“...” Diệp Tông
“...” Đám nhân vật quần chúng
“...” Đám nữ nhân
- “Cái này... cái này... Chúng ta đang nằm mơ sao?” Một tên lính kinh hãi.
- “Cái gì gọi là thần tích? Đây chắc chắn là...” Một tên cao tầng thế gia hớn hở.
Diệp Tông, Thẩm Hồng, Hô Duyên Hùng các đại lão thì há hốc mồm, mồm mở rộng tới nỗi có thể nhét... à mà thôi!
- “Cái này... Thành chủ, Lăng Thiên công tử mạnh đến vậy sao?” Thẩm Hồng toát mồ hôi lạnh run rẩy nói với Diệp Tông.
Lúc này hắn hoàn toàn sợ rồi, trước đó hắn còn hí hửng Thẩm Tú câu dẫn được Lăng Thiên gia nhập Thần Thánh thế gia, gia nhập Hắc Ám công hội nhưng giờ được chứng kiến sức mạnh của Lăng Thiên thì hắn hoàn toàn không có lòng tin. Lăng Thiên chưa diệt Thần Thánh thế gia với Hắc ám công hội là may mắn lắm rồi.
- “Ta cũng không rõ” Diệp Tông trả lời Thẩm Hồng cũng như trả lời chính mình vậy. Hắn chỉ biết Lăng Thiên sâu không lường được nhưng chưa từng nghĩ hắn sẽ mạnh đến như thế này.
Khác với Thẩm Hồng và Diệp Tông, Hô Duyên Hùng và Tiếu Vân Phong thì hớn hở, bọn hắn biết mình có một tên con rể muốn lật thiên.
1...2...3...
“WOAAAAAAAAAAAA”
Sau một thoáng tất cả các vệ binh đều reo hò, dân chúng sau khi biết được tin tức cũng quỳ xuống, khóc lóc cảm ơn. Bọn hắn biết rằng nhờ có vị thanh niên ngoài thành kia, bọn chúng mới tránh được cảnh thân nhân ly biệt.
...
[Ting, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ “Bảo vệ thành Quang Huy”]
[Ting, phần thưởng đã được gửi vào hòm đồ]
[Ting, chúc mừng ký chủ hoàn thành thành tích “Thánh nhân ban phước”, nhận được một gói quà lớn]
Lăng Thiên bất ngờ, không nghĩ tới hoàn thành nhiệm vụ lại còn cho thêm một cái hoàn thành thành tích nữa, chắc do hắn vừa được mọi người biết ơn.
“Hệ thống, ta nhìn dường như vẫn còn yêu thú mà, tại sao đã cho hoàn thành nhiệm vụ rồi, ta đang định đến một quả cầu điện nữa...”
[Xét thấy còn lại hầu như toàn là yêu thú Hoàng kim trở xuống cùng 1 đầu Truyền kỳ nên hệ thống tự động kết toán]
“Vậy à, đượ- cái gì!? còn 1 đầu Truyền kỳ nữa? Sao ta không thấy?” Lăng Thiên trợn tròn mắt.
Lúc này, đám yêu thú sau khi chứng kiến đồng bạn bị tiêu diệt thì vô cùng run rẩy, không dám tiến công thêm nữa. Bọn chúng biết tên nhân loại trước mặt này quá mức nguy hiểm cho dù phải đến Truyền Kỳ cấp mới khai mở linh trí.
Đang định lùi lại về phía Thánh Tổ Sơn Mạch thì một tiếng rống kêu lên
“GÀO!”
Một đầu Phong Tuyết Cự viên xuất hiện ở đằng sau, gầm lên giận dữ, 2 tay đánh về phía ngực như muốn động đực...
Đám yêu thú thấy thế cực kỳ hưng phấn, cũng gầm thét lên rồi tụ tập lại một đoàn chuẩn bị công kích tiếp thành Quang Huy.
Lúc này Lăng Thiên mới chứng kiến con yêu thú cấp Truyền Kỳ, hắn định làm thêm đòn nữa để kết thúc trận chiến tốn thời gian này thì một cánh tay đưa ra ngăn lại.
- “Phu quân, chàng đã mệt rồi, mau lên thành nghỉ ngơi đi”
- “Đúng Thiên ca, còn lại giao cho bọn tỉ muội”
Người vừa ngăn cản chính là đám Tiếu Ngưng Nhi, Dương Hân. Ngay cả Diệp Tử Vân cũng nhảy xuống chuẩn bị chinh chiến. Bọn nàng không muốn để hắn bảo vệ mãi...
- “Vậy để ta tiêu diệt nốt con yêu thú Truyền kỳ-” Lăng Thiên định nói tiếp nhưng chợt nghe thấy tiếng động phía sau.
“Rầm!”
Trăm, ngàn tên võ giả, yêu linh sư của các thế gia nhảy xuống, bọn hắn nhìn Lăng Thiên nói bằng giọng rất chân thành:“Lăng Thiên công tử đã mệt rồi, còn lại để bọn ta đi”
Lăng Thiên thấy bọn hắn kiên trì thế cũng đành vậy, phi thân lên tường thành ngồi xem kịch hay. Mặc dù hắn vẫn còn chưa ra mồ hôi chứ đừng nói là thấm mệt...
Phía bên dưới, mặc dù xuất hiện Yêu Thú cấp truyền kỳ nhưng mọi người không hề nao núng, nhất là khi số lượng yêu thú chỉ còn khoảng 30%. Trừ bỏ con Truyền Kỳ cấp kia ra thì hầu như số yêu thú còn lại về mặt ý nghĩa chả là gì cả. Trong mắt bọn người thì chúng nó không khác gì yến tiếc.
