“Suỵt, nhỏ giọng một chút.” Huyết Minh dặn dò, vô cùng tự nhiên đi vào trong. Khẽ đánh giá gian phòng của Lãnh Hàn một chút liền trực tiếp ngồi xuống giường, hỏi:“Ta bảo ngươi tạo quan hệ tốt với Vô Thừa Ngạo, đã làm được hay chưa?”
“Tiến triển thuận lợi.” Lãnh Hàn lời ít ý nhiều đáp, cũng không ngồi xuống theo. Mà là đứng sang một bên, hơi cúi đầu để tránh cho bản thân từ trên cao nhìn xuống Huyết Minh.
Đối với hành xử của Lãnh Hàn, Huyết Minh từ trước đến giờ vẫn vô cùng hài lòng, không tìm ra được chỗ bắt bẻ nào. Vì vậy, công việc đã hỏi xong, kế tiếp liền đến ban thưởng:“Đúng là khổ cho các ngươi rồi, Tiểu Kỳ dạo gần đây có khỏe hay không?”
“Nàng rất tốt.” Nghe thấy Huyết Minh hỏi thăm Lãnh Kỳ, trong lòng Lãnh Hàn không khỏi mất mát, nhưng cũng không biểu lộ ra một tơ một hào nào. Bình đạm trả lời.
Huyết Minh chỉ thuận tiện hỏi một câu mà thôi. Nên khi được đến đáp án, hắn liền trực tiếp lấy ra sáu viên Lưu Ly quả “đoạt” được từ trong bí cảnh. Đem tất cả đưa cho Lãnh Hàn:“Ngươi tìm thời cơ rời khỏi đây, đem sáu viên Lưu Ly quả này chia cho Y Trân và Tiểu Kỳ các nàng đi, mỗi người hai quả. Mà hai quả còn lại thì ngươi cứ giữ lấy đi.”
Kỳ thực, cũng không phải là Huyết Minh ra tay hào phóng, mà là do số Lưu Ly quả này đối hắn đã không có tác dụng gì. Mỗi một tu sĩ cả đời cũng chỉ có thể phục dụng hai viên Lưu Ly quả. Huyết Minh bởi vì thể chất và huyết mạch đặc thù, nên mới có thể miễn cưỡng dùng được quả thứ ba. Nhưng vẻn vẹn cũng chỉ có vậy, cho dù có ăn thêm viên thứ tư đi nữa, thì nó cũng sẽ không cung cấp thêm bất kì chỗ tốt gì cho hắn, dù chỉ là nửa điểm.
“Đa tạ chủ thượng ban thưởng.” Lãnh Hàn cũng không có thói quen dùng dằng gì cả. Huyết Minh đưa cho, y liền không chút do dự nhận lấy, quyết định ngày mai liền lén rời khỏi, chuyển giao đến tận tay cho Y Trân và Lãnh Kỳ.
Lúc này, Huyết Minh lại từ chỗ Lãnh Hàn nghe ngóng tình trạng hiện tại của Lãnh Khuyết cung. Khi biết được nó đã có thể sánh ngang với tam lưu tông môn, hắn cũng không có bao nhiêu giật mình. Trái lại còn cảm thấy hẳn là như vậy.
Dù sao, nghề nghiệp sát thủ ở thế giới này vẫn là tương đối thưa thớt.
Lại căn dặn thêm vài điều, phát hiện đã sắp tới canh ba, Huyết Minh cũng không tiện ở lại thêm nữa. Cho nên liền từ trên giường đứng dậy, cáo biệt Lãnh Hàn:“Được rồi, đêm đã khuya, ta liền đi về trước.”
Nói xong, hắn liền tự nhiên như chỗ không người mà theo lối cũ...leo cửa sổ ra ngoài.
Lúc này, Lãnh Hàn không cấm hít sâu một hơi, thở phào. Gương mặt không chút biểu tình đem Lưu Ly quả cất vào, ánh sáng trong mắt lại hơi ảm đạm, thất vọng. Nhưng là, ngay khi hắn sửa sang lại chăn giường, thì âm thanh lạch cạch lại lần nữa vang lên. Vừa ngoái đầu lại liền nhìn thấy Huyết Minh không biết từ khi nào đã đứng ở bên ngoài, đẩy mở cửa sổ. Đầu ghé vào bên trên, câu môi cười nhạt như trăm hoa đua nở.
“A Hàn, ta thấy ngươi giống như gầy đi nhiều rồi a. Nhớ kỹ, cố gắng thì cố gắng, nhưng phải chăm sóc cho bản thân. Nếu không ta sẽ cảm thấy vô cùng áy náy đấy...”
Nói xong, cũng không đợi Lãnh Hàn phản ứng lại, Huyết Minh đã dứt khoát đem cửa khép trở về. Mà thu một màn này vào trong mắt, khóe môi Lãnh Hàn cũng hơi nhếch lên một đường cong vô cùng mờ nhạt. Vừa thoáng qua liền giống như chưa từng tồn tại.
