- Ah. . .
Lưu Vi lập tức kinh hô một tiếng, biến hình thuật, nàng tự nhiên biết rõ, cái biến hình thuật này là một trong công pháp cao cấp nhất bên trong Dịch Dung Thuật, nếu như hắn tu luyện qua biến hình thuật mà nói, mình Dịch Dung Thuật trong mắt hắn đích thật là không đáng giá nhắc tới.
- Ngươi vẫn là trước tiên đem Dịch Dung Thuật triệt tiêu nói sau, bằng không thì ta cũng không có nhiều thời gian cùng ngươi lãng phí như vậy.
Lúc này Dương Lỗi nói ra.
- Hừ, sắc lang, tới nơi này không phải là vì tiêu khiển sao, còn lãng phí thời gian, bổn cô nương chẳng lẽ lớn lên không xinh đẹp?
Trong lòng Lưu Vi thầm nhủ, bất quá vẫn sai người mang nước đến, sau đó ở trước mặt Dương Lỗi cùng Tào Tư Nhã, đem dịch dung hủy bỏ.
Vừa mới rửa mặt, tướng mạo Lưu Vi đã xảy ra cải biến cực lớn.
- Thật xinh đẹp.
Tào Tư Nhã thầm giật mình, tú bà này tháo bỏ xuống trang điểm, rõ ràng biến thành một tuyệt thế đại mỹ nhân, so với mình còn muốn hơn hẳn vài phần.
Nhưng chứng kiến bộ dạng Lưu Vi tháo bỏ xuống trang điểm, Tào Tư Nhã kinh ngạc không thôi, tướng mạo của nàng làm Tào Tư Nhã nhớ tới mẹ của mình, nàng cùng mẹ của mình rõ ràng có năm phần tương tự, nàng rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ cùng mẫu thân mình có quan hệ gì hay sao?
- Ngươi. . . Ngươi là ai?
Tào Tư Nhã nhịn không được hỏi.
- Ta gọi Lưu Vi, ta muốn hỏi một câu, mẹ của ngươi có phải gọi là Lưu Nhã hay không?
Lưu Vi cũng không quanh co lòng vòng, mà là trực tiếp hỏi, đối với Lưu Vi mà nói, thân nhân duy nhất của nàng là tỷ tỷ Lưu Nhã, mà cô gái trước mắt cùng tỷ tỷ của mình quá giống, nhưng nàng lại tuyệt đối không thể nào là tỷ tỷ của mình, cho nên Lưu Vi liền suy đoán, nàng rất có thể là con gái của tỷ tỷ mình.
- Ngươi. . . Làm sao ngươi biết?
Tào Tư Nhã kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nhìn xem Lưu Vi nói.
- Ta gọi Lưu Vi, nếu như không có sai mà nói, như vậy ngươi có lẽ gọi ta là tiểu di.
Lưu Vi nhìn xem Tào Tư Nhã nói.
- Không, không có khả năng, mẹ ta không có nói với ta, còn có tiểu di đấy.
Tào Tư Nhã lắc đầu, đối với lời này không tin.
- Mẹ của ngươi ở đằng sau tai phải có một nốt ruồi hay không?
Lưu Vi thấy nàng không tin, lại nói.
- Ngươi. . . làm sao ngươi biết, chẳng lẽ là thật, ngươi thật sự là tiểu di của ta?
Tào Tư Nhã giật mình nhìn xem nàng, nếu như không phải người thân mật nhất, căn bản không có khả năng biết đến, nốt ruồi đằng sau lỗ tai mẫu thân mình kia rất nhỏ, lại bị tóc che chắn, nếu như không phải người thân mật, căn bản nhìn không tới.
- Ta thật là tiểu di của ngươi.
Lưu Vi gật đầu nói.
- Ta lần này đến Càn Nguyên quốc chính là vì báo thù cho tỷ tỷ của ta.
- Ngươi cũng là đến tìm Vương gia báo thù hay sao?
Dương Lỗi nghe vậy thực sự đã tin tưởng, nếu như nói như vậy, như vậy xác thực nói được thông, bất quá đáng giá hoài nghi chính là, Lưu Vi nàng đã là Thiên Ngọc Các chân truyền đệ tử, hơn nữa thực lực của bản thân lại là Võ Thánh cửu giai, như vậy không có khả năng ngay cả cha mẹ của Tào Tư Nhã cũng cứu không được.
- Phải, ta ở một tháng trước trở lại Càn Nguyên quốc, chuẩn bị tìm tỷ tỷ, nhưng không nghĩ tới chính là, tỷ tỷ rõ ràng bị sát hại rồi, ta thông qua bí pháp đặc thù, mới phát hiện thì ra người giết tỷ tỷ dĩ nhiên là Vương gia, hơn nữa cũng biết tỷ tỷ còn có đứa con gái, cho nên mục đích lần này của ta, mộtlà tìm Vương gia Vương Khôi cùng Vương Chấn Quân báo thù, mặt khác là tìm được con gái tỷ tỷ, là Tư Nhã ngươi.
