Hệ Thống Truy Phu

Chương 5: Chương 5: Phế Linh Căn Hủy Đan Điền




Đám người vừa rồi còn đang bàn tán sôi nổi cũng không dám nói tiếp, im lặng lại kính sợ, đứng yên dưới đất nhìn khuôn mặt uy nghiêm của môn chủ, chờ hắn tuyên bố chuyện quan trọng.

“Hôm nay gọi các ngươi tới đây, là có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố, sau khi bản môn chủ và các vị trưởng lão thẩm tra, nội môn đại đệ tử Vân Túc chính là ma tu chi tử, vậy nên bản môn chủ ấn theo môn quy trục xuất ra khỏi Kiếm Tiên môn, từ nay về sau, Vân Túc chính là khí đồ của Kiếm Tiên môn ta.”

(Khí: Bỏ đi, không dùng tới nữa, không cần nữa.)

“Ngoài ra, các ngươi nghe cho rõ, nếu có ai dám lén kết giao với ma tu, nếu bị phát hiện ra, bổn môn nhất định ấn theo môn quy mà xử lý, nhẹ thì nghiêm trị không tha, nặng thì hủy tu vi, trục xuất khỏi môn phái. Nếu có đệ tử giấu giếm chuyện này cho đồng môn, xử cùng tội.”

Nghe thấy những lời này của môn chủ, tất cả mọi người sợ ngây người, mặt mang theo vẻ kinh ngạc, không thể tin nổi, có điều không dám bàn tán, sợ bị khí thế Đại Thừa kỳ cường hãn kia của hắn trấn áp tới hộc máu.

Vân Túc thân là đại sư huynh, thực lực đứng đầu nội môn, người cùng thế hệ không ai có thể đối địch được, tốc độ tu luyện có thể gọi là nhanh như hỏa tiễn, cho dù Bạch Toàn Ảnh cũng có thiên linh căn hệ kim giống y nhưng thực lực cũng không theo kịp. Thế nên, nói như vậy, cho dù là đệ tử ngoại môn hay nội môn cũng đều coi Vân Túc là mục tiêu phấn đấu, gần như tất cả mọi người đều phi thường sùng kính y, vậy nên nhân khí của Vân Túc vô cùng vượng.

Nhưng muốn giành được sự tôn kính của người khác cần một thời gian rất dài, cần phải trả qua bao nhiêu khắc khổ và cố gắng không ngừng, nhưng hình tượng bị hủy diệt lại chỉ cần một nháy mắt. Ma tu là gì? Các đệ tử ai cũng biết, bởi họ là tiên tu, không đồng đạo với ma tu, thậm chí hận nhau thấu xương, mâu thuẫn ngàn vạn năm qua không thể giải trừ được, chính ma tu cũng vậy, mà tà ma tu lại càng đáng giận, ngươi không chọc vào hắn, hắn lại quay ngược lại chọc giận ngươi.

Ai cũng biết công pháp tà ma tu luyện đặc biệt quỷ dị, chỉ cần tu luyện ma pháp, toàn thân đều không ngăn được ma khí thấu trời, có điều ma tu có tu vi cao một chúts sẽ không muốn bị mọi người chỉ trích, bình thường đều biết sử dụng pháp thuật che giấu ma khí, để tránh bị tiên tu thực lực mạnh tiêu diệt.

Cung Tiểu Trúc không hề lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như những người khác, thông qua những chi tiết trong tiểu thuyết còn nhớ được, trên cơ bản hắn nhận ra được vài người. Hắn nhìn chăm chú Vân Túc một lát, liền nhìn sang Bạch Toàn Ảnh bên cạnh. Cung Tiểu Trúc nhìn không nổi loại gia hỏa ra vẻ đạo mạo này, lớn lên nhân khuông cẩu dạng, ngầm muốn đuổi Vân Túc ra khỏi môn phái, tính tình lại nhát như chuột, thích Quý Nguyệt Hà cũng không dám nói ra mồm, thầm mến mười mấy năm, sư muội thích người khác còn ghen tị. Còn đại sư huynh của hắn lại thật là tốt, bộ dáng dễ nhìn, tính cách cũng tốt, uy vũ khí phách, khí chất cũng xuất trần, đợi về sau lăn lộn cùng đại sư huynh, trở thành tiểu đệ của y, nhất định phải sờ soạng cơ thể y, sờ đến tay phát nghiện.

