Vì thế, môn chủ giơ tay ra giữa không trung, trên bàn tay vốn không có
gì lại xuất hiện một bình ngọc màu trắng hoa văn màu lam, thân bình trơn nhẵn, tỏa ra từng luồng sáng, lại có một cái bát bạch ngọc tự xoay tròn trên không. Ngay sau đó, bình ngọc như có thần thức, tự đổ một dòng
chất lỏng vào bát trên không trung, chất lỏng trong veo, thấy được cả
đáy bát, trên mặt nước còn tụ sương trắng, sương trắng này chính là do
linh khí của chất lỏng hóa thành. Môn chủ lại giơ tay ra làm một động
tác, bình ngọc liền biến mất, bát bạch ngọc cũng đã đầy một nửa, xoay
tròn trên không trung.
Môn chủ vung nhẹ tay, thấy bát ngọc đã bay tới trước mặt Vân Túc, liền nói, “Nhỏ một giọt tinh huyết vào trong là được.”
Vân Túc bức một giọt tinh huyết từ đầu ngón tay vào Thánh thủy, rồi đứng
thẳng bất động, chỉ là ánh mắt vẫn dán chặt vào giọt máu trong bát ngọc
kia.
Chỉ thấy giọt máu trong bát chậm rãi tản ra, nháy mắt, Thánh thủy bị hoàn toàn nhuộm thành màu đỏ như máu, sau đó lại tiếp tục chậm
rãi, nước máu biến thành nửa đen, nửa đỏ, đỏ đen giao nhau; càng thần kỳ ở chỗ, trên mặt nước của Thánh thủy còn có một cụm khói đen phiêu đãng, lờ mờ, có chút quỷ dị.
Đại điện tương đối trống trải, tuy rằng
chỗ ngồi của các trưởng lão hơi xa, nhưng các giác quan đều tốt, tai
thính mắt tinh, đương nhiên có thể thấy rõ bát Bạch Ngọc ở giữa điện xảy ra biến hóa thế nào. Nhìn thấy biến hóa này, các tu sĩ ở đây, thần sắc
tất cả đều thay đổi; có khinh thường, phẫn nộ, đồng tình, tiếc nuối,
cũng có người không chút quan tâm, nhìn như không thấy, thần sắc mỗi
người không giống nhau.
Mà vẻ mặt Vân Túc cuối cùng cũng thay
đổi, đồng tử y co rút nhanh chóng, khí thế toàn thân càng lạnh thêm, y
chưa bao giờ có thể ngờ tới chuyện mình lại có thể là con của ma tu. Y
không phải là bất mãn hay có cừu hận gì với ma tu, mà là cuối cùng cũng
hiểu rõ vì sao mẫu thân mình chẳng hề quan tâm tới mình, hóa ra là mình
lại có thân phận như vậy, khó trách từ lúc nhỏ đã bị nàng ném cho nô bộc nuôi lớn.
Muốn nói rằng Vân Túc vốn chính là ma tu, người khác
có thể kết luận ngay từ khí tức của y, nhưng tuy rằng y là con của ma
tu, nhưng mẫu thân y lại không phải là ma tu, y từ nhỏ đã tu công pháp
tiên gia, lại thêm Cổ Nguyệt chân quân từ trước tới nay không cho phép y xuất hiện trước mặt mọi người quá nhiều, hơn nữa còn dùng một công pháp đặc thù để che giấu. Mọi người chỉ biết Cổ Nguyệt chân nhân có một nhi
tử độc nhất, cũng không có ý định cố tình thăm dò. Trải qua nhiều năm tu luyện, khí tức trên người y đã hoàn toàn là khí tức tiên tu, chỉ có
cách thử máu này mới có thể tra ra được.
