Rất nhanh, đoàn người liền đi đến khách trạm đã được thuê sẵn. Ngay khi đám người sắp đi vào, thì một đợt âm thanh huyên náo liền vang lên, khiến chúng nhân không khỏi nhìn sang. Chỉ thấy, chỗ khách trạm cách bọn họ không xa lúc này cũng đã đi đến một nhóm người...không đúng, cụ thể hơn là một nhóm nữ tử.
Bọn họ mặc bạch sắc ngoại sam, tay áo lả lướt mềm mại tựa như thiên tiên. Đai lưng ôm sát thêu hình trăng non màu tím nhạt. Trên đầu mỗi người đều đội một chiếc nón tre phủ mành sa trắng, không nhìn rõ được phương dung. Tuy nhiên, từ dáng người cùng khí chất đến xem, dung mạo của bọn họ đương nhiên cũng sẽ không kém.
“Đây là đệ tử của Tu Nguyệt cung sao?”
“Hẳn là. Trên y phục của bọn họ có thêu hình nguyệt nha kia kìa.”
“Quả nhiên không phải là lời đồn a. Nữ đệ tử của Tu Nguyệt cung, mỗi người đều là giai nhân tuyệt thế, sắc nước hương trời. Nếu có thể cùng bọn họ kết làm đạo lữ thì tốt rồi.”
“........................”
“Nữ tử đi đầu kia chính là Tu Nguyệt cung Thần nữ - Lam Ly.” Đứng bên cạnh Huyết Minh, Âu Dương Thụy có chút thích thú giới thiệu cho hắn. Nhưng khi nhớ tới đôi mắt của đối phương không thể nhìn thấy được sự vật ở bên ngoài, hắn liền lập tức bổ sung.
“Mặc dù bài danh của nàng ở trên Tụ Mỹ bảng chỉ xếp hạng 5. Nhưng trên thực tế, dung mạo của nàng tuyệt đối là viễn siêu Vệ Tiếu Điệp. Vậy ngươi có biết, vì sao bài danh của nàng lại thấp như vậy không?”
“Tại sao a?” Huyết Minh thuận theo hỏi, cũng không ngại Âu Dương Thụy thừa nước đục thả câu, cố ý treo khẩu vị của mình. Bởi vì đối với việc này, hắn cũng là có điểm hứng thú muốn biết.
Lúc này, Âu Dương Thụy cũng không tiếp tục nói nhảm nữa, mà là đè thấp âm thanh đến giải thích cho Huyết Minh:“Bởi vì ngày thường nàng đều luôn luôn đeo mạng che mặt. Nên người bình thường căn bản cũng chỉ có thể nghe qua mỹ danh của nàng, mà chưa từng nhìn thấy chân dung. Cho nên đại đa số người đều không tin nàng là thật đẹp, khiến bài danh của nàng chỉ là qua loa lấy lệ.”
“Số lượng người nhìn qua dung mạo của nàng, tuyệt đối không vượt quá một bàn tay.”
“Ồ. Vậy ngươi nhìn qua sao, Thế Hiên?” Giọng nói Huyết Minh mang theo tò mò, nhưng giữa mi tâm lại hiện ra một cỗ hờ hững. Không vì gì khác, chỉ là do hắn vừa mới từ chỗ hệ thống nhận được một tin tức...
[ Ký chủ không cần để ý tới nữ nhân này đâu a. Theo thời gian tuyến của nguyên tác, thì nàng tuyệt đối sẽ không sống quá nửa năm nữa. Là bệnh cũ tái phát mà chết, không có đường cứu chữa.]
Cho nên, Huyết Minh nhất thời mới lộ ra biểu tình đạm mạc như vậy. Đẹp hơn nữa thì đã sao? Sống không thọ, cuối cùng cũng chỉ hóa thành hồng phấn khô lâu mà thôi. Đã không mang lại ích lợi cho hắn, hắn cũng lười để ý đến.
Không nhận ra sự thờ ơ bất chợt của Huyết Minh, Âu Dương Thụy vẫn còn đắm chìm trong thế giới riêng của mình. Khi nghe Huyết Minh hỏi ngược lại, sắc mặt hắn không khỏi cứng đờ, ngượng ngùng cười cười:“Cái đó...Cũng chưa từng.”