Lưu Vi nhìn xem Tào Tư Nhã nói.
- Tiểu di.
Tào Tư Nhã xác nhận Lưu Vi là tiểu di của mình, lập tức bổ nhào vào trong ngực của nàng, khóc ồ lên.
Dương Lỗi thì xoay người sang chỗ khác, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cho hai nữ một ít không gian, dù sao cũng là thân nhân quen biết nhau.
Ước chừng qua hơn 10' sau, Lưu Vi cùng Tào Tư Nhã tách đi ra, con mắt hai nữ đều hồng hồng, mà Tào Tư Nhã lần nữa đứng ở sau lưng Dương Lỗi.
- Cảm ơn ngươi, Dương Lỗi, nếu như không có ngươi mà nói, như vậy ta khả năng thật sự sẽ không còn được gặp lại Tư Nhã rồi.
Lưu Vi nhìn xem Dương Lỗi, ngữ khí thập phần cảm kích.
- Không cần, hiện tại Tư Nhã là người của ta, ngươi không cần phải cảm tạ.
Dương Lỗi lắc đầu.
- Phải đấy, ta có một yêu cầu, hi vọng Dương công tử có thể đáp ứng.
Lúc này Lưu Vi nhìn xem Dương Lỗi, ánh mắt mang theo chờ mong chi sắc.
- Nói.
Nhìn xem Lưu Vi cái dạng này, Dương Lỗi cũng đại khái đoán được nàng muốn nói điều gì, đơn giản là vấn đề Tào Tư Nhã, hôm nay Lưu Vi tìm tới con gái tỷ tỷ mình, tự nhiên không muốn cho nàng ly khai mình, muốn cho nàng ở bên cạnh của mình, chăm sóc tốt, để đền bù hết thảy.
Chuyện này đối với Dương Lỗi mà nói, cũng không phải sự tình gì không thể, đối với Dương Lỗi mà nói, vô luận thế nào cũng có thể, chỉ cần là Tào Tư Nhã lựa chọn, như vậy không cần phải đi làm vượt, nếu như nàng muốn cùng Lưu Vi đi mà nói, như vậy mình không cần phải ngăn trở.
- Ta muốn, ta muốn mang Tư Nhã trở lại Thiên Ngọc Các.
Lưu Vi nhìn xem Dương Lỗi nói ra.
Dương Lỗi nghe vậy mỉm cười nói:
- Vấn đề này, chính ngươi đến hỏi Tư Nhã, nếu như nàng nguyện ý đi mà nói, ta sẽ không cường lưu, nếu như nguyện ý lưu lại, như vậy ta cũng hoan nghênh.
- Tiểu di, thực xin lỗi, ta. . . ta sẽ không ly khai thiếu gia.
Tào Tư Nhã nhìn nhìn Dương Lỗi, sau đó cắn răng đối với Lưu Vi nói.
Nghe được Tào Tư Nhã trả lời, Lưu Vi hơi sững sờ, nói tiếp:
- Vì cái gì? Tư Nhã, ngươi. . . ngươi. . .
- Tiểu di ngươi không cần phải nói rồi, ta là tuyệt đối sẽ không ly khai thiếu gia, Tư Nhã cả đời này đều là người của thiếu gia, trừ khi, trừ khi thiếu gia không muốn Tư Nhã nữa.
Tào Tư Nhã ngữ khí rất kiên quyết.
- Ngươi. . . Ta. . .
Nghe được Tào Tư Nhã nói, Lưu Vi không có biện pháp rồi, đành phải nhìn xem Dương Lỗi.
Mà Dương Lỗi nghe được Tào Tư Nhã nói, trong nội tâm vẫn là cảm động hết sức, dù sao đi theo mình là làm thị nữ, làm bóng dáng của mình, nếu như cùng Lưu Vi đi mà nói, như vậy địa vị hiển nhiên liền không giống với lúc trước, Lưu Vi là Thiên Ngọc Các chân truyền đệ tử, hơn nữa địa vị còn không thấp, nếu như cùng Lưu Vi đi Thiên Ngọc Các mà nói, lấy căn cốt tư chất của nàng khẳng định cũng tìm được Thiên Ngọc Các thưởng thức, đến lúc đó rất có thể cũng sẽ trở thành Thiên Ngọc Các chân truyền đệ tử.
- Tư Nhã đã không muốn, như vậy cũng đừng có cưỡng cầu rồi.
Dương Lỗi nói.
- Tư Nhã đi theo ngươi có thể, nhưng ngươi có thể bảo hộ nàng sao? Ngươi có thể làm cho nàng không bị ủy khuất sao?
Lưu Vi nộ trừng Dương Lỗi nói ra.
- Nàng là cháu ngoại nữ duy nhất của ta.
- Ta không cần thiếu gia bảo hộ.
Mà Tào Tư Nhã lại nói.
- Ngươi. . .
- Bởi vì bảo vệ thiếu gia là trách nhiệm của Tư Nhã, cho nên Tư Nhã không cần thiếu gia bảo hộ, có lẽ là Tư Nhã bảo hộ thiếu gia.