Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 100: Chương 100: Phế bỏ Trần Biên




“Ải ải, là tên khốn kiếp nào, là tên khốn kiếp nào đã đem đồ đệ yêu quý của ta bắt đi? Là kẻ nào, mau ra đây, mau ra đây nhận lấy một búa của bản đại gia!”

Ngay lúc Trần Bửu vừa mới ra lệnh, thì phía bên ngoài bỗng dưng vang lên một tiếng rống như sấm rền.

Lúc này sắc mặt Trần Bửu không khỏi trở đen lại, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Khốn kiếp, là tên nào? Là tên nào dám xông loạn vào phủ của ta?”

Trần Bửu vừa nói dứt lời, thân ảnh to lớn của Vương Thiết lập tức xông vào, mà mấy tên lính vệ đứng chắn ở phía trước nhất, đều bị một búa của Vương Thiết đập cho bay ra ngoài. Sau đó Vương Thiết còn lớn tiếng hô lên: “Ta chính là ông nội của ngươi đây! Tên Trần Bửu khốn kiếp kia, ngươi làm trưởng thôn thì cứ làm trưởng thôn của ngươi đi, mắc mớ gì đến đệ tử của ta, mà ngươi lại đi bắt nàng giam cầm? Có phải tên Trần Bửu khốn kiếp nhà ngươi cho rằng, bản đại gia không dám làm gì ngươi không?”

Vương Thiết vừa nói, vừa quơ búa đập loạn, làm cho đám lính vệ đều kinh hãi mà phải tránh xa.

Mà Trần Bửu nhìn thấy cảnh này, sắc mặt liền tối sầm lại, đặc biệt là cái tên Vương Thiết này, đã đánh người thì thôi đi, mắc mớ gì mà mỗi lần hắn đánh người, lại còn mở miếng ra mắng thêm một câu. Vương Thiết hắn xem nơi này không có người sao?

“Vương Thiết, ngươi chớ có làm càn! Ngươi đừng tưởng rằng thân phận của ngươi không ai biết được? Bản thôn trưởng không muốn nói nhiều với ngươi, cho nên ngươi tốt nhất là cút ra khỏi đây đi!” Trần Bửu sắc mặt âm trầm mà nhìn lấy Vương Thiết nói.

“Phí, ngươi cho là ta sợ ngươi tiếc lộ tin tức ra chắc? Bản đại gia cũng không sợ ngươi, ngươi có bản lĩnh thì cứ phóng ngựa tới đây!” Vương Thiết sau một hồi đập loạn, cuối cùng cũng ngừng tay lại, nhìn về phía Trần Bửu khinh thường nói.

“Vương Thiết, đừng để rượu mời không uống, ngươi lại muốn đi uống rượu phạt! Chuyện ở chỗ này cũng không có liên quan đến ngươi, ngươi tốt nhất là cút ra ngoài cho ta!” Trần Bưu đương nhiên là không thể chịu yếu thế, còn một bộ vô cùng hung hăng gầm lên.

“Mẹ nó, ngươi việc gì phải nói nhiều như vậy? Ngươi có bản lĩnh thì nhào qua kiếm ăn?” Vương Thiết vẫn một bộ khinh thường nói.

“Ngươi có gan thì xông lên trước thử cho ta xem?!” Trần Bửu vẫn không chịu yếu thế nói.

“Ngươi ngon thì xông qua đây!” Vương Thiết lại nói.

“…”

Tất cả mọi người nhìn thấy hai người phùng mang trợn má mà đôi co với nhau, không khỏi được một trận mở rộng tầm mắt. Mà Trần Vũ thì nhịn không được, lên tiếng nói: “Hai vị, các ngươi rốt cuộc là có đánh nhau hay là không đây?”

“Câm miệng!”

“Im miệng!”