Cung Tiểu Trúc oán thầm Bạch Toàn Ảnh trong lòng một lần, lại chảy nước miếng ròng ròng hâm mộ dáng người của Vân Túc.

Phong tư trác tuyệt, làn da trắng nõn, dáng người thon dài, mày kiếm dài đến tóc mai, mắt phượng mang theo ý cười, lại thâm tình, mũi tựa huyền đảm, môi tựa đồ chi, khóe miệng hơi cong lên, một thân cẩm bảo màu đen hoa văn hình mây, vô cùng anh tuấn tiêu sái, một bộ dáng công tử nhẹ nhàng thanh thoát, đây chính là những lời dùng để miêu tả Bạch Toàn Ảnh. Nhưng Cung Tiểu Trúc biết, Bạch Toàn Ảnh không hề vô hại như vẻ bề ngoài, bởi hắn chính là kẻ kiểm chứng thân thế của Vân Túc, cũng chính là kẻ đã vạch trần y.

Thực lực của Bạch Toàn Ảnh gần nhất so với Vân Túc, toàn môn coi là nhị sư huynh, gọi là Kim Nguyên chân nhân, tuy rằng thực lực cũng cường hãn, bây giờ đã là Kim Đan sơ kỳ, hắn từ mười tuổi đã bắt đầu tu chân, hai mươi lăm tuổi Trúc Cơ, bốn mươi lăm tuổi Kim Đan, bây giờ đã năm mươi lăm tuổi. Nhưng nhiều năm qua không thể nào địch lại được với Vân Túc, cho nên hắn hâm mộ ghen tị hận Vân Túc.

Bởi vì tu chân giả chỉ cần đến Trúc Cơ kỳ, tốc độ già đi sẽ chậm hơn phàm nhân tới mấy chục lần, đến Kim Đan kỳ, dung mạo của tu sĩ trên cơ bản là duy trì không biến đổi nữa. Vậy nên Bạch Toàn Ảnh giống như đại đa số tu sĩ, trên mặt vẫn trẻ tuổi như trước, nhưng nếu so tuổi với phàm nhân thì không thể nói là chưa già.

Tuy rằng tu vi của hắn chỉ có thể nằm dưới tu vi của Vân Túc, nhưng đây không phải là nguyên nhân duy nhất làm cho hắn muốn dồn Vân Túc vào chỗ chết, còn có một chuyện. Quý Nguyệt Hà là đệ tử của Đan Vân tôn giả, nàng là tiểu sư muội cùng xuất môn với Bạch Toàn Ảnh. Bởi Đan Vân tôn giả chỉ chọn hai người họ làm đệ tử, Quý Nguyệt Hà lại là nữ tử, nên Đan Vân tôn giả và Bạch Toàn Ảnh đều vô cùng yêu thương nàng.

