Huyết Minh bước khỏi Du Vịnh Trì, vạt áo của Phó Tử Tranh bị kéo lê trên đất, y phục rộng phùng phình chứng tỏ một sự thật vô cùng khó tin...Sau khi súc cốt thành thiếu niên, Phó Tử Tranh còn cao hơn cả hắn!!! Việc này khiến Huyết Minh không khỏi hoài nghi nhân sinh.
Ân Như Tuyết, Âu Dương Thụy, Trác Thiên Hạo cao hơn hắn cũng liền thôi đi. Hiện tại ngay cả Phó Tử Tranh cũng đều như vậy. Chẳng lẽ hắn gặp phải trục trặc khi xuyên qua rồi? Tư thế đáp đất không đúng? Cho nên dù có một túi da đẹp, nhưng trên thực chất lại là “người lùn”?
[...............] Cảm thấy ký chủ thật đáng yêu a.
[ Ký chủ, ngươi tại sao lại chạy nhanh như vậy? Không trêu đùa nàng thêm một chút?]
Xoắn tay áo, đem vạt áo rũ xuống kia kéo lên, Huyết Minh liền trầm ngâm suy tư. Một lúc sau, mới nghiêm túc cho hệ thống biết đáp án thật sự:“Ta sợ hãi a. Sợ hãi trong lúc ngoái đầu vô tình thấy được, ngoại trừ súc cốt, nàng còn sẽ mọc ra tiểu jj! Nếu thực là thế, từ nay về sau, ta e rằng sẽ sinh ra ám ảnh tâm lý mất!”
Đương nhiên, Phó Tử Tranh có tiểu jj hay không, hắn không biết. Nhưng ban nãy, thông qua lớp sương mù, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy, ngực Phó Tử Tranh là một vùng bằng phẳng, cùng nam nhân không có gì khác.
[................] Hệ thống nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì...
- --------------------------
28 hàng tháng, đây là ngày đệ tử Vạn Kiếm tông được lĩnh đan dược từ Tựu Đan phong. Dọc đường đi, có thể bắt gặp vô số đệ tử, đông đúc hơn ngày thường gấp trăm, nghìn lần.
“Tiểu cung chủ, Tông chủ cùng với các vị phong chủ đều đã ra ngoài trừ yêu từ sáng sớm rồi a.” Nhìn thấy Huyết Minh đến, Lý Phổ trưởng lão liền vội vàng tiến đến nghênh tiếp. Sau khi biết được mục đích của hắn, mới tràn đầy tiếc nuối giải bày.
Thấy vậy, Huyết Minh cũng không tiện nói gì. Chỉ cười cười tỏ vẻ hiểu rõ, sau khi bái chào Lý Phổ, liền xoay người rời đi. Hắn đến đây cũng chỉ là làm ra vẻ mà thôi. Đối phương nếu đã đi, vậy liền không còn chuyện của hắn nữa, đỡ phải mất công lá mặt lá trái.
Trong lúc suy nghĩ, Huyết Minh vẫn đạm nhiên đi về trước. Bỗng dưng, không biết từ nơi nào, một tên nữ đệ tử lại từ bên trái rừng cây lao ra, va vào trên người của hắn. Có lẽ vì mất thăng bằng, bàn tay nàng còn hung hăng siết lấy mu bàn tay hắn, móng tay bấm sâu vào trong.
Lúc này, xung quanh đã không có bóng người, thuộc về một góc khuất hiếm thấy trong tông môn. Chỉ thấy, nữ đệ tử này cũng không có làm ra việc thừa thải gì nữa, lập tức rút tay lại. Vội vàng sửa sang ống tay áo của mình, gục thấp đầu, ấp úng nói lời xin lỗi, cứ vậy liền chạy đi.
“Xin...Xin lỗi.”
Liếc nhìn bóng lưng hấp tấp chạy nhanh như bị rượt đuổi của nữ đệ tử kia, Huyết Minh chỉ cảm thấy chẳng ra sao cả. Liếc nhìn mu bàn tay hằn sâu dấu bấm đang rỉ máu của mình, Huyết Minh khẽ mím môi, ánh mắt giá lạnh. Vừa mới tiến về trước một bước, cả người hắn liền chợt khựng lại. Đồng tử co vào, chậm rãi nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy, trên mũi giày màu đen vốn bóng loáng sạch sẽ của hắn lúc này, không biết vì sao lại lấm tấm vài hạt “bụi” màu trắng tinh. Hắn nhớ rõ, vừa mới, trên mũi giày của mình rõ ràng là không có thứ này. Nghĩ nghĩ, mang theo tâm tư cẩn trọng, hắn liền ngồi xuống, quét lấy chỗ nền gạch tinh xảo gần mũi giày của mình, đặt lên mũi khẽ ngửi.