Hai người Trần Bửu, Vương Thiết liền đồng thanh hô lên. Trần Vũ cũng không có bị khí thế của hai người ép lui, mà chỉ là hiếu kỳ nhìn lấy Vương Thiết nói: “Đại sư, đồ đệ của ngươi bị người ta ức hiếp như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn lấy lại một chút công đạo hay sao? Hay là ngươi muốn ta đi lên giải quyết bọn hắn đây?”

“Không cần!” Vương Thiết gấp đến rống lên.

Đừng nhìn thấy tên tiểu tử này có vẻ yếu nhược như vậy, nhưng bên cạnh hắn đều là lão quái vật. Lần trước là mấy nữ nhân Hồ tộc thực lực không tệ, vừa rồi là nữ Tinh Linh vô cùng đáng sợ. Hiện tại bên cạnh lại có một đầu Long Hồn không biết thực hư thế nào. Ông ta mà không tranh thủ ra tay trước, đem tên Trần Bửu này dần cho một trận. Để cho tên tiểu tử này với thủ hạ của hắn ra tay, thế thì ông ta làm gì có phần của mình nữa? Như vậy, ông ta làm sao mà ăn nói với nữ đồ đệ yêu quý của mình đây?

Nhưng Trần Bửu thì không biết nhiều như vậy, ông ta cũng chỉ biết được một số thông tin bên ngoài, do chính con trai Trần Biên của ông ta báo cáo về mà thôi. Với lại, theo như quan sát của Trần Bửu, thì Trần Vũ tuổi còn nhỏ như vậy, dù có năng lực như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể vượt qua được đẳng cấp Thiên Giai tầng sáu của ông ta.

Cho nên lúc này ánh mắt của Trần Bửu có chút khinh thường mà nhìn lấy Trần Vũ, nói: “Tiểu tử, ngươi tốt nhất là tự cầu nguyện cho chính mình đi, đừng nghĩ là ngươi có chút bản lĩnh thì không xem ai ra gì?”

“Vậy sao?” Trần Vũ nhàn nhạt đáp.

Mà Vương Thiết lúc này cũng hô lên: “Trần Bửu, ta với ngươi quyết đấu! Ta muốn nhìn xem, đã nhiều năm như vậy, cái tên tiểu tử nhà ngươi tiến bộ đến cỡ nào rồi!”

Trần Bửu lúc này cũng không để ý nhiều đến Trần Vũ nữa, ánh mắt âm trầm mà nhìn lấy Vương Thiết nói: “Ta sợ ngươi chắc?”

Thế là hai người này cũng không nói nhiều nữa, thân hình cấp tốc lao vào với nhau, mở ra một trận đại chiến kinh thiên động địa. Mà với khí thế của hai vị cao thủ Thiên Giai, chấn động có chút bạo liệt, làm cho mặt đất và một số đồ đạc trong phòng đều bị chấn hư. Mà Trần Bửu thấy một màn như vậy, không khỏi đau đến xanh ruột, chỉ có thể gấp hô: “Chúng ta ra ngoài đấu!”

“Được!” Vương Thiết cũng không nhiều lời, vừa thấy Trần Bửu phi thân lào ra, ông ta cũng nhảy đuổi theo.

Mà lúc này, trong phòng bắt đầu trở nên yên tĩnh lại. Trần Biên nhìn lấy tên thiếu niên trước mặt, trên miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, nhàn nhạt: “Tiểu tử, xem chừng trợ giúp của ngươi đã không dùng được nữa rồi, ta thấy hay là ngươi tự chặt xuống hai tay hai chân, rồi dập đầu tạ lỗi, ta có thể còn sẽ suy nghĩ mà bỏ qua cho ngươi một lần nha!”

“Ồ, vậy thì đa tạ Biên đại công tử rất nhiều nha! Nhưng mà ta lại không biết phải làm như thế nào mới làm được như vậy đây? Hay là công tử làm mẫu trước đi, để ta có dịp học hỏi một phen nha!” Trần Vũ một bộ hiếu kỳ nói.

Mà Trần Biên nghe xong sắc mặt đều tối sầm lại. Hắn tức giận rống lên một tiếng: “Giết hắn, ta muốn các ngươi đem hắn bâm ra thành trăm ngàn mảnh!”

