Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 113: Chương 113: Huyết Bì Nhân




**Like đi, để Huyết Minh “chiếu cố” đám người Minh Nhật tông thêm một chút nha~ ≧ω≦

Lúc này, sau khi bám vào trên người của tên đệ tử, chỉ thấy đám hắc trùng kia, từng con, từng con một bỗng dưng lại nhanh chóng phình to ra một cách chóng mặt. Trong vài hơi thở đã to bằng nửa cổ tay người bình thường, rõ ràng còn có xu thế to hơn.

Kèm theo đó, âm thanh kêu gào thống khổ của tên đệ tử cũng lập tức vang lên. Khiến cho màng nhĩ của những người khác đều trở nên ong ong lên. Hai tay của gã cũng không ngừng nắm lấy từng con hắc trùng, muốn đem nó gỡ ra nhưng đều là làm việc không công.

Trong chốc lát, tên đệ tử kia đã rút lại còn da bọc xương. Làn da bao sát vào trong cốt tủy, giống như huyết nhục bên trong đều bị đào không. Hai chân giống như hai que tăm đang run rẩy, từ từ khụy xuống, đem cơ thể gã đều ngã xuống mặt nước.

Nhìn thấy đám hắc trùng kia đột nhiên lại chui về phía đáy sông, nước sông cũng trở nên đen ngòm, vẩn đục. Phản xạ đầu tiên của đám người Minh Nhật tông chính là đồng loạt lùi về sau. Nhất là khi nhìn đến Huyết Minh không biết từ đâu lấy ra một cái màn thầu, ngồi xổm nhìn bọn họ. Bọn họ liền càng thêm khẳng định linh cảm của mình.

Bộ dạng của tên ma tộc này, rõ ràng là đang chờ xem kịch hay a. Không có ý tốt.

Quả nhiên, nước sông đen đục kia bỗng dưng lại sùng sục nổi lên bọt nước truyền lên phía trên. Giống như là sắp sôi trào. Theo sau đó, mặt nước vốn yên tĩnh đột nhiên lại bắt đầu gợn sóng, cuộn lên càng ngày càng mãnh liệt.

Không để bọn họ chờ lâu, từ dưới đáy sông lúc này bỗng dưng lại thò lên một bàn tay gầy trơ xương. Trên da lốm đốm chấm đen giống như da người già. Nhưng móng tay lại dài tận 1 tất, căn bản không phải người già có thể có được.

“Ào ào”

Từ dưới đáy sông, một cái “người” cũng đi theo xuất hiện trước mắt của đám người. Chỉ thấy nó lúc này, trên người vẫn như cũ mặc lấy y phục của Minh Nhật tông, cơ thể khô quắp như vỏ cây khô. Đôi mắt lóe lên lục quang, xanh lè một mảnh, tràn đầy tham lam cùng dã tính. Rõ ràng chính là tên đệ tử khi nãy.

Nhìn thấy thứ “đồ chơi” này, Huyết Minh cũng không khỏi tặc lưỡi. Thứ này gọi là Huyết bì nhân, là một loại quái vật được tạo thành sau khi nhân tộc bị Hắc trùng cắn chết. Đồ chơi này cùng với cương thi ở thời hiện đại mà nói, trên lý thuyết là tương đối giống nhau. Cũng không biết Khâm Bằng là như thế nào đem chúng làm ra tới.

Thế nhưng, cùng lúc này, Huyết bì nhân đã vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm vào đám người Minh Nhật tông. Mà Huyết Minh, đã triệt để bị nó làm lơ. Nhe ra hàm răng sắt nhọn chảy đầy nước dãi cùng với hai chiếc răng nanh dài của mình. Huyết bì nhân liền rống lên một tiếng phi nhân loại, đánh về phía một tên đệ tử đứng gần mình.

“Mọi người cẩn thận...”

Ôn Văn hô lên một tiếng, khiến cho mọi người cảnh giác cao độ. Mắt thấy Huyết bì nhân đang lao về hướng này với tốc độ nhanh chóng, Ôn Văn liền vội vàng nâng lên trường kiếm chém về phía nó.

