Trong một khoảnh khắc ngây người của bọn họ. Chỉ thấy đám sâu kia cư nhiên lại nhanh chóng tán ra, quay về chỗ của mình ngoan ngoãn nằm bất động. Mà ở chỗ khi nãy, tên đệ tử kia đã hóa thành một bộ xương trắng. Ngay cả một tí huyết nhục cũng không còn.
“Đám sâu này được gọi là Bạo Nhân Trùng, không muốn chết thì đừng bước vào phạm vi nghỉ ngơi của chúng. Nếu không, các ngươi sẽ bị dịch nhầy trên người chúng cho ăn mòn.”
Vừa nói, Huyết Minh lại vừa lôi kéo Khốn Tiên Tác, đem bọn người Minh Nhật tông đang rơi vào trong vô tận sợ hãi kia cho lôi đi. Đương nhiên, Huyết Minh vẫn còn chưa nói xong, Bạo Nhân Trùng cũng là do Khâm Bằng sáng tạo ra. Thuộc loại quái thủ hộ cái loại kia.
Đoạn đường tiếp theo, không biết có phải là bị sự việc ban nãy chấn nhiếp hay không. Đám người Minh Nhật tông bỗng dưng lại trở nên im lặng hẳn. Khiến cho Huyết Minh không khỏi cảm thấy lỗ tai thanh nhàn không ít.
Kìm nén quá mức, Trác Thiên Hạo liền không nhịn được mà nhích người đến gần Huyết Minh một chút. Nhỏ giọng hỏi hắn:“Ma tộc, ta hỏi ngươi. Ngươi muốn đem chúng ta đi đâu?”
“Ta muốn đem các ngươi...” Tựa tiếu phi tiếu kề sát Trác Thiên Hạo, Huyết Minh cũng vô cùng bình thản trả lời. Ngay khi Trác Thiên Hạo đang vểnh lỗ tai lên nghe thì hắn bỗng dưng lại trở mặt, hừ lạnh, không thèm quản hắn nữa.
“Tại sao ta phải nói ngươi biết a? Có ngon thì tới cắn ta đi.”
“......” Đừng để một ngày tên ma tộc này rơi vào tay hắn, hắn nhất định sẽ để hắn ta hối hận đến hô thiên hoán địa.
Trong thời gian Huyết Minh cùng Trác Thiên Hạo “đàm luận nhân sinh”, đám người bọn họ cũng đã đi đến trước một con sông lớn chắn ngang ở trước mặt. Chỉ thấy hai bên bờ sông là được xây bằng đá, rõ ràng là do nhân vi. Cả con sông cũng chỉ rộng hơn hai trượng, sâu khoảng nửa người.
Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy nước trong sông vô cùng trong. Có thể nhìn thấy được từng hòn sỏi ở dưới đáy sông. Nước cũng không có dấu hiệu lưu động, rõ ràng là không chảy, càng giống như là một hồ nước đọng hơn.
Cứ nhìn như vậy, căn bản là không phát hiện ra được dị dạng gì. Ngay khi Ôn Văn định mở miệng bảo mọi người nghĩ cách thì giọng điệu âm dương quái khí của Huyết Minh liền vang lên. Tràn đầy thiếu đánh:“Các ngươi có cần ta giúp kiểm chứng, “giúp đỡ” một chút không a?”
Nghe tới hai từ “giúp đỡ” từ trong miệng của Huyết Minh nói ra. Theo phản xạ, đám người Minh Nhật tông đều đồng loạt lắc đầu như trống bỏi. Không cần hắn giúp, chỉ cần đừng chơi chết bọn họ là được rồi.
Nhìn thấy bộ dạng như chim sợ cành cong này của bọn họ. Huyết Minh liền phảng phất như vô cùng thương tâm mà thở dài. Giọng điệu tràn đầy tiếc nuối. Nói đến bọn họ suýt chút nữa liền tin là thật.
