“Sư điệt, cái này...” Huyết Minh ngập ngừng cau mày. Nhưng bị ánh mắt tràn đầy hi vọng của Vô Thừa Ngạo nhìn chằm chằm, hắn liền không khỏi “mềm lòng” từ trong không gian lấy ra một viên đan dược.
“Đây là Tẩy Tủy Đan mà sư tôn của ta ban thưởng cho ta. Có thể giúp tu sĩ tẩy tủy phạt gân, tăng cao tư chất. Ta có thể đem thứ này đưa cho sư đệ. Chỉ là...” Nói đến đây, Huyết Minh phảng phất như có phần do dự mà ghé mắt nhìn Vô Thừa Ngạo.
Nghe xong Huyết Minh nói về công hiệu của vật này, Vô Thừa Ngạo không khỏi hô hấp dồn dập lên. Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tẩy Tủy Đan, kém chút liền nhào tới cướp đi. Nhưng cũng may, hắn vẫn là chịu được. Lập tức nói với Huyết Minh:“Tiểu cung chủ có việc gì thì cứ nói thẳng a. Ta nhất định sẽ nghe theo ngài.”
Trong lòng cười lạnh, thầm mắng tiếng ngu xuẩn. Huyết Minh biểu hiện hơi chần chừ, sau đó mới thấp giọng dặn dò Vô Thừa Ngạo:“Sư điệt, từ đây về sau, việc này chính là bí mật giữa chúng ta a. Mong ngươi có thể đừng nói cho bất cứ người nào biết, ngay cả ca ca ngươi cũng vậy. Bởi vì nếu để sư tôn ta biết được ta đem Tẩy Tủy Đan cho ngươi, ngài ấy nhất định sẽ phạt ta.”
“Được, ta nhất định sẽ không đem việc này nói ra ngoài.” Vô Thừa Ngạo lập tức cam kết, không có nửa điểm chậm trễ. Về phần có hay không lo lắng Huyết Minh là đang lừa hắn, cũng như vì sao Huyết Minh lại tốt với một người xa lạ như hắn vậy, Vô Thừa Ngạo cũng không có nghĩ tới.
Dù sao, trong mắt Vô Thừa Ngạo, Huyết Minh chính là người đơn thuần thiện lương, giống như một đóa hoa nuôi trong nhà ấm, căn bản không biết loại đan dược này đối với người bình thường là có bao nhiêu quý giá. Vả lại, Huyết Minh cũng không có lý do gì để đi lừa gạt một tân sinh không chút nổi bật như hắn.
Có lẽ bởi vì người ta là thiên tài, thấy hắn đáng thương nên liền tùy tiện bố thí cho hắn đi? Nghĩ đến đây, Vô Thừa Ngạo không khỏi bĩu môi trong lòng. Sinh ra có tư chất tốt liền có gì hơn người a? Nếu hắn cũng có thiên tư cao như vậy, hắn nhất định còn sẽ làm tốt hơn kẻ này.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Vô Thừa Ngạo vẫn giống như nâng vật quý, từ trong tay Huyết Minh tiếp nhận Tẩy Tủy Đan. Sau đó lại kinh hỷ cảm tạ:“Tiểu cung chủ, ân tình này của ngài ta xin nhận, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.”
Về phần ngày sau là ngày nào, đó căn bản là không ai biết được. Dù sao mới nãy vẫn còn nói muốn ghi nhớ cả đời, làm trâu làm ngựa, bây giờ liền chỉ cần một câu “báo đáp” liền đã cho qua được rồi.
Huyết Minh bỏ lại Vô Thừa Ngạo ở đằng sau, một đường trở về Thính Trúc phong. Vừa đi đến cửa vào, liền đã được Thanh Giác và Kính Đình chạy ra đón. Cả hai líu ríu không ngừng, hỏi thăm hắn đủ điều. Còn trên dưới xem xét một lượt, lo sợ hắn ra ngoài bị thương tới.
“Các ngươi cho rằng ta là làm bằng giấy hay sao a?”
Đến tận khi bị Huyết Minh cười trêu, cả hai mới ngượng ngùng dừng lại. Sau đó mới bắt đầu báo cho hắn biết chuyện xảy ra ở trong tông môn gần đây.
“Tiểu cung chủ, ngươi chính là không biết a. Chiều hôm qua Linh Xu viện lại náo loạn một trận. Kẻ gây sự vẫn là Vô Liên Triệt, cũng chính là người được ngài tặng cho Ngọc Thủ Hoa kia.” Thanh Giác nghĩ Huyết Minh có lẽ sẽ không nhớ đến một nhân vật râu ria như thế này, cho nên liền thuận miệng nhắc lại.