Đám lính vệ nghe Trần Biên ra lệnh, lập tức khí thế hung hăng mà muốn xông lên. Thế nhưng lúc này khí thế trên người Hắc Long bỗng nhiên tản ra, làm cho tất cả bọn họ đều chấn động, đứng im ngay tại chỗ. Luồng khí thế này, thật sự là quá mức kinh người, bọn họ từ trước đến giờ nào có trải qua như vậy.

Run sợ!

Trần Vũ có thể dễ dàng nhìn thấy điều này thông qua ánh mắt của bọn họ. Mà tên Thiên Giai Kiếm Sĩ Trần Long vẫn luôn đi theo bên cạnh Trần Biên, sắc mặt lúc này cũng trở nên tái mét. Hắn không nghĩ đến, kẻ đáng sợ nhất ở đây, không phải là Vương Thiết, mà lại chính là đầu Hắc Long đang treo lơ lửng trên không trung kia.

Ngay lúc mọi người còn đang sợ hãi, Trần Vũ liền mở ra không gian sủng vật, triệu hồi Dã Lang Vương cho nó đứng ở bên cạnh hai thiếu nữ Người Thỏ. Rồi hắn mới lạnh lùng nhìn sang Trần Biên nói: “Vốn dĩ ta cũng không muốn giết ngươi, nhưng vì cái miệng của ngươi quá thối! Lại năm lần bảy lượt đòi muốn giết ta, cho nên hôm nay ta không thể không phế ngươi được!”

Trần Vũ nói xong, còn hướng về phía Hắc Long nói: “Giữ chân tên Kiếm Sĩ kia lại, đồng thời không được để cho ai tới gần hai nàng!”

“Yên tâm bảo ở trên người ta đi, đây chỉ là một việc nhỏ mà thôi!” Hắc Long hiếm khi tỏ ra thật thà đáp.

Mà Trần Biên lúc đầu sắc mặt đã không còn một chút máu, sau khi nghe thấy đối đáp của Trần Vũ và Hắc Long, hắn không khỏi quái dị mà nhìn lên: “Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn đối phó với ta hay sao?”

“Một mình ta là dư xài rồi, thế nào, ngươi cảm thấy sợ rồi sao?” Trần Vũ nhún nhún vai đi về phía Trần Biên nói.

“Ha ha ha, sợ, ta lại sợ một tên tiểu tử miệng còn hơi sữa như ngươi sao? Hừ, vốn dĩ ta còn nghĩ là ngươi để cho đầu Hắc Long kia ra tay, như thế thì ta thật sự là không có một chút cơ hội nào. Nhưng chỉ bằng vào ngươi, ta còn không tin là không thu thập được!”

Sau khi Trần Biên cười lớn một trận, thân hình của hắn nhanh chóng lao về phía Trần Vũ, sau đó liền vung kiếm chém tới. Trong miệng của hắn còn cười gằng lên một tiếng: “Tên tiểu tử nhà ngươi quá ngu xuẩn! Bây giờ thì ngươi đi chết đi!”

Trần Biên như thế nào cũng là một vị Cao Cấp Kiếm Sĩ, so sánh về mặt tốc độ cùng với lực chiến thì phải mạnh hơn một tên Trung Cấp Thợ Săn rất nhiều. Đặc biệt là mấy ngày hôm trước, Trần Biên đã điều tra ra được, Trần Vũ nhiều nhất cũng chỉ đạt tới Trung Cấp tầng sáu, tầng bảy mà thôi. Ngoài việc tài nghệ bắn cung hơn người, thì hắn hoàn toàn không có một điểm gì đáng ngại.

Đương nhiên nếu là so sánh với người khác, chiến lực của Trần Biên hoàn toàn có thể miểu sát một vị Trung Cấp Thợ Săn bình thường. Nhưng nếu là so với Trần Vũ, một người lúc nào cũng có hệ thống bên người, đặc biệt thực lực bây giờ cũng đã bước vào Trung Cấp đỉnh phong rồi, thì đây chính là một việc hoàn toàn khác.