“Rống!!!”

Theo tiếng rống giận dữ của Huyết bì nhân, Trác Thiên Hạo cũng ở bên cạnh lấy ra Hạo Nhiên kiếm chém mạnh lên thân thể của nó. Quang mang từ trên thân kiếm cũng lóe lên, tạo thành tia lửa.

Không biết có phải bị giật mình hay không, Huyết bì nhân cư nhiên lại lùi về đến sát mé sông. Trước ngực và sau vai của nó cũng hiện lên hai đạo vết thương rỉ máu, nhưng cũng không phải là quá nặng.

Liếm liếm móng tay đen sì của mình, Huyết bì nhân lại lần nữa phát động công kích. Nhưng lần này, tốc độ của nó đã nhanh hơn khi nãy không biết là bao nhiêu lần. Chỉ để lại cho đám người Minh Nhật tông một đạo tàn ảnh, khiến cho con ngươi của bọn họ trở nên co rụt lại.

“Aaaa...” Một tiếng hét run rẩy vang lên, một tên đệ tử cứ vậy bỏ mệnh. Động mạch chủ bị Huyết bì nhân cắn đứt, máu đỏ cũng ào ạt chảy ra.

Nhìn lấy Huyết bì nhân đang cắn lấy cổ của tên đệ tử kia cùng với tiếng nuốt ừng ực không ngừng vang lên bên tai, đám người Minh Nhật tông cũng không khỏi sinh ra sợ hãi. Dù sao bọn họ cũng là đệ tử của tứ đại môn phái a, mặc dù yêu ma đều đã từng giết. Nhưng trường hợp huyết tinh cùng nguy nan như thế này, bọn họ cũng là lần đầu tiên trải qua.

Thấy vậy, Huyết Minh liền không khỏi không vui. Chẳng lẽ hắn còn không đáng sợ bằng một con Huyết bì nhân ngay cả thủ hộ quái cũng không bằng kia hay sao a? Xem ra, hắn vẫn là còn quá nhân từ, về sau phải “chiếu cố” bọn họ nhiều hơn nữa mới được.

Nếu để cho đám người Minh Nhật tông biết được suy nghĩ của Huyết Minh, bọn họ nhất định sẽ bệnh tim bộc phát. Đậu móa, trên đời này, có kẻ kỳ ba nào lại cùng quái vật so sánh độ đáng sợ đâu a.

Đương nhiên, bọn họ nhất định là không biết rồi.

Có lẽ là hút xong máu của một người còn chưa đủ. Phảng phất như nếm phải mùi ngon ngọt, ánh mắt của Huyết bì nhân cũng càng thêm điên cuồng rơi thẳng lên người của những con mồi khác. Tiếp tục chuyến đi săn của mình.

“Không được, phải nghĩ cách!!!!”

**Có tình iu hỏi ta từng đọc mấy bộ tiên hiệp đứng đầu chưa, vậy thì câu trả lời của ta là chưa nhé. Bởi vì đa số mấy bộ tiên hiệp ra đời đầu tiên đều không phải là gu của ta. Ta thích main bá hơn, chứ không thích mấy truyện phế vật lưu hay tu luyện từng chút một như Phàm nhân tu tiên, tiên nghịch, bách luyện thành thần,...

**Và đặc biệt là dị ứng mấy bộ yêu hận tình cừu, tình hữu độc chung ( 1v1), mặc dù ta cũng thích viết mấy cái truyện ngược luyến như vậy. (~_^)

**Thà để nam chính làm thái giám hoặc không có vợ, tu phật như tây du ký. Hoặc để main nhiều vợ, thậm chí là ngựa giống. Chứ ta không thích kiểu lằng nhằng trong tình cảm như Tru tiên, Già thiên,... Yêu người này, phụ người kia.

**Nói chung mấy bộ trên ta cũng chỉ nghe người ta Review tới nhàm thôi. Chứ ta có từng coi đâu. Bộ đầu tiên đưa ta tới truyện tiên hiệp hình như là thần ấn vương tọa thì phải. ( bộ này main ổn nhưng hình như cũng là 1v1, không ấn tượng lắm.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.