Mọi người nhìn nhau,
Bạch Toàn Ảnh rốt cục cũng yên lòng, nhẹ nhõm thở ra. Môn chủ nhìn biến
hóa trong bát Thánh thủy, trong lòng ngũ vị tạp trần, lặng lẽ suy xét
cách giải quyết thích hợp, hắn nhìn thấy thần thái không đồng nhất của
các vị trưởng lão, liền hỏi, “Các vị trưởng lão cảm thấy chuyện này nên
xử lý thế nào mới công chính?”
“Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ cho
rằng Vân Túc là thủ tịch nội môn, tư chất bất phàm, huống hồ y tuy rằng
có quan hệ huyết thống với ma tu, nhưng lại không hề thân cận với ma tu, không nên vì huyết mạch của y mà ấn theo môn quy trục xuất y khỏi Kiếm
Tiên môn, chỉ cần nghiêm trị là được rồi.” Vị trưởng lão ngồi bên trái
với diện mạo hàm hậu, trẻ trung, mái tóc trắng trầm giọng lên tiếng.
Đan Vân tôn giả liếc hắn một cái, biếng nhác nói, “Thanh Phong tôn giả nói
thật thoải mái, là con của ma tu, nên hủy thân xác, để hồn phi phách
tán, sớm ngày luân hồi, đợi kiếp sau đầu thai vào một gia đình phàm
nhân, ăn rồi chờ chết, chớ nói đến chuyện đại khí lẫm liệt nữa. Chẳng lẽ ngươi không biết thù hận mấy vạn năm qua giữa ma tu và tiên tu hay sao? Nếu có một ngày vị phụ thân ma tu của y tìm tới môn, ngươi có thể đảm
bảo Vân Túc nguyện phản lại phụ thân, chém Nguyên Thần của phụ thân
không? Cho dù phụ thân y không tìm tới, ngươi có dám chắc rằng y sẽ
không phản bội tông môn, cấu kết với ma tu?”
Thanh Phong tôn giả
bị nói tới á khẩu không trả lời được, giật mình, liền trầm mặc không nói gì nữa, các trưởng lão cảm thấy không thể tha cho một mầm mống tai họa
như vậy nên cũng không nói lời nào, mười mấy ánh mắt đều nhất tề bắn về
phía môn chủ ngồi ở vị trí cao nhất kia, chờ hắn phán quyết.
Vân
Túc vẫn là vẻ mặt lạnh lùng kia, có điều sau khi Đan Vân tôn giả nói
xong những lời này, Vân Túc dùng dư quang liếc xéo hắn và Bạch Toàn Ảnh
phía sau lưng hắn.
Môn chủ cũng không ngờ rằng Đan Vân tôn giả
lại khí thế bức nhân như thế, có điều hắn cũng không lộ ra vẻ mặt khác,
trên mặt không chút tình cảm nói với mọi người trong điện, “Bản môn chủ
đã có quyết định, các vị cùng ta tới tràng tu luyện.”
Nói xong
liền chụp lấy Vân Túc bay ra ngoài điện, tiên tư nhẹ bẫng, uy áp lại
không hề bình thường, Vân Túc không thể phản kháng lại, nhíu mày, y chỉ
cảm thấy mình như một con gà con bị người khác nắm trong tay.
Cung Tiểu Trúc định tới Nhiệm vụ đường lĩnh một nhiệm vụ rồi rời khỏi tông
môn, quy định của Kiếm Tiên môn rất nghiêm khắc, bình thường trừ lúc làm nhiệm vụ mới có thể rời khỏi sơn môn, nếu ra khỏi môn làm chuyện khác
phải có lý do cụ thể, phải báo cáo. Cung Tiểu Trúc quyết định đi lĩnh
nhiệm vụ sẽ không gây quá nhiều sự chú ý, làm cho người khác hoài nghi,
bằng không bị người khác phát hiện ra hắn có ý định rời khỏi tông môn
nhất định sẽ phải chết.