Quý Nguyệt Hà hiện tại đang là Trúc Cơ trung kỳ, tu vi tuy không thể sánh cùng Vân Túc và Bạch Toàn Ảnh, nhưng trong toàn nội môn cũng coi như là trên mức trung bình.Từ nhiều năm trước kia đã ái mộ Vân Túc không thôi, nàng đã từng thổ lộ với Vân Túc vài lần, hy vọng có thể trở thành đạo lữ với Vân Túc, nhưng đều bị cự tuyệt. Bạch Toàn Ảnh thấy tiểu sư muội khả ái của mình theo đuổi Vân Túc, vô cùng tức giận, ăn dấm chua không ai địch nổi, tu vi của Vân Túc cao hơn hắn, thực lực cũng mạnh hơn hắn, hắn cũng có thể nhịn được, không ngờ tới ngay cả sư muội mà mình yêu thương cũng bị y câu dẫn mất, thì không thể nhẫn nhịn thêm được nữa! Vì thế hắn cố tìm thóp của Vân Túc, ước gì có thể kéo y xuống vị trí đại sư huynh, như vậy Quý Nguyệt Hà sẽ không theo đuổi Vân Túc nữa! Rốt cuộc, một năm trước Bạch Toàn Ảnh cũng có cơ hội, ngoại môn có một đệ tử Luyện Khí kỳ tên Mộ Thanh tới tìm hắn, tiết lộ một chuyện, nhưng đây là một chuyện quan trọng, không thể dễ dàng kết luận chân tướng sự thật. Vì thế, một năm này, Bạch Toàn Ảnh ngoại trừ tu luyện thì thời gian còn lại đều tự mình điều tra tìm chứng cớ, muốn đẩy Vân Túc ngã xuống thâm cốc, mãi mãi không thể ngóc đầu lên được nữa.

Hoàng thiên không phụ lòng người, Bạch Toàn Ảnh mấy ngày trước có cơ hội, Cổ Nguyệt chân quân Độ Kiếp thất bại, người chết đạo tiêu. Hắn thừa dịp người khác không để ý, lục lọi đồ của Cổ Nguyệt chân quân, thật vất vả mới tìm được một vật chứng có thể chứng minh được thân thế của Vân Túc.

Vật chứng này hắn đã giao cho môn chủ trước khi Vân Túc tới đại điện, còn nói lại lời của Mộ Thanh không chệch một chữ cho môn chủ nghe.

Sau khi nghe xong lời của môn chủ, một nữ tử mỹ mạo mặc trang phục bằng gấm thêu chìm họa tiết hoa mây chạy lên đài, đứng sau lưng Đan Vân tôn giả, hỏi Bạch Toàn Ảnh, “Sư huynh, đại sư huynh thật sự là con của ma tu sao? Các ngươi có phải là đã nhầm rồi không?”

Nữ tử này chính là Quý Nguyệt Hà, một đôi mắt hạnh tỏa sáng, mắt như thu thủy, lông mi tinh tế hơi cong, sống mũi khéo léo, đôi môi mỏng mượt mà, khuôn mặt trắng mịn nhẵn nhụi. Trên đầu cắm một cái trâm vàng tôn lên vẻ đẹp phù dung, hai cổ tay mang theo trữ vật làm bằng phỉ thúy nạm vàng, là một linh khí hạ phẩm không chỉ có thể trữ vật mà còn có hiệu quả phòng thân, một đôi hoa tai ngân châu điệp hoa ẩn hiện sau tóc, phát ra ánh sáng như có như không.

Dáng người uyển chuyển, thanh nhã thoát tục, khi nói chuyện mang theo ngữ khí như hờn dỗi, giọng nói kiều diễm.

“Sư muội nếu không tin, cứ nghe môn chủ nói tiếp, ngươi đừng cầu tình cho Vân Túc, lại làm cho môn chủ nói ngươi có liên quan gì tới ma tu Vân Túc này.” Bạch Toản Ảnh ôn nhu nói với nàng.

Nhìn một cái, trực tiếp nói Vân Túc là ma tu, muốn làm cho sư muội phản cảm với Vân Túc.

Quý Nguyệt Hà nghe lời khuyên của sư huynh mình, im lặng đứng bên cạnh, không nói một lời, trên mặt khong hề có vẻ mặt lo lắng vì người trong lòng, trong mắt chỉ hiện lên vẻ tiếc nuối.

