Ánh mắt Huyết Minh càng thêm sâu thẳm khi nghe Hắc linh giải thích. Mặc dù không muốn suy nghĩ mọi chuyện quá mức phức tạp, nhưng hắn vẫn phải xác nhận, bản thân rất có khả năng đã bị người tính kế gì đó.
“Đương nhiên, đó là bình thường mà nói. Còn với mùi hương này trên người ngươi hả? Không có mười ngày nửa tháng thì đừng hòng tẩy sạch.” Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Huyết Minh, Hắc linh liền cho rằng hắn là vô tình lây dính Trứ Hương Lộ. Nên không chút lưu tình bắt đầu trêu chọc hắn.
Từ trong miên man hồi thần, Huyết Minh ra vẻ chất phác vuốt tóc một chút. Mặt mũi nhăn nhó, đáng thương hề hề nhìn Hắc linh, buồn bực đáp:“Aiz, tiền bối đừng trêu chọc ta nữa. Cũng không biết tại sao lại dính phải thứ này a. Được rồi, dứt khoát không nghĩ nữa, ta đi trù phòng trước đây.”
- -------------------------
Trù phòng cách dược viên cũng không xa, nhưng nằm trên Hoa Ảnh cung. Cũng không biết hôm nay là ngày gì, trù phòng lại vô cùng náo nhiệt. Không chỉ riêng trù sư ở trong, còn có không ít đệ tử đến phụ giúp. Có đệ tử nội môn, thậm chí còn có cả hạch tâm đệ tử!
“Tham kiến Tiểu cung chủ!” ( Tiểu công chúa...)
“A Đàm, ngươi đang...A, tham kiến Tiểu cung chủ!”
“...............”
Bước vào trù phòng, Huyết Minh đương nhiên cũng phát hiện ra sự việc kỳ lạ này. Nhìn thấy hắn đến, đám trù sư trong phòng cũng lập tức dừng tay, thấp giọng chào hỏi. Huyết Minh phất tay, để mọi người tiếp tục làm việc. Sau lại, mới đi vào sâu bên trong, bắt gặp thân ảnh của một lão đầu.
“Vương lão, hôm nay có chuyện gì mà náo nhiệt vậy a? Chẳng lẽ là ai đó tổ chức yến tiệc gì rồi?”
Vốn dĩ, Vương lão đầu là đang chỉ bảo một tên đệ tử rửa rau. Bởi vì gã làm sai, nên liền bị lão mắng đến lục thân không nhận. Gương mặt già nua nổi giận đùng đùng, nhăn nhó khó chịu. Thế mà, vừa nghe thấy âm thanh hòa nhã, nhẹ nhàng của Huyết Minh. Vương lão đầu đã lập tức xoay người lại, nét mặt giãn ra, cười thành một tôn phật Di Lặc.
“Ai ôi, thì ra là Tiểu cung chủ a! Ngài đến đây để nấu ăn à?”
Vừa nói, lại vừa chuyển sang trừng mắt một tên trù sư, cổ họng quát lớn:“Ngươi mù sao? Không thấy Tiểu cung chủ tới à? Còn không mau tránh ra nhường chỗ cho ngài?”
“Không cần đâu, mọi người cứ làm tiếp đi. Đúng rồi, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Tươi cười làm lành, Huyết Minh tựa như lơ đễnh hỏi lại. Nhìn thấy tình cảnh này, hắn bỗng dưng lại nghĩ đến một phương pháp đơn giản dễ dàng phá hủy kế hoạch vụn về của kẻ phía sau màn kia.
“A, thật là xin lỗi Tiểu cung chủ a. Ta cứ lo mãi mà quên mất việc này. Hôm nay là sinh thần của Trọng Lâu sư huynh. Nên huynh ấy liền chi tiêu một vạn lượng vàng để trù phòng chúng ta chuẩn bị yến tiệc, mời chư vị đệ tử đến Tựu Đan phong dùng thiện.”
( dùng thiện: ăn cơm.)
“Vậy sao? Nếu không ngại, liền để ta giúp các ngươi nấu ăn đi?”
Không phát hiện thần sắc lập lòe của Huyết Minh, nghe thấy hắn nói, đôi mắt Vương lão đầu liền lóe lên tinh quang, bất giác nhớ tới hương vị thức ăn tràn đầy mê người của đối phương. Nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ do dự:“Cái này...”
“Không cần từ chối a. Ta và Trọng Lâu mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng cũng là đồng môn với nhau. Bình thường không đụng phải thì thôi, nếu bây giờ đã biết, há lại có thể không ra chút sức mọn nào chứ? Chỉ lo ta nấu không ngon, làm mọi người chê cười mà thôi.”
“Nào có nào có a. Tiểu cung chủ quá khiêm tốn rồi...” Huyết Minh đã nói đến mức này, Vương lão đầu cũng không tiện tự chối nữa. Lập tức híp mắt, bắt đầu vuốt mông ngựa.
( vuốt mông ngựa: nịnh nọt.)
- ------------------------
Mặt trời hạ xuống, minh nguyệt treo cao. Vạn Kiếm tông bắt đầu giăng đèn kết hoa. Nhất là quảng trường phía tây thường dùng để thí luyện đan đạo của đệ tử trong tông, lúc này cũng đã rượu thịt đầy bàn. Tập hợp gần ngàn tên đệ tử, cũng có không ít trưởng lão, chấp sự.