Đương nhiên, người bình thường sẽ không
nghĩ tới chuyện rời khỏi môn phái, bởi vì, nếu vậy, chẳng khác nào mất
đi sự che chở và tài nguyên tu luyện, trở thành tán tu. Hơn nữa, người
muốn gia nhập một môn phái khác cũng không thể, mỗi môn phái lúc thu đệ
tử đều cần kiểm tra nghiêm khắc một hồi, phòng ngừa việc môn phái khác
có người đục nước béo cò, cài gian tế vào, hoặc tà ma tu mưu đồ gây rối; cho dù có muốn giấu giếm thân phận, làm sao có thể giấu được các vị cấp đại năng tọa trấn môn phái?
Cung Tiểu Trúc khí thế bừng bừng
bước vào Nhiệm vụ đường, đi tới bên một cái màn hình, hắn nhìn nhiệm vụ
chi chít trên màn hình. Cung Tiểu Trúc bắt đầu xem từ nhiệm vụ thấp nhất lên, với tu vi Luyện Khí tầng một của hắn, chỉ cần chọn một nhiệm vụ
hơi cao một chút cũng đã đủ làm cho hắn chết đến tám, mười lần rồi. Bởi
vì lần này không thật sự đi làm nhiệm vụ, hắn chỉ nhìn có hai, ba giây,
liền tùy tiện chọn một nhiệm vụ, tiếp đến đi đến trước bàn đăng ký, mỉm
cười, ôn hòa mà lễ phép nói với quản sự tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, “Tiền bối,
quấy rầy một chút, ta muốn nhận nhiệm vụ này.”
Nhiệm vụ đường là
nơi đệ tử nhận các nhiệm vụ, dù là đệ tử nội môn hay đệ tử ngoại môn đều nhận nhiệm vụ ở đây, lúc này Nhiệm vụ đường cũng như lúc thường ngày,
người vô cùng đông, có điều mọi người đều im lặng chọn nhiệm vụ, không
định lãng phí thời gian làm những chuyện dư thừa khác. Bên cạnh đó là
một loạt các quản sự Trúc Cơ kỳ đang ngồi, đệ tử sau khi chọn xong nhiệm vụ, sẽ phải đăng ký ở chỗ họ xong mới được đi.
Cung Tiểu Trúc cho
rằng hôm nay hắn có thể lặng lẽ nhận xong nhiệm vụ rồi đi, nhưng hiển
nhiên, chuyện phiền toái lại kéo tới lần nữa, thật đúng là thể chất
thích chọc phải phiền toái.
“Ồ! Đây không phải là họ Cung phế vật kia sao? Lại làm nhiệm vụ à? Chậc chậc chậc! Ngươi cái đồ Luyện Khí
tầng một phế vật này, mỗi lần làm nhiệm vụ còn có thể sống trở về, thật
là làm người ta phải giật mình!” Lý Nham chặn đường Cung Tiểu Trúc, tỏ
vẻ vô cùng giật mình khi thấy hắn xuất hiện ở đây, vừa nói, vừa lắc đầu. Còn cầm cây quạt vẽ hình sơn thủy mà phe phẩy, đừng nói, phối với cái
diện mạo kia của gã, thật đúng là một văn nhân nhã sĩ, phong lưu phóng
khoáng.
Cung Tiểu Trúc xoay người muốn ra khỏi Nhiệm vụ đường,
trước mặt liền có bốn tu sĩ trẻ tuổi anh tuấn, cầm đầu là một Luyện Khí
tầng bảy, người này chính là nhi tử của quản sự thường xuyên bắt nạt
Cung Tiểu Trúc, tên là Lý Nham, phụ thân Lý Nham là Lý Nghị, là một
trong số các quản sự làm công việc thu mua, còn ba người còn lại đều là
Luyện Khí tầng năm.
