“Quân Tam!!! Ngươi là một tên súc sinh! Ngươi nhất định sẽ chết không yên thân!!!!” Giống như lấy hết can đảm cùng khí lực của mình hét lên. Quân mẫu lập tức co rụt người trở về bên góc tường, phảng phất muốn tìm kiếm sự an toàn mong manh cho bản thân.
Nghe thấy lời trù yếm từ chính miệng Quân mẫu phát ra. Quân Tam đầu tiên là sững người, sau đó, lửa giận nhanh chóng lan khắp toàn thân ông. Xoắn tay áo, Quân Tam liền mặt mũi phẫn nộ đi về phía Quân mẫu:“Nữ nhân ngu xuẩn kia, nếu hôm nay lão tử không đánh chết ngươi. Lão tử liền không mang họ Quân.”
Thế nhưng, ngay khi Quân Tam muốn bắt lấy Quân mẫu, sau gáy của ông bỗng dưng lại cảm thấy chua xót đau đớn. Đầu óc trống rỗng, đôi con ngươi cũng mở to lên. Đem gương mặt kinh hãi phủ kín nước mắt của Quân mẫu thu vào trong mắt. Trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Nhìn thấy cơ thể Quân Tam đang từ từ đổ xuống, Huyết Minh chỉ nhàn nhạt thu hồi lại tay. Đối với hắn mà nói, việc lặng im không một tiếng động đánh ngất Quân Tam, quả thật chính là dễ như trở bàn tay. Vì vậy, sự chú ý của hắn liền rơi vào trên người Quân mẫu.
“Mẹ, đã lâu không gặp a! Xem ra, lần này con đến rất đúng lúc rồi!”
Ngược ánh sáng, thiếu niên bộ dạng rất đỗi kỳ dị, nhưng cũng vô cùng tuyệt mỹ. Trên mặt của hắn, còn nở một nụ cười vô hại, hiền lành, tràn đầy cảm giác ấm áp như ánh mặt trời. Nhưng không biết vì sao, trong lòng của Quân mẫu lại dâng lên một cỗ khí lạnh cùng hoảng loạn không tên.
“Mẹ làm sao vậy nha? Tiểu Minh rất là nhớ mẹ a. Mẹ không nhớ Tiểu Minh sao? Nếu không nhớ...vậy thì Tiểu Minh cũng chỉ có thể nhờ cha an ủi vậy...” Vừa nói, trên gương mặt của Huyết Minh cũng vừa hiện lên vẻ đau lòng cùng lên án. Nhưng động tác lại vô cùng nhanh chóng chộp về phía Quân Tam. Nói rõ lên mưu đồ thật sự của hắn.
Trong lòng chợt động, nhìn thấy Huyết Minh muốn mang Quân Tam đi. Quân mẫu cũng vội vàng nhào về trước, ôm lấy cơ thể của Quân Tam. Khuôn mặt tràn đầy cảnh giác nhìn hắn:“Ngươi...ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”
Xem đến bộ dạng như gà mẹ bảo vệ con này của Quân mẫu. Biểu tình súc vật vô hại trên mặt Huyết Minh cũng lập tức phai nhạt đi. Câu lên một nụ cười ác ý, khí chất yếu ớt ưu thương quanh thân cũng tức khắc thoái biến. Vô cùng khinh miệt liếc nhìn Quân mẫu.
“Mẹ, ngươi có biết không? Có một lời mà lão ta mắng ngươi không hề sai đâu. Đó là, ngươi thật sự chính là đồ ngu a.”
“Hả?” Bất tri bất giác bị mắng, Quân mẫu liền triệt để ngốc. Theo bản năng hô lên một tiếng tràn đầy khó hiểu.
Giống như đoán trước việc này, Huyết Minh liền đưa tay tóm lấy vạt áo trước ngực của Quân mẫu. Nhẹ nhõm đem bà nâng lên rồi kéo đến trước mặt mình. Ánh mắt mang theo vô tận đêm đen giống như một cái vực sâu không đáy, cùng đôi mắt của Quân mẫu va vào nhau.
