nhất thời có chút cứng họng. Thật ra chuyện này hắn cũng tình cờ biết được, sau đó đã đem người kia giết đi, mà lời như vậy, hắn đương nhiên là không thể nói ra miệng được, cho nên chỉ có thể mượn lấy cái cớ mà thôi. Ai ngờ lại bị Trần Vũ vặt cho một trận, hắn sợ Trần Bửu sinh ra nghi ngờ, vì vậy liền đứng bật dậy nói: “Rốt cuộc là ngươi có giao bản đồ ra hay là không?”

Trần Vũ thấy hắn phản ứng lớn như vậy, thật ra cũng có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó hắn liền làm bộ đau sót nói: “Thôi được rồi, nếu các ngươi đã muốn lấy được tàng bảo đồ, thì ta cũng hết cách! Đây, tàng bảo đồ của các ngươi đây, mau mà tới lấy!”

Trần Vũ nói xong liền đem một cuộn da dê ném qua, Trần Biên thấy thế liền nhanh tay mà chụp lấy, còn Trần Bửu thì chỉ ngồi ngay ngắn ở một bên xem trò. Chỉ có điều khóe mắt của hắn ẩn ẩn có một chút cau lại. Trần Biên đương nhiên không phải dự định đem bản đồ cướp đoạt để làm của riêng, hắn chẳng qua là chỉ tiện tay thu về, kiểm tra thử xem phía trên bản đồ là thật hay giả mà thôi.

Qua một hồi kiểm tra, Trần Biên mới đem bản đồ giao lại cho Trần Bửu, nói: “Cha, ta xem qua rồi, trên này không có vấn đề gì!”

Trần Bửu cũng từ trên tay Trần Biên nhận lấy bản đồ, sau khi kiểm tra một hồi, thấy phía trên thật sự không có vấn đề gì, hắn mới gật gật đầu nói: “Rất tốt, tấm bản đồ này không có vấn đề gì!”

Sau khi Trần Bửu nói xong lời này, Trần Biên đứng ở một bên liền hiểu ý, nheo mắt ra lệnh cho Trần Long, là tên Thiên Giai Kiếm Sĩ đứng hộ vệ ở bên cạnh. Trần Long liền lập tức hướng trong nhà vỗ tay một cái.

Không qua một phút, từ bốn phương tám hướng bên trong, tuôn ra hơn trăm tên giáp sĩ, toàn bộ đều là khôi giáp sáng rực, trên tay cầm lấy đao khiên vô cùng chỉnh tề, chắn hết tất cả mọi lối ra ngoài.

Lúc này Trần Vũ mới nhíu mày lại, hắn hướng về phía hai cha con Trần Bửu nói: “Đại nhân, công tử! Hai người làm vậy là có ý gì?”

Nghe Trần Vũ hỏi như vậy, Trần Biên không nhịn được mà cười to một tiếng: “Ha ha ha, ta còn tưởng ngươi thông minh cỡ nào, hóa ra cũng chỉ là một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch mà thôi! Ngươi nghĩ ta bố trí nhiều người ở đây như vậy, chẳng lẽ còn muốn thả ngươi rời đi hay sao?”

“Ý các ngươi là? Chẳng lẽ các ngươi muốn nuốt lời?” Trần Vũ liếc mắt nhìn lấy xung quanh, sau đó sợ hãi nói.

Bộ dáng của hắn lúc này thật sự là rất chuyên nghiệp, nếu như Hắc Long và hai thiếu nữ Người Thỏ không biết được kế hoạch ơ bên trong, bọn họ còn cho rằng hắn thật sự sợ đâu?

“Ha ha ha, xem ra ngươi cũng không quá ngốc! Đúng như vậy, bản đồ đã giao ra rồi, người cũng đã ở đây, đương nhiên là chúng ta sẽ không cho các ngươi rời đi! Nhưng ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không giết chết ngươi dễ dàng như vậy đâu, đợi cho đến khi ta đem hai ả Người Thỏ chơi trước mặt ngươi, sau đó lại đem con ả Trần Tiểu Phương kia chà đạp chán chê, thì ta mới từ từ mà giết ngươi! Ngươi cảm thấy thế nào? Ha ha ha!” Trần Biên lúc này hả hê ngửa đầu lên trời cười to một trận, mà trên khuôn mặt vốn dĩ thong dong, trầm tĩnh của hắn đã bắt đầu trở nên vặn vẹo, hoàn toàn không có một chút khí khái phong lưu như ngày thường.

Trần Bửu ngồi ở một bên tuy rằng vẻ mặt không được dễ coi cho lắm, nhưng nghĩ đến đứa con trai này đã lập được đại công, cho nên ông ta cũng không nói ra cái gì.

Chỉ là, Trần Vũ không khỏi nhăn mặt lại, hắn vốn dĩ cũng không muốn giết người đấy, bọn họ làm sao lại nói lời khó nghe như vậy?