Từ bốn năm trước khi Cung Tiểu Trúc mới tới
Kiếm Tiên môn, người này vẫn như một âm hồn không tiêu quấn chặt lấy
hắn, bắt nạt hắn, bình thường khi Cung Tiểu Trúc có nhiều tài nguyên, dù là môn phái phát cho, hay là làm nhiệm vụ kiếm được, đại đa số đều vào
hầu bao của người này, Cung Tiểu Trúc nghĩ mọi cách mới có thể giữ lại
chút tài nguyên ít ỏi tới đáng thương. Cung Tiểu Trúc mấy năm nay đã
chết lặng, may mắn thời vận biến chuyển, nếu không có chuyện gì bất ngờ
xảy ra, dù có thế nào hắn cũng sẽ không quay trở lại Kiếm Tiên môn nữa,
nghĩ đến đây, Cung Tiểu Trúc mới dần yên tâm lại.
“Lý sư huynh.” Cung Tiểu Trúc lễ phép gọi một tiếng, rũ mắt, che giấu quang mang phẫn hận trong mắt.
Hắn không thể hiểu nổi, Lý Nham rõ ràng có tu vi cao như vậy, vì sao lại cứ phải bám dính lấy mình, phụ thân Lý Nham là quản sự Trúc Cơ kỳ, có thể
ra ngoài mua những thứ đồ mới lạ, cần pháp khí hay đan dược gì, chỉ cần
nói một tiếng là có. Thật lòng không thể hiểu nổi một đệ tử Luyện Khí
tầng một như hắn có gì đáng để Lý Nham đặt vào mắt?
Có điều, hắn
có thể rời khỏi đây ngay lập tức rồi, chỉ cần tạm thời nhịn nốt lần này, về sau không phải gặp gã nữa, nếu gặp phải gã, hắn cam đoan Lý Nham cho dù có bất tử cũng sẽ phải lột da gã! Cung Tiểu Trúc oán hận nghĩ.
“Ờ, coi như tiểu tử ngươi còn biết điều, nhớ lúc trở về phải hiếu kính sư
huynh của ngươi đấy biết chưa.” Lý Nham khen ngợi gật đầu, rất vừa lòng
với biểu hiện của Cung Tiểu Trúc, sau đó hất mặt ý bảo ba người sau lưng tiếp tục đi vào Nhiệm vụ đường.
“Vâng, Lý sư huynh, chờ ta trở
lại rồi nhất định sẽ đưa thứ tốt cho ngươi, sư huynh ngươi đi thong
thả.” Cung Tiểu Trúc thản nhiên nói, sau đó chuẩn bị rời khỏi, cuối cùng cũng không cần phải ứng phó với tên lưu manh kia nữa rồi, tuy rằng gã
ta lớn lên đích thực là nhân khuông cẩu dạng, nhưng lại làm cho người ta không nhịn được mà muốn cho gã ăn đòn.
Cung Tiểu Trúc vừa định
bước ra khỏi cửa, một tiếng chuông liền vang động khắp cả môn phái,
trong nháy mắt, dù là quản sự hay là đệ tử đang chọn nhiệm vụ, hay đệ tử ở nơi khác đều chạy tới hoặc bay tới chân ngọn núi cao nhất, lớn nhất
kia, Cung Tiểu Trúc cũng chạy theo hướng đó.
Đây là tín hiệu các
đệ tử Kiếm Tiên môn tập hợp, môn phái có đại sự quan trọng có tính quyết định, tiếng chuông này phát ra từ một bảo khí của môn chủ. Một tiếng
chuông là tín hiệu tập hợp; hai tiếng chuông là tín hiệu có người tấn
công sơn môn, các đệ tử chuẩn bị đối đầu với kẻ địch; ba tiếng chuông là tín hiệu môn phái bị dồn vào thế nguy, chuẩn bị rút lui.
