Mặc dù không biết nam nhân này là ai, nhưng Huyết Minh cảm thấy, hắn nhất định chính là A Tu La vương. Bởi vì ngoại trừ hắn ra, Huyết Minh căn bản là không thể nghĩ ra được, kẻ nào có thể làm cho đám tù nhân kia sợ hãi như chuột thấy mèo vậy...
Mắt thấy đổi phương giống như vẫn chưa phát hiện ra sự xuất hiện của mình, Huyết Minh liền cố gắng thu nhỏ sự tồn tại. Quyết định đợi đối phương đi rồi, bản thân mới đi vào tắm.
Hắn nghĩ rất đẹp, nhưng thực tế lại không có hoàn mỹ như vậy. Ngay khi hắn vừa phóng ra một bước chân, thì phía sau đã truyền tới thanh âm lành lạnh:“Muốn chủ động qua đây, hay là đợi ta bắt ngươi qua.”
Chân nhỏ ngừng lại giữa không trung, biểu tình trên mặt Huyết Minh biến ảo khôn lường. Nhưng rốt cuộc vẫn là lựa chọn đi qua, trên mặt tươi cười nịnh nọt:“Ngài...gọi ta?”
“Ở đây ngoài ta và ngươi, còn có ai khác sao?” Nam Cung Trường Hận vô bi vô hỷ nói. Khiến Huyết Minh khó lòng phán đoán tâm trạng của hắn hiện tại.
“Ha...ha...là tiểu nhân hỏi thừa,...đại nhân chớ trách...” Huyết Minh khô khốc cười gượng một tiếng, tiếu dung có chút vặn vẹo. Tại sao hắn có cảm giác, mọi năm đều có tên điên, nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều vậy nhỉ?
Huyết Minh lấy lòng, cũng không thay đổi được thái độ của Nam Cung Trường Hận một chút nào. Dưới ánh mắt chăm chú của Huyết Minh, hắn không nhanh không chậm xoay người lại, hỏi:“Ngươi không biết, giờ này chính là thời gian ta tắm rửa, không cho phép ngoại nhân vào hay sao?”
Đây là một gương mặt thế nào? Diễn tả bằng một chữ - đẹp. Hai chữ là - rất đẹp. Ba chữ - vô cùng đẹp. Ít nhất là xuyên qua đến hiện tại, Huyết Minh cũng chưa từng gặp được nam tử nào tuấn mỹ như người này.
Đương nhiên, đó là ngoại trừ bản thân hắn ra...
Nam tử sườn mặt như đao gọt, ngũ quan sâu sắc lại mang theo một cỗ thẩm mỹ kỳ lạ. Khiến Huyết Minh vô duyên vô cớ nghĩ tới người phương Tây ở hiện đại. Vừa nhìn liền khiến người ta có cảm giác thị giác bị đánh sâu vào, khó lòng quên đi.
Chỉ là, một nam tử anh tuấn như vậy, cư nhiên lại có một khuyết điểm lớn chính là...bị mù. Hơn nữa, không phải giả mù giống như Huyết Minh, mà là mù thật.
Đôi mắt của hắn lúc này đang nhắm chặt, mi mắt cùng quầng mắt đều xen kẽ vô số vết sẹo mờ nhạt. Rất dễ dàng đoán được, hắn cũng không phải là thiên sinh mù lòa, mà là bị người hủy đi đôi mắt.
“Mong...mong đại nhân thứ tội. Tiểu nhân chỉ mới nhập Thiên Khải tháp vào buổi sáng thôi, cho nên không rõ lắm những quy tắc ở đây. Mong đại nhân có thể tha thứ cho ta. Ta thật sự không biết gì cả...” Huyết Minh ra vẻ vô tội nói, âm thanh nức nở, đáng thương này, căn bản là khiến người không nỡ nhẫn tâm quở trách.
Chỉ là, Nam Cung Trường Hận hiển nhiên cũng không tin sự ngây thơ mà hắn biểu hiện ra. Ngay khi Huyết Minh chưa kịp phản ứng liền đã nắm lấy tay hắn, lôi xuống hồ nước.
“Đừng ra vẻ đáng thương. Lúc giết chết Hùng ca, ngươi giống như cũng không có yếu ớt bất kham như vậy a. Ra tay vừa tàn nhẫn lại vừa tinh chuẩn.”
