Tào Tư Nhã nói ra.
Lưu Vi nghe vậy bó tay rồi, không khỏi gõ trán của mình.
Đã xong, đã xong, cháu ngoại nữ của mình không biết bị Dương Lỗi quán thâu cái dược gì, triệt để mê muội rồi.
Được rồi, Lưu Vi cũng không có cách nào, đành phải trừng Dương Lỗi nói:
- Tiểu tử, ngươi hảo hảo đối với Tư Nhã, nếu như nàng có cái gì không vui, có vấn đề gì mà nói, ta không tha cho ngươi.
Dương Lỗi nghe vậy lại không có đáp lời.
Mà lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Sau đó đi tới một thị nữ, Dương Lỗi nhìn nhìn, thị nữ này thực lực cũng không yếu, rõ ràng cũng đạt tới Võ Thánh cảnh giới, hơn nữa còn là Võ Thánh tứ giai. Có lẽ thị nữ này địa vị cũng không thấp.
Lưu Vi nhìn xem thị nữ kia nói:
- Sự tình gì?
Thị nữ kia nhìn nhìn Dương Lỗi cùng Tào Tư Nhã có chút do dự.
- Tiểu Hà, ngươi nói là được, bọn hắn không phải ngoại nhân.
Lưu Vi thấy nàng như thế, liền nói.
- Là như thế này, sư tỷ, Vương Khôi kia lại tới nữa.
Tiểu Hà nghe vậy nói ra.
- Vương Khôi?
Lúc này Dương Lỗi nheo lại con mắt, mà trong mắt Tào Tư Nhã tràn đầy hận ý, thân thể có chút run rẩy.
- Tốt, rốt cục đưa đến cửa rồi.
Dương Lỗi nói.
- Đi, Tư Nhã chúng ta đi, đi báo thù cho ngươi.
- Chờ chút.
Lúc này Lưu Vi ngăn cản hai người nói.
Dương Lỗi thấy thế nói:
- Chờ, chờ cái gì?
Tào Tư Nhã cũng nghi hoặc nhìn Tiểu di của mình, chẳng lẽ nàng không muốn báo thù cho mẫu thân sao?
- Các ngươi không nên hiểu lầm, ta không phải ngăn cản các ngươi báo thù, mà là, chuyện này chúng ta có lẽ bàn bạc kỹ hơn, dù sao Vương Khôi là đệ tử dòng chính Vương gia, rất được lão gia hỏa Vương Bá Đạo kia yêu thích, nếu như chúng ta cứ như vậy tùy tiện giết Vương Khôi mà nói, Vương gia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, dùng tình huống hiện tại của chúng ta, đối phó Vương gia là làm không được đấy.
Lưu Vi giải thích nói ra.
Dương Lỗi nghe vậy cười cười nói:
- Cái này không cần lo lắng, Vương gia ta đồng dạng sẽ tiêu diệt, sau khi giải quyết Vương Khôi, liền đến phiên Vương Chấn Quân cùng Vương gia rồi, lúc này đây ta sẽ đem Vương gia triệt để nhổ tận gốc.
- Cái này. . . Cái này. . . Ngươi được không?
Lưu Vi nhìn xem Dương Lỗi, đối với cái này biểu thị rất hoài nghi, nàng không rõ ràng lắm Dương Lỗi đến cùng là lai lịch gì, đối với thằng này khẩu khí lớn như vậy, không khỏi xì mũi coi thường, Vương gia với tư cách một trong Càn Nguyên quốc bốn đại gia tộc, nhiều năm như vậy không suy, khẳng định có nguyên nhân, có át chủ bài của nó, chỉ sợ coi như là có Vũ Thần cảnh giới cao thủ xuất động, cũng chưa chắc triệt để tiêu diệt Vương gia, mà tiểu tử này, bất quá mới là Vũ Đế cảnh giới, rõ ràng có khẩu khí lớn như vậy, chỉ sợ thằng này cũng là tử đệ đại thế gia, mà trong thế lực lớn của Càn Nguyên quốc, họ Dương, như vậy cũng chỉ có Dương gia rồi.
Cho nên Lưu Vi suy đoán tiểu tử này hẳn là Dương gia đệ tử, hơn nữa địa vị còn không thấp, bất quá mặc dù là như thế, muốn triệt để tiêu diệt Vương gia cũng là không thể nào, Dương gia cùng Vương gia tuy không đúng đường, nhưng cũng sẽ không bởi vì một câu nói của hắn mà cùng Vương gia triệt để cãi nhau trở mặt, như vậy đối với Dương gia tuyệt đối là bất lợi.
Lưu Vi nói, lại để cho Dương Lỗi tức giận đến không nhẹ, không được, nam nhân như thế nào có thể nói không được, nói đùa gì vậy, nếu như không phải Tào Tư Nhã ở đây, nếu như nàng không phải Tiểu di của Tào Tư Nhã, Dương Lỗi thật đúng là muốn trả lời một câu, được hay không được, chính ngươi đến thử xem sẽ biết.