Chỉ thấy thân hình Trần Vũ hơi động một chút, trong tay của hắn không biết từ lúc nào đã cầm lấy một mớ kim châm vô cùng sắc bén. Mà thân hình của Trần Biên vừa mới lao tới, kim châm trên tay của Trần Vũ cũng liền phóng ra. Sau đó hắn nhanh chóng thu người lui lại, động tác cực kỳ lưu loạt, hoàn toàn không có một xíu dư thừa nào.

Trần Biên làm sao mà biết được, Trần Vũ trong suốt thời gian này đều chiến đấu với các cao thủ Thiên Giai. Mà đó còn là một tên sát thủ đỉnh cấp, so sánh về tốc độ, và độ sắc bén, thì Trần Biên còn lâu mới sánh kịp.

Cho nên ngay lúc này, Trần Biên hoàn toàn không có một chút phòng bị nào, lập tức bị kim châm trên tay của Trần Vũ phóng trúng. Mà lần này, Trần Vũ ra tay cũng cực kỳ độc ác, hoàn toàn nhắm vào các vị trí yếu hại nhất trên người của hắn phóng tới. Chính vì vậy, một kiếm của Trần Biên còn chưa kịp chém vào người Trần Vũ, hắn đã ngã xuống đất mà kinh hãi hô lên.

“A, mắt của ta, mắt của ta… đau quá…”

Nhìn thấy Trần Biên vừa mới hung hăng xông tới, lúc này đột nhiên lại ngã xuống đất mà ôm mặt gào khóc, đám lính vệ cùng với Trần Long đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Đặc biệt là Trần Long, hắn đã nhìn ra được một chút môn đạo bên trong động tác vừa rồi của Trần Vũ. Đừng nhìn tên thiếu niên này chỉ tùy tiện phóng ra vài châm mà vội xem thường hắn. Rõ ràng động tác của tên thiếu niên này cực kỳ điềm tĩnh và chuẩn xác, hoàn toàn không có một tia do dự hay dư thừa nào. Một người trẻ tuổi như vậy, lại ra tay tàn nhẫn như thế, hắn đây là được đào tạo để làm sát thủ sao? Một lời không hợp, liền trực tiếp đem hai mắt của đối phương phế bỏ, mà trên kim châm của hắn còn có bôi lấy độc dược, nếu như Trần Biên không sớm được chữa trị, e rằng tính mạng cũng khó mà giữ lại được.

Cái này cũng không thể nào trách Trần Vũ được, hắn dù sao trải qua nhiều trận chém giết như vậy, tình cách cũng đã khác mấy ngày trước rất nhiều rồi. Với lại, cái tên Trần Biên này miệng quá thối, không những đòi chém, đòi giết hắn, còn muốn làm hại nữ nhân của hắn, đây là hắn ngại mệnh của mình còn dài sao?

Mà lúc này, Trần Bửu còn đang chiến đấu với Vương Thiết bên ngoài, đột nhiên nghe thấy tiếng la hoảng sợ của Trần Biên, cũng có chút kinh hãi mà chạy vọt vào. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của con trai mình toàn là máu đen, mà hai mắt của hắn đã triệt để bị phá hủy, Trần Bửu không nhịn được phải rống lớn một tiếng: “Khốn kiếp, ngươi mau trả mạng lại cho con trai ta!”

Đối với Trần Bửu mà nói, đứa con trai này của hắn vô cùng có tiền đồ, hắn còn dự định sang năm để cho Trần Biên đi đến Kinh Đô, để thi vào học viện Quốc Tử Giám đây. Bây giờ nhìn con trai của mình bị phế bỏ rồi, hắn làm sao có thể nhẫn nhịn cho được. Cho nên lúc này, hắn muốn đem Trần Vũ giết chết để trả thù cho con trai mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.