“ Ầm”
Thiên Vũ tông lớn như vậy liền vang lên một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.
Vô số ngói đỏ tường trắng nổ tung, tạo thành một đống đá vụn.
Mà mặt đất được lát bằng bạch ngọc cũng xuất hiện vô số vết rách.
Trương Đan Sơn cùng Tôn Tuyệt Ly lại đứng mũi chịu sào, thân đứng ở trung tâm của hỏa liên, thừa nhận uy lực cuồng bạo, cường đại nhất.
Cả khuôn mặt của Tôn Tuyệt Ly đều bị bóp mét, trong tiếng thét chói tai, lão bị nổ thành một mảnh mưa máu ngay tại chỗ, lập tức bị hơi nóng đáng sợ hóa thành hư vô, hoàn toàn hồn phi phách tán.
Vòng bảo hộ trước người Trương Đan Sơn nổ tung, cả người bị hất văng bay đập vào ngọn núi đằng sau.
Mấy gã trường lão cũng bị khí lãng hất tung, miệng liền tục ói ra máu tươi.
May mắn là một đám đệ tử của Thiên Vũ tông đứng sau lưng Trương Đan Sơn.
Bởi vì bọn hắn cách xa, hơn nữa lại có Trương Đan Sơn ngưng tụ một tầng bảo vệ, đám người kia phần lớn bị thương, cũng không có chí tử, chỉ có thể nằm ở trên mặt đất mà kêu thảm.
Đường Tuyết Như đứng ở phía sau đám người, vẻ mặt đờ đẫn nhìn một màn này.
Thiên Vũ tông bàng bạc khí thế hiện giờ lại biến thành một đống hoang tàn.
Trong mắt nàng sư phụ của nàng rất mạnh, lại không chịu được một kích của Từ Khuyết, mất mạng tại chỗ.
Thậm chí là vị Trương tông chủ bị tông phái tứ phương kính ngưỡng cũng bị đánh bay đu.
Cả quá trình, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc rất ngắn nhưng lại làm cho người ta sợ hãi, thật là khiến người khó mà tin được.
..
“Đinh, chúc mừng kí chủ “Từ Khuyết” trang bức thành công, thưởng cho 50 điểm giá trị trang bức!”
“Đinh, chúc mừng kí chủ “Từ Khuyết” trang bức thành công, thưởng cho 80 điểm giá trị trang bức!”
“Đinh, chúc mừng kí chủ “Từ Khuyết” trang bức thành công, thưởng cho 100 điểm giá trị trang bức!”
“Đinh, chúc mừng kí chủ “Từ Khuyết” đánh chết tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đạt được 20 vạn điểm kinh nghiệm cùng một cái nhẫn trữ vật!”
“Đinh, chúc mừng kí chủ “Từ Khuyết” phá hủy hơn nửa kiến trúc của thế lực “Thiên Vũ tông” cấp thấp,làm căn cơ của đối phương bị thương nặng , đạt được 100 vạn kinh nghiệm!”
“Đinh, chúc mừng kí chủ “Từ Khuyết” thăng liền bốn cấp, cảnh giới trước mắt Kim Đan kỳ tầng 1!”
…
Từ Khuyết cũng không để ý đến hệ thống trong đầu, nhìn thấy lão thái bà chết trong Phật Nộ Hỏa Liên, hắn nở nụ cười!
Giờ phút này Từ Khuyết đã hoàn toàn phát tiết được sự phẫn nộ ở trong lòng.
Hắn ngửa mặt lên trời cười to.
-Tiểu Nhu, thấy được không?
-Thôn trưởng, thấy được không?
-Đại Tráng, thấy được không?
-Các vị già trẻ hương thân, các ngươi có thấy được không?
-Lão già đứng phía sau hại chết các ngươi đã bị ta giết chết rồi.
-Ta đã báo thù được cho các ngươi rồi.
…
Khói lửa màu xanh còn đang thiêu đốt, đệ tử Thiên Vũ tông bị thương kêu thảm.
Trong tiếng huyên náo, trước mắt Từ Khuyết dần mờ mờ, từ từ ướt át.
Những khuôn mặt thiện lương, chất phác của các thôn dân Bàn Sơn thôn như hiện ra trước mắt Từ Khuyết.
Hắn nhìn thấy Tiểu Nhu đang cười với mình.
Hắn nhìn thấy các thôn dân đang cầm cuốc ra đồng làm việc.