Kế tiếp, Huyết Minh và Âu Dương Thụy cũng không tiếp tục quan tâm việc này, chuẩn bị đi vào trong khách trạm. Chỉ là vừa xoay người, không kịp phòng ngừa, Huyết Minh liền bất ngờ đối diện với một đôi mắt lam sắc, tựa như ẩn chứa vô tận hải dương, bí ẩn mà lại mê người.
Mành sa bị gió cuốn bay, nữ tử sở hữu một đôi khổng tước nhãn, đuôi mắt thon dài, con ngươi to tròn thủy linh, hơi sát về phía đuôi mắt. Trong con ngươi của nàng, phảng phất như trải qua thương hải tang điền, mang theo thương hại đối với chúng sinh vạn vật. Không có tình cảm sâu đậm, chỉ có hời hợt đối với thế gian, giống như nàng vốn cũng không tồn tại ở thế giới này.
Chỉ là một cái thoáng qua, đợi khi Huyết Minh phản ứng lại được, thì đối phương đã rời đi từ lâu. Nhìn theo bóng lưng của nàng, Huyết Minh cũng không khỏi suy nghĩ sâu xa. Rốt cuộc khi nãy là tình cờ hay do hắn nhìn lầm rồi?
Bởi vì khi vừa chạm mắt, hắn giống như từ trong mắt nàng nhìn tới một tia hí ngược, tựa tiếu phi tiếu. Phảng phất như nghệ thuật gia nhìn tới tác phẩm mà mình yêu thích, chỉ có đơn thuần thưởng thức mà thôi.
Nghĩ nghĩ một lát, rốt cuộc, Huyết Minh cũng chỉ có thể đem việc này đặt sang một bên. Cùng những đệ tử khác đi vào khách trạm.
- ---------------------
Hai ngày sau, cũng là ngày Minh Nhật tông khai môn, tiếp đãi các tử đệ danh môn thế gia đến bái phỏng. Số lượng tông môn đến cầu đạo này, chí ít cũng có trên hai mươi. Ngoại trừ Vạn Kiếm tông và Tu Nguyệt cung được đưa tặng 200 cái danh ngạch ra, thì những thế lực nhỏ khác, mỗi môn phái chỉ có thể mang theo mười tên đệ tử. Cho nên, mỗi một danh ngạch đều tương đương quý báu, bị tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy.
Lúc này, lối vào Minh Nhật tông đã bị che kín. Đám người tụ tập thành một hàng dài, trên dưới ba ngàn người, với đủ loại phục trang khác nhau. Nhưng ngoài ý liệu là, nơi này lại không hề hiện ra một chút náo loạn hay ồn ào nào. Bởi vì Minh Nhật tông có một quy củ, người đến bái phỏng không thể to tiếng, nháo sự. Nếu không sẽ bị đánh đuổi khỏi tông môn.
Minh Nhật tông nằm ở trung tâm Thủy Giang đảo, xây dựng trên một hồ nước vô cùng lớn, có hình dạng như lầu thủy tạ, được mệnh danh là Hoa Gian Thủy Tạ, một trong những cảnh đẹp nổi danh khắp tu chân giới. Đi trên hành lang gỗ, đập vào trong đáy mắt, khắp nơi đều là nước. Trong hồ gieo trồng một loại hoa có hình dạng kỳ dị tên là Thủy Nguyệt, cánh hoa màu trắng, phát ra ánh sáng nhợt nhạt như đom đóm, giăng đầy trên mặt nước.
Trên bờ lại có hai hàng hoa đào, dù hiện tại là mùa thu, nhưng cánh hoa màu hồng vẫn bay lất phất khắp nơi. Phảng phất như ở nơi đây căn bản là không có khái niệm về bốn mùa luân chuyển.
Bởi vì nằm ở phía đông, nên mỗi ngày, Minh Nhật tông đều là nơi đầu tiên ngắm đến bình minh. Mặt trời dâng cao sẽ chiếu thẳng vào trong tông môn, không nhận một chút cản trở nào.
**P/s: Lam Ly không phải nữ chính của A Minh! Không phải! không phải! không phải! ( Chuyện quan trọng nói x3 lần). Nàng có thân phận vô cùng đặc thù, có thể nói là đặc thù đến mức các ngươi không thể tưởng tượng được luôn. Các ngươi đoán xem, thân phận của nàng sẽ là gì a??? ( Nàng nàyđã được ta định sẵn Couple rồi nha, A Minh có vai vế nhỏ hơn nàng đấy.)