Đám người Huyết Minh vừa đưa lên bái thiếp, liền đã được đích thân Thần tử - Ôn Văn đến đón. Đi cùng với hắn, còn có Đại trưởng lão của Minh Nhật tông, tên gọi Tần Định, dáng người tròn trịa, mập mạp, tính cách xem như cởi mở hòa ái.
“Từ trước đến nay đã nhiều lần nghe qua Vạn Kiếm tông Từ Huyết Minh, Từ tiểu hữu là nhân trung long phụng, có thiên nhân chi tư, hôm nay nhìn thấy quả thật không phải là lời đồn a.” Dẫn đường đi trước, Tần Định lại không quên tâng bốc, khen tặng Huyết Minh. Trong mắt đều là thần sắc chân thành, giống như từ trong phế phủ nói ra.
Chỉ là, đối diện với lời nịnh nọt, ân cần của Tần Định, Huyết Minh chỉ cười lạnh trong lòng. Ngoài mặt cũng khiêm tốn khước từ, không mất lễ nghĩa. Bởi vì Huyết Minh biết rõ, Tần Định này cũng không có hòa ái, bình dị như bề ngoài mà lão biểu hiện ra. Trên thực tế, ai lại ngờ tới được, một vị tu sĩ luôn luôn nở nụ cười thân thiện này lại chính là kẻ đã ra tay sát hại mấy trăm mạng người kia chứ?
Phát hiện ra da mặt Huyết Minh “tương đối mỏng”, không chịu được lời khen tặng quá mức. Tần Định cũng vô cùng thức thời mà thay đổi mục tiêu, chuyển sang lấy lòng những người khác.
Đương nhiên, ngoại trừ Vô Thừa Ngạo bị vài câu nịnh nọt của lão làm cho váng đầu, cả người lâng lâng ra. Thì những người khác đều không chút để bụng, thậm chí trong lòng còn hiện ra khinh miệt. Kẻ a dua nịnh hót, khẳng định không phải là đồ tốt.
Lúc này, đi ở bên cạnh Vô Thừa Ngạo, sắc mặt Vô Liên Triệt cũng thoáng trầm xuống, nhưng rốt cuộc vẫn là không nói gì thêm. Hắn là do Vô Thừa Ngạo kéo tới, nên mới có thể tham gia cầu đạo. Có thể nói là đi cửa sau, cho nên, giảm nhẹ độ tồn tại một chút vẫn là tốt hơn.
Không quản Tần Định ở bên tai luyên thuyên, Âu Dương Thụy đã đem tầm mắt đặt ở trên người Ôn Văn. Hắn cảm thấy, chỉ có Ôn Văn mới xứng đáng nói chuyện với hắn. Về phần kẻ xu nịnh như Tần Định... hắn mới khinh thường giao hảo đâu:“Ôn Thần tử, ta nghe nói Minh Nhật tông giống như còn có một vị Thánh tử đồng trang lứa nữa a. Hắn đâu rồi?”
“Để đạo hữu chê cười rồi. Sư đệ vừa phạm phải tông quy, nên đã bị tông chủ trách phạt, cấm túc trong Lạc Bích Tuyền. Ngày mai sẽ được thả ra ngay, đến lúc đó, tiểu đạo nhất định sẽ dẫn hắn đến chào hỏi chư vị đạo hữu.”
Phong tục ở Minh Nhật tông có phần tương tự với đạo gia mà Huyết Minh biết đến. Cho nên, bọn họ mở miệng đều là một tiếng bần đạo, hai tiếng đạo hữu, khiến Huyết Minh tổng cảm thấy có phần ê răng, sợ đối phương đến một câu: Đạo hữu! Xin dừng bước!
( P/s: Cho ai không biết, đây là câu nói thương hiệu của Thân Công Báo trong Phong Thần Bảng nha.)
Được đến câu trả lời của Ôn Văn, Âu Dương Thụy cũng biết rõ lúc này không tiện hỏi thêm gì nữa. Cho nên hắn liền im lặng, lắng nghe lời dặn dò mà Ôn Văn nói, để tránh ngày đầu tiên đến đây liền vi phạm.
“Mỗi ngày, đệ tử Minh Nhật tông sẽ thức dậy vào giờ Mão. Hai khắc sau đó liền tập hợp ở Thiên điện, nghe tông chủ và các vị tiên sư giảng đạo. Giờ Thìn sẽ xuất tông, đi đến suối nhỏ phía sau tông môn gánh nước. Mỗi người gánh xong hai mươi thùng, đến giờ Tỵ liền đi Diễn võ trường luyện tập kiếm thuật. Giờ Ngọ là có thể nghĩ ngơi, hoặc đi nhà ăn dùng bữa. Thì giờ còn lại dùng để tu luyện. Đến giờ Tuất liền sẽ cấm đi lại, tắt đi đèn nến.”