Nếu Quý Nguyệt Hà yêu thương Vân Túc, đáng lẽ sẽ nói vài lời hay, cầu tình cho Vân Túc gì đó! Nhưng nàng không hề, ngay cả miệng cũng không há ra lấy một cái. Cung Tiểu Trúc biết, Quý Nguyệt Hà này cũng không phải là hạng người tốt lành gì. Trước đây khi nàng theo đuổi Vân Túc đã dùng mọi thủ đoạn, nếu không phải ánh mắt Vân Túc sắc bén, đã sớm đổ nàng. Vì thế, Cung Tiểu Trúc lại oán thầm Quý Nguyệt Hà trong lòng.

Quý Nguyệt Hà không chỉ sai tu sĩ hạ dâm đan động tình cho Vân Túc, mà còn mặt dày mày dạn thường xuyên ra ngoài ngao du với Vân Túc, một hồi giả vờ đau chân, một hồi giả vờ chân tê, thu hút sự chú ý của Vân Túc. Quý Nguyệt Hà bám riết Vân Túc không tha, đơn giản là bởi thực lực của y cường đại, sau khi trở thành đạo lữ, chỉ cần tìm được một bộ công pháp song tu tốt thì có thể làm cho tu vi của mình tiến triển thần tốc. Tuy rằng Bạch Toàn Ảnh cũng không tệ, nhưng có người tốt hơn ngay trước mặt, sao lại phải chọn người kém hơn?

Nhưng bây giờ, Vân Túc đã là ma tu chi tử, cho dù thực lực của y cường đại, nhưng tu vi cũng đã sắp bị phế đi rồi. Cho nên Quý Nguyệt Hà lập tức suy xét Bạch Toàn Ảnh trong lòng, tâm tư chuyển trăm nghìn lượt, nghĩ thật ra nhị sư huynh cũng không tệ chút nào, lại yêu thương nàng, làm đạo lữ của hắn cũng không phải là không thể. Đương nhiên sẽ vứt bỏ Vân Túc như vứt đôi giày rách.

“Có lẽ các đệ tử còn chưa tin, có điều bản môn chủ có chứng cớ, mọi người xem xong sẽ rõ ràng.”

Môn chủ nhìn từng ánh mắt kinh ngạc phía dưới, phất tay một cái, trong tay liền xuất hiện một khay ngọc tròn tròn, nhẵn nhụi không tì vết. Hắn dùng tay còn lại chạm một cái lên khay ngọc, rót linh lực vào trong, đột nhiên, một cột sáng xanh biếc bắn nhanh ra từ khay ngọc, một lát sau, cột sáng biến lớn phải mười mấy, hai mươi người ôm mới xuể.

Khay ngọc này là một linh khí trung phẩm, tên là khay ảo ảnh, có thể ghi lại mọi chuyện đã xảy ra theo ý nguyện của tu sĩ, chỉ cần không bị hủy hoại hay bị người xóa mất, thì mọi chuyện trong ký ức sẽ được bảo tồn mãi mãi.

Một lát sau, trong cột sáng xuất hiện rõ ràng hai người, một nam, một nữ. Nữ hiển nhiên chính là Cổ Nguyệt chân quân, nam tử có diện mạo giống Vân Túc bảy tám phần, có điều khí chất nhiều hơn một phần phóng đãng, bất kham, ánh mắt cũng bao hàm sự uy nghiêm. Không thể nghi ngờ, nam tử thanh niên này chính là phụ thân của Vân Túc.

Người tu vi cao ở đây đều biết nam tử này, người này là Thương Thăng, người gọi là Huyết Sát tôn giả, chính là một tu sĩ ma tu có thực lực cường hãn tu vi Xuất Khiếu kỳ. Làm người tương đối bừa bãi, đối xử với người khác, cho dù có là ma tu cũng đều là một bộ dáng cao cao tại thượng, không để bất cứ kẻ nào vào mắt, chẳng qua tu vi của hắn cao thâm, công pháp tu luyện cũng có uy lực khác thường, người khác mới không dám chọc vào. Đương nhiên, không ai ngờ vị tu sĩ tôn giả này cũng có ngoại lệ.