“Aizz, đúng là đau lòng quá đi. Ta chỉ là muốn giúp giúp các ngươi thôi, đúng là lòng tốt không được báo đáp mà. Vậy thì xin lỗi, ta đi trước đây.”
Vừa nói, Hy Tà tiên trong tay Huyết Minh lại lần nữa biến hóa trở về nguyên dạng của nó. Trở thành một thanh kiếm tràn đầy tà dị không nói nên lời. Ngay khi những người khác còn chưa kịp tiêu hóa xong lời nói của hắn. Thì Hy Tà đã nhanh chóng cắm thẳng xuống giữa lòng sông.
Mà Huyết Minh cũng thuận thế đạp không, phi thân lên, đem chuôi kiếm của Hy Tà làm điểm dừng chân. Vô cùng nhẹ nhõm bay đến bên kia bờ sông, tràn đầy khiêu khích liếc nhìn đám người Minh Nhật tông. Một bộ dáng xem cuộc vui.
Hận đến nghiến răng nghiến lợi, bọn họ chỉ hận không thể đem hắn tấu một trận, đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ. Thế nhưng, sau giây phút nóng não, bọn họ liền lập tức tràn đầy kinh hãi. Hắn làm sao lại có thể đạp không được a?
Phải biết, chỉ có tu sĩ Kiếm tiên cảnh mới có thể đạp không khoảng 2 trượng, vận dụng linh ( ma) khí trong cơ thể mình làm thành công kích mà thôi. Chẳng lẽ tên ma tộc này, cư nhiên đã đột phá Kiếm tiên cảnh?
Mặc dù trong lòng nhấc lên kinh đào hãi lãng nhưng Ôn Văn vẫn như cũ sử cho tên đệ tử bên cạnh mình một cái ánh mắt. Ý tứ bảo hắn học theo Huyết Minh làm thử xem. Mặc dù linh lực trong người bọn họ đã bị áp chế, thế nhưng nhảy xa một lần 1 trượng cũng không phải là không thể.
Hít sâu một hơi, tên đệ tử kia liền đi về phía trước. Đứng trên bờ sông, hai chân tụ lực, gã cũng nhanh chóng bật người về trước, cơ thể hướng giữa sông bay đi. Mắt thấy gã sắp đạp lên chuôi kiếm của Hy Tà thì bỗng dưng. Hy Tà lại bay lên khỏi lòng sông, trở về bên cạnh Huyết Minh.
Mắt trợn trừng, “đùng”, không ngoài dự đoán, tên đệ tử này đã trực tiếp rơi vào trong nước. Theo sau đó, dưới kinh hách nối tiếp của đám người Minh Nhật tông. Những hòn sỏi dưới đáy sông bỗng dưng lại từ từ chuyển động. Đúng vậy, thật sự là chuyển động.
Chúng trở thành một đám trùng đen to nhỏ không đồng đều, hai đầu trơn nhẵn không phân biệt đầu đuôi. Nhưng tốc độ bơi trong nước lại vô cùng nhanh. Chẳng mấy chốc đã đến bên cạnh người của tên đệ tử đang nhanh chóng bơi vào bờ kia. Bâu vào trên cơ thể của gã.
Tên đệ tử:......
Đám người Minh Nhật tông còn lại:......
Kẻ sáng tạo ra cái Ma thần chi mộ này, rốt cuộc là có chấp niệm vặn vẹo gì đối với đám sinh vật thân mềm đáng ghê tởm này vậy? Sở thích cũng không khỏi quá mặn đi.
Lúc này, ánh mắt của bọn họ khi nhìn Huyết Minh cũng liền trở nên không giống. Lão tổ tông thì thích chế tạo ra mấy thứ kỳ dị, đời sau thì lại thích đem người đi uy quái vật.
Từ đó đưa ra kết luận, đám Ma thần này đều là tập hợp của những kẻ đầu óc có bệnh a. Không thể trêu vào.