Mà hai thiếu nữ Người Thỏ cũng có chút rùng mình. Các nàng cũng không nghĩ đến, cái tên công tử lúc trước vẫn luôn nhẹ nhàng, ôn nhu này lại là một tên biến thái như vậy?

“Không xong rồi, không xong rồi!” Ngay tại lúc này, một tên người hầu từ phía bên ngoài đột nhiên chạy vào hô lên.

Trần Biên còn đang đắc ý cười to, bị tên người hầu phá đám như vậy, sắc mặt không khỏi trở nên vặn vẹo vô cùng khó coi: “Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy? Ngươi không thấy cha ta đang có việc quan trọng hay sao?”

Tên người hầu nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trần Biên nhìn đến, sóng lưng có chút lạnh buốt, nhưng hắn lúc này cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy. Hắn chỉ có thể hướng về phía Trần Biên chấp tay chào một cái, sau đó liền hướng qua Trần Bửu nói: “Bẩm đại nhân, phía dãy nhà đằng sau cháy rồi! Ngay cả gian nhà hướng bắc cũng cháy rồi, toàn bộ phương viên bên ngoài đều cháy hết cả rồi!”

“Ngươi nói cái gì?” Vốn dĩ đang rất điềm tĩnh, Trần Bưu lúc này cũng giật thốt lên mà đứng bật dậy.

“Dạ… là… toàn bộ đều cháy rồi… có người đang đem nhà của đại nhân đốt cháy rồi…” Toàn thân của tên người hầu lúc này đều trở nên run rẩy, đã lâu lắm rồi hắn mới chứng kiến thấy vị đại nhân này nổi giận như vậy, cho nên trong lòng của hắn đang không ngừng nơm nớp lo sợ.

“Là ai? Các ngươi rốt cuộc nói cho ta biết là ai làm ra chuyện này?” Trần Bửu tức giận gào rống một tiếng, làm cho không khí chung quanh đều chấn động lên.

Dù sao ông ta cũng là một vị Thiên Giai Kiếm Sĩ, thực lực là tuyệt đối không thể xem thường được.

Mà lúc này, phía bên ngoài lại có tên lính vội vàng chạy vào, hắn cũng không biết bên trong này vừa xảy ra chuyện gì, chỉ có thể gấp gáp nói: “Đại nhân, người bị giam ở căn nhà sau đã bị người ta cứu ra rồi!”

Lời này của hắn vừa nói ra, khí thế trên người của Trần Bưu lập tức bạo tăng, mà ngay sau đó, cái đầu của hắn cứ thế bị chém bay ra ngoài. Cho đến lúc chết, hắn cũng không biết là mình chết như thế nào.

“Nói, có phải chuyện này là do ngươi làm hay không?” Rốt cuộc, Trần Bưu cũng bình tĩnh trở lại, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Trần Vũ.

Mà Trần Vũ lúc này cũng không khỏi bội phục sự thông minh của hai cha con nhà này, làm sao hắn làm cả buổi trời, bọn họ giờ mới có thể phát hiện ra được?

Chính vì vậy, lúc này Trần Vũ cũng nhịn không được mà cười phá lên: “Ha ha ha, cười muốn chết ta! Lão Hắc, ngươi nói xem, có phải hai cha con nhà này rất ngu ngốc hay không?”

Hắc Long đương nhiên là không khách khí một chút nào, nó liền khinh bỉ nói: “So với cái đầu lừa nhà ngươi còn muốn ngốc hơn mấy lần!”

“Ngươi nói cái gì?” Trần Vũ còn đang đắc ý cười vang, bị câu nói này của Hắc Long làm cho hắn trực tiếp giận đến tím người.

Hắc Long vẫn thản nhiên đáp: “Đây chính là sự thật! Các ngươi so với bản Long, đều chỉ là rác rưởi mà thôi!”

“Ngươi… ngươi có tin là ta đem người ném vào trong không giản sủng vật hay không?” Trần Vũ tức đến muốn rách mí mắt.

“Ngươi dám sao? Nơi này đã bị bọn họ bao vây, không có bản Long, ngươi đừng mơ mà thoát ra ngoài!” Hắc Long đưa mắt nhìn qua xung quanh, sau đó còn vẫy vẫy cái đuôi nói.

Lúc này Trần Vũ đã hoàn toàn hối hận, hắn làm sao lại quên mất con rồng này miệng rất thúi kia chứ? Đúng là tự lấy đá đập lên chân mình.

Thế nhưng hai cha con Trần Bửu thì lại nghĩ khác, bọn họ không thể nào nghĩ đến, một người một rồng này lại dám ở ngay trước mặt bọn họ nói chuyện trêu đùa như vậy. Đây là đang xem thường bọn hắn sao?

Chính vì thế, lúc này Trần Bửu không thể nào nhịn được mà rít lên: “Giết! Giết chết bọn hắn cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.