Trong nội tâm tuy nghĩ như vậy, nhưng trong miệng nói:
- Yên tâm, một Vương gia nho nhỏ mà thôi, không cần để ở trong lòng.
Nói xong Dương Lỗi cũng không để ý tới Lưu Vi, trực tiếp bỏ qua nàng, hướng phía ngoài cửa đi đến.
Mà Tào Tư Nhã vội vàng đuổi theo.
Nhìn xem tình hình này, Lưu Vi không khỏi dậm chân, trong nội tâm thầm mắng, tên hỗn đản này, Tư Nhã đi theo tiểu tử này xem ra không phải một chuyện tốt, nhất định phải nghĩ biện pháp, để cho Tư Nhã ly khai tiểu tử này mới được. Bất quá, tiểu tử chết tiệt này, không biết cho Tư Nhã tưới cái thuốc gì, lại khăng khăng một mực như vậy.
- Diệu Diệu cô nương đâu? Tại sao lâu như thế Diệu Diệu cô nương còn chưa có đi ra, bản thiếu gia đã đợi được không kiên nhẫn nữa, nhanh đi thúc, nhanh đi thúc, bằng không thì ta sẽ tự mình xông vào.
Mới vừa bước vào cửa chợt nghe Vương Khôi lớn tiếng kêu to.
- Diệu Diệu cô nương vẫn còn trang điểm, xin Vương công tử chờ một chốc.
Một vị thị nữ nói.
- Cái gì chờ một chốc, ta đợi lâu như vậy rồi.
Vương Khôi nghe xong tức giận kêu lên.
- Không cần chờ, Diệu Diệu cô nương sẽ không tới.
Lúc này Dương Lỗi đi ra, nhìn xem hắn nói.
- Là ai?
Vương Khôi nghe xong giận tím mặt, xoay người nhìn lại, lập tức nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói.
- Là ngươi? Dương Lỗi? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?
- Ta làm sao lại không thể ở chỗ này, nói cho ngươi biết, Diệu Diệu cô nương đã bị ta chuộc thân rồi, nàng hiện tại là người của ta, ngươi còn muốn gặp nàng đó là không có khả năng.
Dương Lỗi có chủ tâm muốn đả kích hắn, vì vậy nói.
- Không có khả năng, điều đó không có khả năng, Diệu Diệu cô nương làm sao có thể để ý ngươi?
Vương Khôi nghe vậy tuyệt không tin tưởng, trong miệng lớn tiếng nói.
- Hừ, không tin, Tiểu Hà, đi gọi Diệu Diệu cô nương tới.
Dương Lỗi nói.
Mà Lưu Vi mặc dù đối với Dương Lỗi có chỗ bất mãn, nhưng ở thời điểm này cũng không tốt hủy đi mặt mũi hắn, đối với Tiểu Hà phân phó xuống.
Tiểu Hà nhẹ gật đầu, sau đó hướng phía bên trong sương phòng đi đến.
Mà Dương Lỗi mỉm cười ngồi xuống, một bên Tào Tư Nhã ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn xem Vương Khôi, hận không thể đem hắn ăn sống nuốt tươi. Dương Lỗi nhẹ nhàng bắt được tay của nàng, ra hiệu nàng không được kích động.
- Ta không tin, hơn nữa nơi này là sản nghiệp của Vương gia ta, ta định đoạt, ngươi đi ra ngoài cho ta, tại đây không chào đón ngươi.
Trong nội tâm Vương Khôi đối với Dương Lỗi có một loại sợ hãi, đối với Dương Lỗi nói có phải thật hay không, cũng không dám khẳng định, bất quá Dương Lỗi người này hoàn toàn chính xác có vốn liếng kia.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Dương Lỗi hoàn toàn chính xác so với Vương Khôi hắn có mị lực nhiều lắm.
- Đi ra ngoài, hừ, ta không đi ra ngoài, ngươi muốn như thế nào? Hôm nay ta không chỉ có muốn đem Diệu Diệu cô nương mang đi, hơn nữa Diệu Ngọc Phường này ta cũng muốn hủy nó.
Dương Lỗi ngữ khí lạnh nhạt nói.
- Khẩu khí thật là lớn, người tới, người tới, đem hắn đánh đi ra ngoài cho ta.
Vương Khôi nghe vậy không khỏi thẹn quá hoá giận, trong miệng hô.
Hai người sau lưng Vương Khôi, nghe vậy lập tức vọt lên, hướng phía Dương Lỗi hùng hổ công kích tới.
Dương Lỗi cũng không có ra tay, bất quá Tào Tư Nhã động, Ám Ma kiếm kia lập tức hiện ra trong tay.
- Muốn chết.