- ----------------------
“Tu tiên, chính là đoạt thiên địa tạo hóa, nghịch thiên mà đi. Một khi thành công bước vào tu tiên chi lộ, liền có nghĩa đã viễn siêu phàm thai, phá vỡ xiềng xích mà thiên địa tạo ra. Thọ nguyên kéo dài, dung nhan bất lão, giơ tay nhấc chân liền có thể hủy núi đoạn sông...”
“Đại đạo tất tranh, không tranh lâu dài, chỉ tranh sớm chiều. Tranh ở đây, là tranh với thiên địa, với vạn vật, với chúng sinh, còn có với chính mình. Muốn vượt trội người khác, trước hết liền phải vượt qua bản thân.”
Có người hỏi:“Nhân tộc hấp thu linh khí, Yêu tu chuyển hóa linh khí thành yêu khí, Ma tu lại hấp thụ Ma khí ngưng kết trong thiên địa. Kia ba tộc quần này có gì khác nhau?”
“Trên cơ bản là không có gì khác. Đại đạo ba ngàn, như trăm sông đổ về một biển. Chỉ là đạo bất đồng, tương vi mưu, không cùng tộc ắt có dị tâm. Cộng thêm phương pháp hành sự không giống nhau, nên định sẵn sẽ không cùng đường.”
( Đạo bất đồng tương vi mưu: Không cùng chí hướng, tư tưởng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp.)
Không lâu sau, lại có người đạo:“Thưa tiên sư, có người nói, linh căn là nguồn cội của tu tiên giả. Kia, nếu không có linh căn thì có thể tu tiên được không? Phẩm chất linh căn lại nói lên điều gì?”
“Câu hỏi của vị tiểu hữu này rất hay. Trước hết, Phật môn tuệ căn, Ma môn ma chủng, Đạo gia đạo cốt,... Đều được gọi chung là linh căn. Thân làm nhân tộc, nếu không có linh căn, thì chỉ có thể lựa chọn con đường làm võ giã, xác thực là không thể tu tiên được. Về phần phẩm chất linh căn...”
“Nó có thể xem như hạn định cao nhất, quyết định tiên lộ của ngươi có thể đi là rộng bao nhiêu, dài bao xa. Hoặc đổi một loại thuyết pháp, linh căn của ngươi chính là một bát nước. Phẩm chất linh căn càng cao, thì cái bát sẽ càng to, đựng được càng nhiều nước. Trái lại, cấp bậc linh căn quá thấp, thì sẽ giống như một cái bát nhỏ, đựng vài giọt nước liền đã tràn ra ngoài, không cách nào thay đổi được.”
“..............”
Mặt trời vừa nhô lên, trong Thiên điện của Minh Nhật tông cũng đã ngồi đầy người. Số lượng vượt quá ba ngàn, xếp hàng theo thứ tự từ đại tông môn đến tiểu môn phái. Bởi vì tuân theo quy củ của Minh Nhật tông, nên đám người cũng chỉ dám mặc y phục có màu sắc nhợt nhạt, không dám sử dụng y phục quá mức tươi sáng.
Đứng ở trên đài cao, Nhị trưởng lão không ngừng giảng giải về tu tiên chi đạo, đồng thời cũng giải đáp nghi hoặc cho những đệ tử đang ngồi ở đây. Dáng người ông cao ngất, gương mặt cương nghị, mang theo một cỗ thần vận. Đối chuyện giảng đạo cũng vô cùng chú tâm, không chút qua loa.
“Oáp...” Ngồi ở hàng thứ nhất, mí mắt của Âu Dương Thụy đã không ngừng va loạn, níu kéo với nhau. Nếu không phải Huyết Minh cách nửa khắc lại kéo ống tay áo một lần, nhắc nhở hắn thanh tỉnh, thì e rằng hắn đã sớm nằm dài ra bàn ngủ từ lâu. Nhưng dù vậy, nhân lúc Nhị trưởng lão nhìn sang chỗ khác, hắn vẫn là không nhịn được ngáp dài một cái.
Đồng thời, lại vô cùng sùng bái nhìn sang Huyết Minh vẫn đang vô cùng tỉnh táo lắng nghe bài giảng của Nhị trưởng lão, lâu lâu lại đặt câu hỏi, nhận được một đống lời khen của ông kia.
Đây quả thật là cách biệt một trời một vực giữa học tra và học bá a...
**Một đống khái niệm và thuyết pháp này đều là do ta tổng hợp từ những suy nghĩ của bản thân mình về tiên đạo từ khi đọc truyện thể loại tiên hiệp cho đến giờ. Nên đạo hữu nào mà có ý định tu tiên ấy, có thể lấy ra tham khảo, nhưng ngàn vạn đừng học theo nhé, sẽ tẩu hoả nhập ma đấy.