Có mùi thơm...
Nhất thời, Huyết Minh cũng không ngửi ra được đây là mùi gì. Kỳ thực, chuyện này rất có thể cũng chỉ là hắn trông gà hóa cuốc mà thôi. Thế nhưng, nhớ tới bộ dạng kỳ quặc của nữ đệ tử ban nãy, muốn hắn cứ vậy mà bỏ qua. Hắn lại không làm được.
Huyết Minh biết rõ khả năng tự hồi phục khủng bố của Cực Viêm huyết mạch, nên cũng không quản vết thương đang ứ máu trên tay, nhiều nhất nửa khắc nữa nó sẽ hồi phục lại thôi. Vì vậy, vốn muốn trở về trúc xá, hắn liền chuyển hướng, đi thẳng tới Tựu Đan phong.
Khác với những đệ tử khác đều đi Đan đường. Huyết Minh lại theo lối rẽ nhỏ đi vào dược viên. Dược viên của Tựu Đan phong có thể nói là lớn nhất nhì Thương Lang đại lục. Diện tích hơn ngàn mẫu, linh khí sung túc, nồng đậm. Linh dược trải rộng bạt ngàn, hít vào một hơi cũng có thể làm người thần thanh khí sảng.
Có lẽ hôm nay là ngày Chúc Hiên viện cần thêm trợ thủ, nên dược đồng trong dược viên đều đã rời đi gần hết. Huyết Minh tiến vào, cũng không có kinh động quá nhiều người. Bởi vì có mục tiêu chuẩn xác, nên Huyết Minh cũng không lãng phí thời gian, đi đến phía đông dược viên.
Phía đông dược viên có một túp lều tranh cao bằng nửa người bình thường, rộng khoảng một trượng. Bên trong nằm sấp một đầu linh miêu màu đen, hai mắt lấp lánh như bảo thạch. Bộ dạng cao quý, mang theo vài phần biếng nhác.
Nó chính là linh thú thủ hộ dược viên của Vạn Kiếm tông.
Hắc linh nhìn thấy Huyết Minh đi tới, lỗ tai liền nhúc nhích, lười biếng duỗi người. Bốn chân thon thả, ung dung đi tới bên cạnh Huyết Minh. Đi vòng quanh người hắn một chút, sau đó mới lộ ra vẻ ghét bỏ nói:“Tiểu Minh, hôm nay trên người ngươi làm sao lại có mùi Trứ Hương Lộ nồng như vậy? Đừng nói là đem cả bình Trứ Hương Lộ thoa lên người mình nha?”
Đúng vậy! Đầu linh miêu nhìn như bình phàm này lại thật sự mở miệng nói chuyện!
Đương nhiên, đó cũng không có nghĩa nó là yêu thú cấp 8. Nếu cần phải so sánh, thì nó cũng chỉ có thể xem là một đầu yêu thú cấp 6 mà thôi. Nhưng bởi vì trong người ẩn chứa một sợi huyết mạch của Thần thú Bạch Hổ, nên nó mới có thể khai linh trí, mở miệng nói chuyện. Hơn nữa còn tinh thông vạn vật, nhất là về linh đan diệu dược!
Nghe thấy lời nói của Hắc linh, Huyết Minh liền cau mày, bắt lấy vạt áo của mình, làm ra vẻ giống như đang ngửi. Sau đó liền một mặt mơ hồ, lắc đầu:“Ta cũng không biết a. Ta vốn định đi trù phòng, nên mới ghé sang hỏi tiền bối có muốn ăn cá hấp hay không. Về phần Trứ Hương Lộ gì đó...thứ cho vãn bối kiến thức hạn hẹp, xin hỏi, Trứ Hương Lộ là gì?”
Bình thường, Hắc linh thường xuyên được ăn đồ Huyết Minh nấu, lại được hắn cung kính gọi một tiếng tiền bối, nên thái độ của nó đối với hắn cũng xem như rất tốt. Vì vậy, thấy hắn là thật không biết, nó cũng không tra hỏi gì nhiều, tận tình giảng giải:“Xem ngươi đi, ngay cả thường thức cũng đều không biết.”
“Trứ Hương Lộ chính là mùi phấn thơm, huân hương được nữ tu sĩ thích nhất a. Giá cả của nó vô cùng đắc đỏ, có thể nói là vạn kim khó cầu, bên trong pha trộn đủ loại hương hoa. Chỉ cần thoa lên một chút, hương thơm cũng có thể phiêu xa. Mùi hương thanh thoát, càng ngửi càng thấy thơm, ba ngày không phai. Cho dù có tẩy rửa thế nào thì vẫn vậy.”
**Thông qua những chi tiết này, đoán xem, A Minh là bị người gài vào cái bẫy gì a?