Trọng Lâu sư huynh, thuộc về đời tử đệ thứ sáu, cùng thời với Hàm Vũ. Tu vi mặc dù không cao, nhưng lại là luyện đan hảo thủ, uy vọng ở trong Vạn Kiếm tông cũng không tính là nhỏ. Bởi vì dù sao, thà đắc tội một Kiếm tu, chứ đừng bao giờ đắc tội Đan tu.
Giờ Dậu 6 khắc, Trọng Lâu một thân trường bào màu vàng, anh tuấn ngời ngời bước vào trước mắt bao người. Bên cạnh cậu còn đi theo một người thiếu niên diễm áp quần phương, không ai khác ngoài Huyết Minh.
Bởi vì tham dự sinh thần không tiện mặc bạch y như ngày thường. Nên Huyết Minh liền thay một bộ hoa phục tử sắc mà Âu Dương Thụy tặng cho lúc trước. Trên đầu chỉ cột một cái phát quan bằng bạc. Đơn giản lại không mất phong nhã. Quan trọng nhất là, không cướp đi hào quang vai chính của Trọng Lâu trong yến tiệc tối nay.
Lúc Trọng Lâu biết được Huyết Minh nấu đồ ăn cho sinh thần của mình liền đã vô cùng hào hứng. Qua ba lần bốn lượt bị Huyết Minh “uyển chuyển cự tuyệt” mới có thể đem hắn mời đến đây. Nhất là khi thấy Huyết Minh còn hiểu chuyện như vậy. Trọng Lâu liền cảm thấy rất có mặt mũi, trên mặt hào nhoáng. Nên nhìn ai cũng vừa mắt cả.
Trọng Lâu vừa ngồi xuống, yến tiệc cũng bắt đầu. Huyết Minh ngồi ở vị trí đầu tiên phía bên trái cậu, vừa vặn đối diện với Lương Vu và Đông Thư Kiệt. Bên cạnh lại ngồi Lý Phổ cùng tứ trưởng lão. Có thể tính là đội hình sa hoa. Đương nhiên, đối với vị trí mà Huyết Minh được sắp xếp, cũng không có người có ý kiến gì.
( Nhắc nhở hữu nghị: LV và ĐTK là đại trưởng lão và nhị trưởng lão xuất hiện khi Huyết Minh leo Đăng Thiên Tập.)
Yến tiệc bắt đầu, mọi người liền cười cười nói nói, trò chuyện với nhau. Trọng Lâu còn đặc biệt thuê một gánh hát đến trợ hứng. Con hát đứng ở giữa điện, bắt đầu i i nha nha diễn một vở kịch. Khiến Huyết Minh ghé mắt nhìn xem vài lần, mang theo đôi chút hồi ức cùng cảm khái.
Phong thủy luân hồi, chẳng ai biết được ngày mai bản thân sẽ trở thành quan gia cao cao tại thượng ngồi xem, hay là con hát thấp kém chỉ biết biểu diễn trên sàn kịch để mua vui cho người khác.
Nhưng có đôi khi, quan gia cũng không biết đến. Ở trong mắt con hát, bọn họ cũng chỉ là những vai hề nhảy nhót, rách nát lại giả tạo mà thôi.
Chẳng ai cao quý hơn ai.
**Nể nhất mấy ba mấy má tym thánh mẫu, đong đầy tình yêu cao thượng, đọc hắc ám lưu mà chê main ác, biến thái.:) Sao không đọc truyện Long Ngạo Thiên luôn đi, bị khùng ha gì, chừa miếng ziên lại gói xôi ăn xong rồi chùi đít luôn đi, chơi zị ai chơi.
**Còn mấy thành phần cảm thấy mình rất “man”, rất “nam tử hán” mà chê A Minh dẹo này dẹo nọ, ghê tởm các thứ á, thì xin được phép phun nước bọt vô mặt nha. Bởi vì dù “bạn man lỳ” nào đó có muốn “dẹo” như người ta thì cũng đéo làm được đâu há. Bạn mà dẹo thì có nước gái nó đái vào mặt. ( Mà mấy bạn nữ thường kén chọn lắm, người ta đái vào toilet cho sạch, ai lại đái vào mặt bạn làm gì?)
**Hãy tự soi lại mình trong nước tiểu để thấy gương mặt ganh ghét đến vặn vẹo của mình đi.
**Mấy ba mấy má đọc free mà hay có ý kiến ý cò bên trang truyện full á, hôm nào mình rảnh mình tạo acc, rồi tụi mình nói chuyện nhân sinh triết lý với nhau nha. Bớt bớt khẩu nghiệp lại dùm đi, coi chừng đẻ con ra “man lỳ” như bạn ở trên thì lại khổ.
**P/s: Mình không phải đang chửi bạn /Nguyễn Xuân/ bên trang /Tr full/ đâu nha. ( bởi vì mình rất tốt bụng, nên đã giấu tên bạn này.) Quyết định sẽ lấy tên bạn này đặt cho Nv nữ ( man lỳ) không có liêm sỉ, chết thê thảm ở tập sau nha.