“Hắn cư nhiên lại dám đem La Văn đánh tàn phế! La Văn chính là người có cấp 6 Mộc hệ linh căn, vốn đã được chấp sự của Tựu Đan phong chọn làm đệ tử thân truyền. Hơn nữa, đó là còn chưa kể đến, hắn ta chính là nhi tử của Thượng thư bộ binh Thiên Chiếu hoàng triều a.”
“Vô Liên Triệt này quả thật là giỏi gây sự, còn chưa nhập môn liền đã chọc phải một thân rắc rối lớn như vậy rồi. Tiếp tục như vậy, hắn sớm muộn gì cũng sẽ chọc thủng một cái lỗ ở trên bầu trời này.” Nói nói, Thanh Giác liền tấm tắc cảm khái. Trong lòng không khỏi bội phục Vô Liên Triệt quả thật là có đảm lượng.
Thế nhưng, Kính Đình đứng ở một bên đã bắt đầu nhíu mày nhìn Thanh Giác. Tên này mặc dù là lanh lợi tháo vát, nhưng nói chung là vẫn có chút ngây thơ, nhiệt huyết a. Phần tính cách này, nếu không ngăn ngừa tốt thì sẽ dễ gây phiền phức cho Tiểu cung chủ.
Nghĩ nghĩ, Kính Đình liền đánh giá vẻ mặt của Huyết Minh. Thấy hắn vẫn như thường, y mới xen miệng nhỏ giọng kể ra, cắt ngang lời lải nhải hâm mộ Vô Liên Triệt của Thanh Giác:“Tiểu cung chủ, Mê Vụ Sơn hôm qua giống như đã xảy ra chuyện lớn.”
“Ồ, chuyện gì?” Nghe đến Mê Vụ Sơn, Huyết Minh không khỏi nhớ đến hắc ảnh đeo mặt nạ hôm đó. Vì vậy liền càng thêm hứng thú nâng mắt nhìn Kính Đình.
“Cụ thể là chuyện gì, ta cũng không có nghe ngóng được. Nhưng chỉ biết, nhân vật phong vân của các đại thế lực giống như đều có tham dự cả. Tông chủ đại nhân, Hàn Vĩ tiên tôn, Pháp Tướng đại sư, Vãn Kiếm chân nhân, thậm chí ngay cả Thiên Tu pháp vương của Ma cung, thánh nữ của Yêu điện cũng đều xuất hiện, cùng nhau đi Mê Vụ Sơn!”
**Huhu, ta u mê quá rồi a. Sáng hôm nay khi đang lướt fb, ta liền “uống nhầm ánh mắt say cả đời”, mặc dù bạn chủ tus chỉ đăng duy nhất một đôi mắt, nhưng ta có cảm giác, đây chính là ÁNH MẮT CỦA A MINH trong cảm nhận của ta a! ( Đứng hình mất 5s)
**Sau đó, khi biết được người trong ảnh là người TQ, ta liền trèo đèo lội suối từ fb sang tận Weibo, nhờ con nhỏ bạn thân, cuối cùng mới lấy được ID của “chủ nhân đôi mắt này.”
**Vị tiểu ca ca này có tên là Tiểu Mộng ( tên nghe là biết thụ ≧∇≦). Chỉnh thể ngũ quan mà nói thì giống với A Minh trong tưởng tượng của ta đến 8/10 ( lúc cần tà thì đủ tà, lúc bình thường thì giống với thần tiên ca ca.) Còn 2 phần không giống á, là bởi vì chưa đủ đẹp đến xuất thần nhập hóa như A Minh.( Ai kêu A Minh là tu tiên giả a, bình thường, bình thường.) Nếu A Minh còn đẹp hơn Tiểu Mộng nhiều thì chẳng trách...đồ đệ của Lăng Phàm lại cong a. Không cong mới là lạ.
**Sau khi ta nói chuyện trời đất với tiểu ca ca thì hắn tỏ vẻ rất vui vì bản thân giống với nhân vật chính trong truyện của ta viết. Sau đó còn đồng ý để cho ta mang hình đi dùng nữa. ( Siêu cấp cute luôn.)
**Vốn ta định đăng lên cho mọi người xem, nhưng Truyen yy không hỗ trợ chức năng này. Cho nên mọi người vào xem ảnh bìa truyện + với ảnh đại diện của ta đỡ đi nha. ( Ảnh đại diện chỗ cmt là 1, tên tác giả dưới tên truyện là hai.) Moa moa ≥3≤