Mãi đến cuối cùng, khi những hình ảnh này tan thành mây khói, từ từ biến mất ở trước mắt hắn.
Từ Khuyết mới như ở trong mộng mới tỉnh, trong lòng buồn bả!
Đã xong.
Hết thảy đã trở thành quá khứ.
Ân oán tình cừu, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.
Bọn họ là phàm nhân hèn mọn thì đã sao?
Các ngươi đám Tu Tiên giả cao cao tại thượng thì có gì đặc biệt hơn người?
Ở trong mắt Từ Khuyết thì Tiểu Nhu, thôn trưởng, đám người Đại Tráng lại càng quan trọng hơn vô số lần so với đám Tu Tiên giả vô sỉ này, cho dù giết chết bọn hắn một ngàn lần một vạn lần, cũng không đủ để đền lại.
Nhìn xem cảnh tượng hỗn độn trước mắt, trong lòng Từ Khuyết không có hối hận, Tông chủ Anh Biến kỳ thì như thế nào? Ở dưới con mắt của lão ấy ka vẫn giết được lão thái bà ghê tởm kia.
Đại thù được báo, mà hiện giờ việc quan trọng mà Từ Khuyết cần làm chính là thăng cấp, để có thể cứu sống lại Tiểu Nhu.
“ Ầm”
Đột nhiên, tòa núi phía xa xa phát ra một tiếng vang dội.
Vô số cự thạch lăn xuống, một bóng người mang theo phẫn nộ từ trong đó lướt ra, là Tông chủ của Thiên Vũ tông Trương Đan Sơn.
Chỉ thấy tóc tai hắn bù xòa, áo bào trên người rách rưới.
Nhìn thấy Thiên Vũ tông một tay mình tạo dựng biến thành đống hoang tàn, Trương Đan Sơn không thể nào kìm nén được lửa giân ở trong lòng.
Hắn hai tròng mắt đỏ bừng, ngửa mặt lên trời rít gào!
-Tiểu súc sinh, ta giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!
Liệt hỏa phun ra từ trên người của hắn, giống như là một ngọn núi lửa bùng nổ, uy áp cường đại, nháy mắt đã phóng về phía Từ Khuyết.
Anh Biến Kỳ tức giận, thây người nằm xuống trăm vạn, đổ máu ngàn dậm!
Nhưng mà Từ Khuyết thản nhiên nhìn hắn một cái, nói:
-Từ lúc Bàn Sơn thôn bị tàn sát, rồi đến khi ngươi trăm phương nghìn kế muốn giữ mạng cho Tôn Tuyệt Ly thì nên nghĩ sẽ có kết quả này. Mặc dù bên ngoài ngươi tỏ ra khách khí với ta, không phải là kiêng kị sư phụ sau lưng ta sao, bất quá Trương Đan Sơn, ta cho ngươi biết. Từ Khuyết ta không dựa vào bất kỳ kẻ nào, chỉ bằng vào bản lĩnh của mình, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, muốn giết thì giết. Ha ha, lần sau gặp lại, xem ta làm sao lấy cái mạng chó của ngươi.
Lập tức Từ Khuyết liền dùng Thần Hành Độn Tẩu phù sơ giai.
“Vù” một tiếng, thân thể dần dần nhạt đi, nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi!
…
…
Một trận chiến này, Thiên Vũ tông nguyên khí dại thương không chỉ chết một cường giả Nguyên Anh kỳ mà Dư trưởng lão cùng với các đệ tử khác cũng bị thương, hơn một nửa kiến trúc đã bị phá hủy.
Hơn nữa từ lúc Từ Khuyết biến mất, Trương Đan Sơn cơ hồ điên cuồng, muốn truy tìm để báo thù.
Nhưng mà không tìm được chút tung tích nào liên quan đến Từ Khuyết.
-Đáng giận, đây là nỗi nhã của Thiên Vũ tông, vô cùng nhục nhã.
Một Tông chủ Anh Biến kỳ, lại bị một tên tiểu tử Kết Đan kỳ đua bỡm, thiếu chút nữa cả môn phái đều bị diệt rồi, cuối cùng còn để Từ Khuyết đào tẩu dễ dàng.
Trương Đan Sơn nuốt không trôi cục tức này, lửa giận của hắn lại không có chõ phát tiết bởi vì tìm không thấy tăm hơi của Từ Khuyết.
Mà lúc này Từ Khuyết sớm đã ở ngoài ngàn dặm.