“Thu hồi lại tâm hồn Thánh mẫu của ngươi đi, nó khiến ta vô cùng buồn nôn a. Ngươi ngu một mình ngươi là được, tại sao ngươi còn đem sự ngu ngốc của mình làm ảnh hưởng đến người khác kia chứ?”
Vốn dĩ còn đang giãy giụa, hai tay không ngừng cào cấu vào trên tay Huyết Minh. Ngay khi nghe xong lời “buộc tội vô cớ” của hắn, Quân mẫu liền lập tức đờ người, vô ý thức nhỏ giọng phản bác:“T...ta...không có...”
“Không có? Nếu không phải tính cách ngươi yếu đuối vô năng, ngu xuẩn lại còn không có chủ kiến thì cha ngươi sẽ phải chết sao? Gia đình của ngươi phải lụn bại sao?”
“Không những thế, mẫu thân người khác thì dạy nhi tử của mình như thế nào đỉnh thiên lập địa, hướng về trên cao bò đi. Còn ngươi thì sao? Ngoài dạy hắn nhẫn nhịn, chịu đựng thì ngươi đã từng dạy cho hắn được những gì?”
“Tất cả những đau khổ mà hắn phải chịu đựng đều là do ngươi gây ra. Mọi chuyện đi đến bước đường này, tất cả là do ngươi, đều là tại ngươi!!!!” Âm thanh của Huyết Minh bỗng dưng lại nâng cao, phảng phất như lệ quỷ dưới địa ngục không ngừng đòi mạng Quân mẫu. Bàn tay cũng dần dần thả lỏng, buông ra bà.
“Ầm”, mất đi trọng lực, Quân mẫu liền té ngã xuống đất. Hai mắt vô thần không có tiêu cự, trên khuôn mặt gầy gò của bà cũng chảy dài hai hàng lệ nóng, vừa mặn lại vừa cay. Bà giống như mất hồn lạc phách, rơi vào trong không gian của riêng mình:“Đều là do ta, tất cả mọi việc đều là do ta...”
Nếu không phải bà lừa dối phụ mẫu bỏ theo Quân Tam. Thì hiện tại cha bà có lẽ vẫn còn sống vô cùng tốt. Nương của bà cũng vốn nên an hưởng tuổi già mà không phải giống như một con chuột chạy qua đường, phải trốn chui trốn nhũi khắp nơi...
Nếu không phải bà nhu nhược, nhân nhượng Quân Tam thì có thể ông ta sẽ không được nước lấn tới, ức hiếp mẫu tử của bà đến mức này...
Nếu không phải...
Nhưng chung quy, một khi đã sai. Thì đã không còn đường quay đầu lại được nữa. Sẽ không một ai chịu đứng yên một chỗ, chờ bà hối cải quay đầu.
“Xin lỗi!!!! Xin lỗi...Là ta sai rồi!!!!” Giống như nổi điên, Quân mẫu liền ôm lấy đầu của mình. Đem mái tóc bạc pha sương đang được quấn lại vò đến rối tung lên. Nước mắt tuôn ra không ngừng. Chỉ trong nháy mắt, bà phảng phất lại già thêm chục tuổi...
Cuối cùng, ánh mắt đỏ hoe hằn lên tơ máu của bà liền nhìn chằm chằm vào vách tường bên cạnh. Không chút do dự, bà dùng hết sức lực của mình, “cốp”, đập mạnh trán vào tường. Trong nhất thời, máu tươi dính vào trên tường nhà bong tróc. Cơ thể bà, cũng từ từ ngã ra sau như một thước phim quay chậm.
Lúc này, ánh mắt của bà trong chớp mắt phảng phất như lại trở nên thanh minh. Cơ mặt cũng theo đó giãn ra, ra đi trong yên bình.