Vô Thừa Ngạo một mình ngồi bên bờ hồ, liếc nhìn từng tốp tân sinh đi qua hắn, lại xem hắn như không khí. Trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ buồn bực và uất hận. Nếu không phải đại ca hắn suốt ngày cự người nghìn dặm, lại đem La Văn đánh tàn phế, thì hiện tại hắn cũng sẽ không bị mọi người cô lập như vậy.
Ngay khi Vô Thừa Ngạo thu hồi tầm mắt, hơi liễm mi, liền bất ngờ nhìn thấy trước mặt mình lại nhiều ra một đôi giày trắng. Chiếc bóng của chủ nhân đôi giày cũng phủ lên người của hắn, đem ánh nắng che đậy.
“Vị sư điệt này, ngươi là có tâm sự hay sao a?”
Giọng nói của thiếu niên rất thản nhiên, bình đạm, khiến Vô Thừa Ngạo không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu. Khi nhìn thấy tuấn nhan như nguyệt dạ nhật quang của người đến, hắn liền không khỏi lắp bắp:“Tham...tham kiến Tiểu cung chủ.”
Thân phận hiện tại của Vô Thừa Ngạo đáng lẽ cũng không xứng nhận được một tiếng “sư điệt” của Huyết Minh. Bởi vì hiện tại, hắn vẫn còn chưa tính là đệ tử của Vạn Kiếm tông, mà chỉ xem là người dự thi mà thôi.
“Sư điệt, không cần đa lễ...” Vừa nói, Huyết Minh vừa đem Vô Thừa Ngạo đang hành đại lễ đỡ dậy. Điệu bộ lễ độ mà ôn hòa, không có nửa phần kiêu căng, phách lối như trong suy nghĩ của Vô Thừa Ngạo.
Quả nhiên, Tiểu cung chủ vẫn là thân thiện, bình dị giống như trong lời đồn a. Cũng không giống như ca ca nói, cái gì mà tâm địa xảo trá, lòng mang ý đồ xấu gì đó. Vô Thừa Ngạo thầm nghĩ.
Vì vậy, hắn liền một mặt thụ sủng nhược kinh để Huyết Minh đỡ dậy. Nhưng lần đầu tiên tiếp xúc đến chân chính thiên kiêu, khiến gã không khỏi có một chút mất tự nhiên.
“Sư điệt, sao ngươi lại một mình ngồi ở đây a? Ta cảm giác đến, trên người ngươi giống như quấn quanh một cỗ buồn bã. Phải chăng là có chuyện không vui?”
Phảng phất như sợ Vô Thừa Ngạo hiểu lầm, Huyết Minh lại lập tức bồi tội, hơi ngượng ngùng biểu lộ xin lỗi:“Kỳ thực, ta chỉ là có phần tò mò nên mới tới hỏi mà thôi. Nếu sư điệt không muốn nói vậy cũng không sao. Ta liền không làm phiền sư điệt nữa.”
Vốn dĩ còn đang xoắn xuýt không biết có nên nói với Huyết Minh hay không. Nhưng nghe hắn nói như vậy, Vô Thừa Ngạo không hiểu sao lại có phần chột dạ. Giống như bản thân không nói, chính là cự tuyệt ý tốt của người khác, tương đương với không biết điều vậy. Vì thế, Vô Thừa Ngạo liền ngập ngừng đáp lời.
“Không, không sao, cũng không có chuyện gì. Chủ yếu là ta đang suy nghĩ một việc. Ta muốn nhanh chóng tu tiên, tăng cường thực lực để bảo vệ cho ca ca của ta. Ngặt nỗi, tư chất của ta cũng chỉ là thường thường không có gì lạ, căn bản không thể tiến xa được...”
Mặc dù cùng Huyết Minh nói ra phiền não, nhưng Vô Thừa Ngạo đương nhiên cũng không có nói xấu ca ca của mình. Chỉ là, khi nói tới tư chất, ánh mắt của hắn lại hơi liếc nhìn Huyết Minh, trong đó ẩn chứa một sợi hâm mộ pha lẫn ganh ghét.
Hắn đã từng nghe nói qua, kẻ này chính là tuyệt thế thiên tài có được song hệ thiên phú được người người ca tụng. Nếu như hắn cũng có được thiên phú giống như hắn ta, thì còn phải sợ bị người ức hiếp sao?