( Giờ Mão: 5 giờ sáng.
Giờ Thìn: 7 giờ đến 9 giờ sáng.
Giờ Tỵ: 9 giờ đến 11 giờ sáng
Giờ Ngọ: 11 giờ đến 13 giờ trưa.
Giờ Tuất: 19 giờ.)
Loại lịch trình dày đặc này, khiến một cái Tiểu bá vương vô pháp vô thiên như Âu Dương Thụy cũng cảm thấy rùng mình không thôi. Chớ nói chi là những đệ tử khác, đơn giản là tiếng oán than đầy trời, nhưng lại không dám mở miệng kháng nghị.
Đệ tử của mỗi đại tông môn đều sẽ được phân theo một viện tử khác nhau. Vạn Kiếm tông là phía đông, Tu Nguyệt cung là phía nam, về phần tây viện và bắc viện do có điều kiện kém hơn một chút, nên liền để dành cho tử đệ đến từ các tiểu thế lực khác làm chỗ trú tạm.
Đến đông viện, những đệ tử chân truyền như Huyết Minh, Lãnh Hàn,... không ngoài dự liệu đều được phân cho một gian tứ hợp viện riêng biệt. Mà những đệ tử khác, tất cả đều dồn chung vào một chỗ, tuy là mỗi người một phòng, nhưng trong một viện tử, ít nhất cũng có năm người ở chung với nhau. Đương nhiên, nam nữ đệ tử vẫn là tách ra riêng.
Sau khi về tới phòng, nhân lúc trời tối, Huyết Minh liền lén lút xuyên qua cửa sổ, đạp lên vách tường, không chút tiếng động đi vào trong viện tử của Lãnh Hàn.
Lúc này, Lãnh Hàn đang ngồi tĩnh tọa trên giường. Mấy tháng trôi qua, hắn giống như đã cao hơn một chút. Gương mặt trở nên thon gầy, cứng cáp hơn trước. Cỗ lãnh ý ở giữa đầu chân mày lại càng khắc sâu thêm, lộ ra một cỗ khí tức xơ xác tiêu điều. Có phần hốc hác, thành thục do bôn ba.
“Két”
Tiếng cạy cửa vừa vang lên, Lãnh Hàn đã lập tức mở mắt, trong mắt lóe lên tinh mang, thoắt cái liền chộp lấy Vệ Minh kiếm đang đặt bên gối. Đánh thẳng về phía “kẻ đột nhập“.
“Là ta.” Trước mặt vừa lóe kiếm quang, Huyết Minh đã thấp giọng lên tiếng. Cũng không bị phản xạ nhanh chóng này của Lãnh Hàn làm giật mình.
[ Ký chủ tại sao lại phải sấn nửa đêm không người mà chui cửa sổ vào phòng Lãnh Hàn vậy a? Đại môn to đùng như vậy, quang minh chính đại đi không tốt sao?] Ký chủ lén la lén lút như vậy, có phần giống như đang... yêu đương vụng trộm...
Đương nhiên, có cho hệ thống mười cái lá gan, thì nó cũng không dám đem vế sau trọn vẹn nói ra.
“Ngươi thì biết gì chứ? Tai vách mạch rừng a. Ta hiện tại vẫn còn cần che giấu quan hệ giữa mình với Lãnh Hàn, vờ không quen biết. Nói chung, về sau ngươi sẽ hiểu.”
Trong nháy mắt nghe thấy giọng nói của Huyết Minh, Lãnh Hàn liền đem kiếm thu về. Mang theo cẩn trọng dò xét:“Chủ thượng?”
**Nhóc: Hệ thống, ngươi không phải rất ngưu X hay sao a? Tại sao chỉ yy ở trong lòng mà không dám nói ra?
- -Huyết Minh: Hửm? Hệ thống, ngươi lại yy điều gì rồi?
- -Hệ thống: Không có...
- -Nhóc: Đừng nghe, nó đang nói láo đó. Nó vừa mới yy ngươi cùng với Lãnh Hàn yêu đương vụng trộm...
- -Huyết Minh: /Lạnh mặt/
- -Hệ thống: Ký chủ, ngươi nghe ta nói đi a!!! Đó không phải là ta nghĩ đâu, là do nhân cách thứ hai của ta làm ra đó!!! (ノTAT)