Cột sáng bên trong hiện lên hình ảnh hai người từ lúc quen biết, hiểu nhau, cho đến yêu nhau, lại đến đoạn tuyệt, Cổ Nguyệt chân quân sau khi chia tay với nam tử kia, liền chuyển tới Kiếm Tiên môn sống, lúc đó chính là đại bỉ của môn phái. Đoạn sau không còn gì nữa, nhân vật trong cột sáng cũng đã biến mất.

(Đại bỉ: có thể hiểu như cuộc tranh tài, thi đấu của môn phái)

Lúc này mọi người đều đã rõ ràng, chỉ cần nhìn thấy Cổ Nguyệt chân quân cãi nhau với nam tử kia là đã rõ ràng, hai người là bởi nam tử che giấu thân phận của mình, nên Cổ Nguyệt chân quân mới thẹn quá hóa giận, đoạn tuyệt với người kia.

Vân Túc cũng không chuyển mắt nhìn, y tuy rằng rốt cuộc cũng đã tin bản thân là con của ma tu, nhưng cũng không hề có cảm giác thù ghét gì với người phụ thân trong truyền thuyết của mình.

Thương Thăng cũng không phải là một người thích lạm sát, Vân Túc thấy Thương Thăng tuy rằng làm việc không quan tâm tới hậu quả, bừa bãi lại tiêu sái nhưng không phải là làm xằng làm bậy. Tu sĩ khác cầu cứu hắn, hắn cũng sẽ vươn tay giúp đỡ, chỉ là thù lao trả tương đối lớn; tu sĩ bị giết đều là kẻ đáng chết, muốn sát hại tính mệnh của người khác, tuy rằng thủ pháp giết người vô cùng chướng tai gai mắt; bình thường cũng khinh thường chuyện động thủ với tu sĩ tiên tu cấp thấp; đối xử với Cổ Nguyệt chân quân cũng vô cùng tốt, chăm sóc cẩn thận, tuy rằng chỉ là một nam tử thô lỗ không giỏi biểu đạt.

Vậy nên, Thương Thăng chính là loại người người khác không phạm ta, ta sẽ không phạm người khác, người khác nếu như chọc phải ta, ta sẽ trả lại người khác nhiều gấp trăm lần, nghìn lần, phi thường khốc soái cuồng bá duệ.

Cung Tiểu Trúc nhìn cột sáng trước mặt, nghĩ đến tình tiết trong tiểu thuyết.

Lúc ấy Mộ Thanh mật báo Bạch Toàn Ảnh, nhị sư huynh Bạch Toàn Ảnh của chúng ta cũng đã từng hỏi gã nghe lén thế nào, sẽ không phải là đang lừa hắn chứ?

Mộ Thanh liền giải thích rõ ràng tình huống cho Bạch Toàn Ảnh nghe, chỉ sợ hắn không tin.

Lúc ấy Mộ Thanh nhìn thấy hai người kia còn đang cãi nhau, muốn chấm dứt quan hệ, liền định lặng lẽ rời khỏi, không ngờ hai người kia, cũng chính là phụ mẫu của Vân Túc đã sớm phát hiện ra gã, chỉ là không có thời gian mà bận tâm tới gã, định sau khi giải quyết xong chuyện của mình rồi mới lại xử lý Mộ Thanh, dù sao kẻ nghe trộm chuyện của họ cũng chỉ là một phàm nhân.

Mộ Thanh một khắc kia bị hôn mê, lúc tỉnh lại thì đoạn ký ức trong đầu kia đã biến mất, chờ tới khi có được cơ duyên tới Kiếm Tiên môn lại không biết đụng phải thứ gì, cấm chế phong bế đoạn ký ức kia liền được giải trừ, vì thế gã liền nhớ ra.