Sau khi thoát khỏi Thiên Vũ tông, hắn liền bị truyền tống đến một ngọn núi hoang, trên người đã đổi lại hắc bào, trên lưng mà Huyền Trọng Xích, khí chất biến hóa, quả thực giống như biến thành người khác, cho dù đứng trước mặt Trương Đan Sơn thì cũng chưa chắc bị nhận ra.
Vì để sớm tới ngày đạt được Kim Đan kỳ viên mãn để cứu sống lại Tiểu Nhu, Từ Khuyết giống như hóa thành khổ hành tăng, đâm đầu vào rừng rậm.
Liên tiếp mấy ngày, hắn đi sâu vào trong rừng.
Dọc theo đường đi chém giết các loại dã thú, để tích lũy điểm kinh nghiệm mà thăng cấp.
Mệt mỏi thì lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, tùy ý nghỉ ngơi. Tỉnh lại liền lại tiếp tục giết dã thú.
…
Thẳng đến nửa tháng sau, Từ Khuyết tiến vào một chỗ đầy chướng khí, gặp được một đầu yêu thú biết nói tiếng người.
Đây là một con cóc cực kỳ to lớn mà xấu xí, hai con mắt của nó phủ đầy lông, trên người có vô số độc trùng đang bò.
Làm người ta ghê tởm nhất chính là trên đầu của nó còn có một mụn độc, chảy nước đặc màu vàng, ghê tởm đến cực điểm!
Đột nhiên con cóc này nhảy ra chặn đường của Từ Khuyết, há mồm nói:
-Hắc hắc, lại có đồ ăn đưa tới cửa, nhưng nhưng đáng tiếc rất gầy, căn bản không đủ ăn a.”
Từ Khuyết lặng đi một chút, cười khổ nói:
-Không nghĩ tới sau khi đến thế giới này,lần đầu gặp được con yêu thú nói được tiếng người lại là một con vật xấu như vậy.
Ở trong trí nhớ của Từ Khuyết, chỉ cần yêu thú tu luyện đến Kim Đan kỳ viên mãn, thành công vượt qua tứ cửu thiên kiếp, sau khi tiến vào Nguyên Anh kỳ thì sẽ có linh trí, biết nói tiếng người.
Mà tới được Nguyên Anh kỳ viên mãn, vượt qua ngũ cửu thiên kiếp, sau khi tiến vào Anh Biến kỳ thì yêu thú có thể hóa thành hình người.
Hiển nhiên con cóc trước mắt này là Nguyên Anh kỳ, thực lực không tầm thường.
-Hắc hắc, nhân loại nhỏ bé, dám mắng cóc gia ta xấu xí ư? Ngươi muốn chết.
Con cóc tức giận mắng một tiếng, trong miệng phun ra một đầu lưỡi, giống như là một thanh kiếm sắc, trực tiếp phóng về phía Từ Khuyết.
Dưới chân Từ Khuyết lập tức dùng Tam Thiên Lôi Động, nháy mắt thoát khỏi một đòn này, cười to nói:
-Ngay cả cục trĩ cũng mọc trên đầu, ngươi nói ngươi không xấu ư?
-Ngươi muốn chết.
Con cóc tức giận đến giận sôi máu, một tiểu tử mới Kim Đan kỳ lại dám cười nhạo mình, đây quả thực là một loại sỉ nhục
Mồm to khẽ đóng, đột nhiên khẽ hấp, linh khí bốn phương tám hướng điên cuồng chảy vào trong cơ thể của nó, mà cơ thể của nó không ngừng phình to ra.
Từ Khuyết thầm mắng một tiếng không ổn, con cóc chết tiệt này lại có đại chiêu.
Bật người thi triển Tam Thiên Lôi Động, nhảy lên trời cao, rất nhanh tiến nhập vào trạng thái Long Đằng Cửu Biến, đem thực lực tăng lên chín lần!
“Ầm!”
Cùng lúc đó, con cóc kia cũng từ dưới đất bật lên, giống như một viên đạn pháo, cả thân hình bay thẳng về phía Từ Khuyết.
-Ha ha, đến thật tốt, ăn của ta một đòn.
Từ Khuyết cười to một tiếng, kéo Huyền Trọng Xích lên, thi triển Diễm Phân Phệ Lãng Xích, lấy chín lần lực lượng, nhắm ngay đầu của con cóc mà chém xuống.