Dù ý nghĩ này của Vô Thừa Ngạo chỉ vừa mới lướt qua, nhưng Huyết Minh đã nhạy bén nhận thấy được. Không những không tức giận, trong lòng của hắn lại càng thêm trào phúng, cười trên nỗi đau của người khác.
Hệ thống từng nói qua, Vô Liên Triệt trước khi trùng sinh đã từng là một cái con vợ cả. Sau lại, bởi vì mẫu thân của hắn qua đời, kế mẫu lên ngôi, hắn lại được nghiệm ra là hạ phẩm linh căn. Cho nên mới chịu đủ khổ nhục ở trong gia tộc, khiến cho tâm tính vặn vẹo.
Nguyên nhân lớn nhất để Vô Liên Triệt đối xử tốt với Vô Thừa Ngạo là bởi vì trước khi hắn bị nghiệm ra linh căn, Vô Thừa Ngạo đã bị người độc chết. Cho nên có thể nói, trong Vô gia, Vô Thừa Ngạo là người duy nhất chưa từng ức hiếp, phản bội hắn. Vì vậy kiếp này mới được hắn xem như thân nhân.
Thế nhưng, người ngoài cuộc luôn luôn sáng suốt hơn người trong cuộc. Với tâm tính của Vô Thừa Ngạo, Huyết Minh có thể dám chắc, nếu kiếp trước của Vô Liên Triệt, Vô Thừa Ngạo vẫn còn sống tới lúc biết được ca ca mình là người có hạ phẩm linh căn. Thì có lẽ, hắn chính là người nhảy nhót lợi hại nhất cái kia đi.
Dã tâm lớn, ngạo khí cao, tầm nhìn hạn hẹp, đầu óc như bã đậu, không biết an phận thủ thường, tâm tư hẹp hòi, không muốn người khác qua được tốt hơn mình, lòng đố kị cao hơn trời.
Vô Thừa Ngạo không biết tiểu tâm tư của mình đã bị Huyết Minh nhìn thấu, nên đã vội vàng vứt bỏ suy nghĩ u ám này ra sau đầu. Có chút chột dạ không dám nhìn thẳng Huyết Minh, lại không khỏi tò mò vì sao hắn lại không nói gì.
“Kỳ thật...sư điệt...ta có cách giúp ngươi, chỉ là...” Lúc này, Huyết Minh mới khoan thai nói ra, phảng phất như trong lòng rất khó xử nhưng lại bị Vô Thừa Ngạo đả động đến. Yên lặng chờ đợi một câu nói của hắn ta.
Cũng không làm Huyết Minh thất vọng, Vô Thừa Ngạo đã mừng rỡ như điên mà nhìn hắn. Ngay cả sự mất tự nhiên cũng quăng ở sau đầu, vội vã bắt lấy cánh tay của Huyết Minh:“Tiểu cung chủ, ngài thật có cách giúp ta hay sao? Chỉ cần ngài chịu giúp ta, ta sẽ vì ngài làm trâu làm ngựa, nhớ ơn ngài suốt đời...”
**Cảm ơn nam01012000 đã ủng hộ TLT cho Nhóc ≧ω≦.
**Ta biết rõ đa số fan nam đều không thích Đam a. Nhưng đó là điều bình thường thôi, nam thích Bách, nữ thích Đam. Ta còn nhớ lúc truyện mới ra, có 1 bạn nam đã từng năn nỉ ta thêm Bách vào, mặc dù không biết bây giờ bạn ấy còn xem truyện nữa không. Nhưng trước kia ta hứa thêm Bách, thì hiện tại nhất định sẽ có Bách.
**Truyện này của ta sẽ tổng hợp cả Đam, Ngôn, Bách để thoả mãn cho mọi loại đọc giả. Nên mong mọi người có thể rộng lượng một chút, dù sao mỗi người mỗi khác. Đừng vì bản thân không thích Đam ( Bách, Ngôn) mà ép buộc người khác phải giống mình.
**Kỳ thực với thân phận là hủ nữ, ta cũng không thích Bách lắm đâu. ( đương nhiên, ta cũng không có ghét.) Bởi vậy, ta sẽ rất cởi mở về thể loại này.
**Nhưng đừng lo, các yếu tố Đam, Bách trong truyện đều là trong sáng, thanh thủy văn. Không có H đâu, nên các ngươi cứ yên tâm đi nhé!