Gã từ lúc trước khi đến Kiếm Tiên môn cho tới bây giờ, đã hơn năm mươi tuổi, đầu đã hai thứ tóc. Chỉ trách tư chất gã không tốt, chỉ có thể miễn cưỡng tu luyện tới Luyện Khí đại viên mãn, gã đang cần một viên Trúc Cơ đan trân quý có thể gia tăng tỉ lệ đột phá thành công, cũng đã tra ra Bạch Toàn Ảnh xưa nay không địch lại được với Vân Túc, vì thế liền muốn lợi dụng đổi tin tức này lấy một viên Trúc Cơ đan từ Bạch Toàn Ảnh. Có điều Mộ Thanh thật sự rất ngu ngốc, Cung Tiểu Trúc thầm nghĩ, một bí mật quan trọng như vậy mà cũng chỉ đổi lấy một viên Trúc Cơ đan, thật là tiện cho Bạch Toàn Ảnh, mang bí mật này tới lập công trước mặt môn chủ, chưa nói tiền đồ có thể tốt thế nào, chỉ phần thưởng bó lớn linh đan linh khí cũng là dễ như trở bàn tay.

Cung Tiểu Trúc nhớ kỹ trong lòng, chờ sau này có thực lực rồi nhất định phải báo thù cho đại sư huynh, xử lý hai người này.

Chờ cho tới khi hình ảnh biến mất, môn chủ liền cất khay ngọc vào trữ vật giới đeo trên ngón tay, sau đó gật đầu nói với trưởng lão Chấp Pháp đường, “Bắt đầu đi!”

Đệ tử từ Kim Đan kỳ trở đi nếu bị trục xuất khỏi môn phái sẽ đều bị phế bỏ tu vi, bởi công pháp mà họ luyện đều là công pháp cấp cao, hiếm có của bổn môn, tuy rằng đối với một vài đại môn phái mà nói cũng chẳng đáng gì, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là khó gặp mà thôi. Nhưng đối với vài môn phái nhỏ hoặc ở hạng trung thì có thể coi là trân bảo, thậm chí còn trở thành thứ trân quý vô cùng. Hơn nữa nếu khí đồ không bị phế bỏ tu vi, tu vi có thể càng ngày càng cao, đến một lúc nào đó sẽ chuyển sang báo thù, gây nguy hiểm cho bổn môn.

Thế nên, môn phái như Kiếm Tiên môn không cho phép truyền bá công pháp ra ngoài, chưa phế bỏ tu vi của đệ tử sẽ không để họ rời khỏi một cách tùy tiện.

Viêm Hỏa tôn giả đi tới trước mặt Vân Túc, giơ một tay lên, vận đủ linh lực, áp vào đỉnh đầu Vân Túc, một cỗ linh lực cường hãn bá đạo xuyên thấu cơ thể Vân Túc, linh lực nhanh chóng tràn tới xung quanh linh căn, linh lực bao vây lấy kim linh căn tráng kiện kia, chốc lát linh căn đã bị đập nát.

Vân Túc vã mồ hôi như mưa, ngũ quan tuấn mỹ nhăn lại, cảm giác đau đớn như bị mài xương, khoét tim này khắc sâu, tựa như một lưỡi dao sắc cắt gọt trong cơ thể, bị áp bách tới không thể động đậy, y dù chết cũng cắn chặt răng để không phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Có điều, chuyện này vẫn chưa xong, sau khi linh căn bị đập nát rồi, cỗ linh lực kia lại tiến quân thần tốc vào đan điền, hăng hái đâm thủng đan điền, đan điền liền tách làm hai nửa, Kim Đan cũng bị vỡ thành hai miếng. Chân nguyên tồn trữ trong đan điền thoát ra khỏi cơ thể cuồn cuộn như nước sông. Nháy mắt, Vân Túc từ một tu sĩ Kim Đan kỳ trở thành một phàm phu tục tử không còn chút linh lực.

Đồng thời, một luồng ánh sáng đỏ chợt lóe lên, y cuối cùng cũng hét thảm một tiếng rồi ngã xuống đất.

Viêm Hỏa tôn giả thu tay lại, lập tức có hai tên đệ tử Trúc Cơ kỳ từ dưới đi lên, một người xách tay, một người nắm vai Vân Túc, tha y xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.