Dương Hân - Gloom, Thẩm Tú - Ninetales, Hô Duyên Lan Nhược - Jynx, Ngưng Nhi - Zapdos, Tử Vân - Articuno, Tiêu Tuyết - Meditite, Tiết Âm - Beautifly... 7 nữ nhân toàn bộ dung hợp những yêu linh kỳ quái làm đám đại lão trố mắt, sau đó cả bọn tung người về đám yêu thú bắn ra hàng loạt chưởng lực. Có Băng, có hỏa, có lôi, có phong... Từng đạo từng đạo miên man về phía đám yêu thú. Có thể uy lực vẫn chưa sánh bằng đòn hủy diệt của Lăng Thiên nhưng xét về độ đa dạng thì hơn xa.
Diệp Tông nhìn đám nữ nhân của Lăng Thiên thay nhau tung chưởng, lòng cảm khái nói:“Bọn trẻ đã lớn rồi, tương lai thành Quang Huy chắc chắn phải do bọn chúng đến bảo vệ”
Hô Duyên Hùng bên cạnh cười sảng khoái nói:“Đại ca, chúng ta không thể để bọn trẻ chiếm hết sân khấu được” Nói rồi, hắn liền dung hợp yêu linh xông pha về chiến trường.
Có Hô Duyên Hùng dẫn đầu, những người khác cũng thi nhau dung hợp yêu linh tấn công.
Ngồi trên tường thành ngắm nhìn đám người, Lăng Thiên gật đầu vui vẻ, thực lực các nàng lại tiến thêm một bước nữa rồi...
Đằng sau hắn, lúc này Tư Không Hồng Nguyệt đang bóp vai, tuy không nói gì nhưng trong lòng cực độ hoảng hốt. Từ lúc Lăng Thiên lao tới một đòn đồ sát đám yêu thú hay là tới lúc đám nữ nhân của hắn cũng thể hiện quyền uy của mình, nàng hoàn toàn run sợ rồi. Ban đầu nàng nghĩ thiên phú nàng cũng rất tốt, nhất là khi được Lăng Thiên bố thí cho một con yêu linh kỳ lạ khiến nàng càng thêm tự tin. Nếu như không phải là Lăng Thiên sử dụng ấn ký nô lệ cũng như lấy phụ thân nàng ra uy hiếp thì nàng hoàn toàn có thể quét ngang thế hệ trẻ của thành Quang Huy...
- “Có phải ngươi đang suy nghĩ vì sao bọn họ mạnh như vậy không?” Lăng Thiên mỉm cười hỏi.
Bị Lăng Thiên nói trúng tim đen, Tư Không Hồng Nguyệt hơi ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục xoa bóp, miệng trả lời:“Không!”
- “Muốn mạnh như các nàng đó thì phải biết điều” Lăng Thiên cười gian xảo, sau đó vạch quần, móc ra con c-c rồi ngồi chờ...
Tư Không Hồng Nguyệt thấy tên Lăng Thiên làm hành động vô sỉ, nhưng cũng không có tức giận, nhờ có mặc bộ đồ dâm đãng đó nên nàng chỉ việc ngồi lên đùi của hắn mà phục vụ, không cần thiết phải lột toàn bộ ra... Vì bên dưới đã khoét sẵn lỗ rồi mà.
- “Ồ, đã tự động nhấp hông rồi hả? Đúng là dâm đãng mà...” Lăng Thiên vui vẻ, tát bốp về phía mông của Tư Không Hồng Nguyệt.
Tư Không Hồng Nguyệt cố tỏ ra bình thường, mặt lạnh lùng nhìn hắn nói:“Đây là mệnh lệnh của ngươi, ta dám không thực hiện sao?”
Trong lòng nàng đang cố trấn an mình, đây chỉ là cách để cho bản thân mình mạnh lên cũng là cách để có thể cứu rỗi cha mình... Nhưng nàng không biết rằng dần dần đó lại thành một thói quen không thể thiếu của cuộc đời mình...
- “Lại quên xưng hô rồi, ta phải phạt mới được” Lăng Thiên hứng khởi, miệng hôn ngấu nghiến lấy cặp vú của Tư Không Hồng Nguyệt, bên dưới hông thì lắc càng lúc càng nhanh. Một trận dã chiến xảy ra ngay tại trên tường thành trong lúc mọi người đang tập trung chiến đấu...
Bên ngoài thành Quang Huy
Nhờ sự góp mặt của đám nữ nhân Lăng Thiên, cùng với trước đó đám yêu thú đã bị tiêu diệt hơn 70% nên rất nhanh cao tầng của thành Quang Huy đã hủy diệt toàn bộ đám loắt choắt còn xót lại. Về phần Truyền kỳ cấp Yêu Thú tuy mạnh mẽ nhưng lúc này đang bị chơi hội đồng. Diệp Tông, Hô Duyên Hùng nhóm đại lão đóng vai tanker để phía xa xa đám Ngưng nhi, Tử Vân, Dương Hân mọi người cast phép liên tục...
Nước chảy đá mòn... Từ một trận tử chiến biến thành một trận đồ sát nghiêng về nhân tộc. Số lượng thương vong là có nhưng tử vong là không. Yêu thú truyền kỳ cấp bị mài cho đến chết.
Chiến thắng vang dội thuộc về thành Quang Huy...