“Hơn nữa, ta đã nhìn thấu niên cốt của ngươi. Một thiếu niên 17 tuổi, ra vẻ đáng thương như vậy không mệt mỏi sao?”
Bị Nam Cung Trường Hận kéo xuống, Huyết Minh liền sặc một ngụm nước, trong mũi trong miệng đều bị nước vào. Nhất là khi bị hắn ta nhìn thấu ngụy trang, hắn lại càng thêm tức giận.
Lăng Phàm chết tiệc, ngươi rốt cuộc là dùng thuật pháp cấp thấp gì lên người ta mà để đối phương “liếc mắt” một cái liền nhìn ra rồi vậy?
Còn có, người ở Thượng phàm thiên đều khó lừa gạt như vậy hay sao? Tiếu Thương Thiên cũng vậy, ngay cả tên này cũng thế... Thật là xui xẻo tám đời...
Thấy Huyết Minh cũng không giãy giụa, Nam Cung Trường Hận liền đem Huyết Minh giơ lên khỏi mặt nước. Lãnh thanh hỏi:“Ngươi tên gì?”
“Ta...ta gọi Tiểu Minh.” Nghe Nam Cung Trường Hận hỏi, Huyết Minh liền cố nhịn xuống khó chịu, hết sức chân thành đáp.
Chỉ là, nghe Huyết Minh báo tên xong, sắc mặt Nam Cung Trường Hận bỗng dưng lại trầm xuống. Sau đó lại chợt dùng sức, muốn bóp cổ Huyết Minh.
Huyết Minh:!!!!!!!!!
Mụ nội ngươi Lăng Phàm, ngươi không phải nói với ta chỉ cần báo tên như vậy rất có thể sẽ gặp kỳ ngộ sao? Kỳ ngộ đâu? Đây rõ ràng là họa sát thân mà!
Rất rõ ràng, từ khi Huyết Minh nói ra cái tên “Tiểu Minh” này, đối phương liền đã không còn bình tĩnh với hắn nữa.
“Khoan...đã...ca...đại ca...” Huyết Minh cố gắng, muốn thử câu thông với Nam Cung Trường Hận, làm dịu xuống tâm tình của đối phương.
Chỉ là, Huyết Minh vừa mới khó nhọc phun ra mấy từ này. Bóng lưng của Nam Cung Trường Hận bỗng dưng lại cứng đờ. Tựa như chịu phải đả kích gì đó, hỏi Huyết Minh:“Ngươi gọi ta là gì?”
“Ca?” Mắt thấy còn có thể vãn hồi cục diện, Huyết Minh liền chân thành, tha thiết, dùng hết EQ của mình mềm nhũn gọi. Không biết có phải là nhầm lẫn hay không, hắn cảm giác được, bàn tay đang siết cổ hắn của Nam Cung Trường Hận giống như vừa khẽ run lên.
Để chứng minh cho cảm giác của mình, hắn liền đánh bạo, bổ thêm vài “đao” lên người hắn ta.
“Ca.”
“Đại ca.”
“Ca ca...”
Quả nhiên, Nam Cung Trường Hận trong nháy mắt liền chịu “sát thương” liên tục, không thể không buông ra Huyết Minh. Chần chừ một chút, hắn liền lạnh nhạt nói:“Ngươi đi đi.”
Chỉ là lúc này, muốn Huyết Minh đi, đâu có dễ dàng như vậy? Thấy Nam Cung Trường Hận rõ ràng đã có dấu hiệu mềm lòng, hắn liền thuận nước đẩy thuyền, nịnh nọt:“Đại ca~ Ngươi còn thiếu chân chạy sao? Ta có thể bưng trà rót nước, đấm bóp tay chân, làm việc lặt vặt, còn có thể làm nũng, hô 666...khụ khụ, ở sau lưng cổ vũ cho ngươi nữa a!”
**Đại ca nhà ta đẹp trai giống cha nha cả nhà. ≧∇≦
**Ta gọi PTT là Đại tỷ bởi vì nàng đứng đầu hậu cung của A Minh.
**Mà gọi NCTH là Đại ca, không phải chỉ vì hắn bá, mà còn là vì A Minh gọi hắn là Đại ca a. Chỉ thế thôi. ≧ω≦