Cung
Tiểu Trúc vừa chạy, trái tim vừa đập mạnh thình thịch, đây chính là lần
đầu tiên hắn nghe thấy tiếng chuông kể khi tới thế giới này, nếu không
có gì bất ngờ xảy ra, thì một lát sau môn chủ và chư vị trưởng lão sẽ
tuyên bố quyết định trục xuất Vân Túc ra khỏi Kiếm Tiên môn, sau đó hắn
cũng có thể rời khỏi đây rồi.
Tất cả mọi người đều biết hôm nay
tông môn có chuyện quan trọng, đều tề tụ ở sân tu luyện cực lớn dưới
chân núi Thanh Tiêu, vây quanh một cái đài cao một trượng duy nhất trên
sân tu luyện. Mọi người đều nhìn môn chủ và hơn mười vị trưởng lão đang
đứng trên đài cao, ngoài ra còn có Vân Túc và Bạch Toàn Ảnh, nhiều người đứng trên đài cao dài rộng tới vài chục trượng, một chút cũng không có
cảm giác chật chội. Nhìn thấy Vân Túc bị bắt quỳ trên đất, người ở dưới
bàn tán sôi nổi, chẳng lẽ đại sư huynh của họ vi phạm môn quy gì đó,
muốn mang tới nơi này để phạt? Dù có như vậy, cũng không cần phải huy
động tất cả mọi người mà! Chẳng lẽ bởi đại sư huynh là đệ tử thủ tịch
nội môn, nên bị phạt sẽ gióng trống khua chiêng như vậy?
Cung
Tiểu Trúc chen chúc trong đám người, lo lắng nhìn Vân Túc trên đài cao,
hắn biết, hôm nay là ngày đại sư huynh khủng hoảng nhất. Trước đó mẫu
thân qua đời, sau lại biết được thân phận ma tu chi tử của mình, lại sắp bị phế tu vi, trục xuất khỏi Kiếm Tiên môn, cho dù là bất cứ ai cũng
không thể nào bình tĩnh nổi, huống chi lại là người luôn luôn kiêu ngạo
lại cường đại như y? Từ một thiên chi kiêu tử có khả năng phi thăng cực
lớn lại trở thành một phàm nhân không còn gì cả, mệnh cũng không dài
lâu, trở thành một phế vật, sao có thể tâm bình khí hòa đối mặt với một
ngày với quá nhiều bất hạnh như vậy?
Một lát sau, giọng nói của
môn chủ vang lên từ trên đài cao, vang vọng tới tận chân trời: các đệ tử yên lặng, bản môn chủ có chuyện muốn tuyên bố.
Các đệ tử tu vi
không đủ, nháy mắt như bị đá nặng đè, không thể động đậy nổi, đầu óc
choáng váng, nhưng cũng chỉ mất một lát, cảm giác này liền biến mất. Bởi vì thời gian tương đối ngắn, thân thể mọi người đều không có vấn đề gì, không đến nỗi cảnh giới dao động hay kinh mạch tổn thương, nhiều nhất
chỉ là miệng hộc máu tươi mà thôi, đối với tu sĩ mà nói, chỉ phun một
ngụm máu tươi đã là ưu đãi lắm rồi.
Cung Tiểu Trúc chính là người thảm nhất, lưng bị ép xuống thành một góc chín mươi độ, phun ra một
ngụm máu lớn, hơn nữa, trước mắt một màu đen sì, không nghe thấy gì, tựa như mất đi năm giác quan, làm cho người ta không biết nên làm gì, sinh
ra một cảm giác sợ hãi. Cảm giác này rất ngắn ngủi, chờ trước mắt hắn
lại là một màu trắng như tuyết, cảm giác sợ hãi cũng đã biến mất, cơ thể cũng không có bất cứ cảm giác gì không thích hợp.
Môn chủ đương
nhiên không thể làm cho đệ tử Luyện Khí kỳ bị thương, nên lúc hắn đề khí nói chuyện đều thu liễm khí thế toàn thân, có điều vẫn không tránh được chuyện tiết một chút linh lực ra ngoài.