Mấy ngày sau, buổi tối.
Diệp Tông đang ngồi bàn chuyện cùng các cao tầng Phong Tuyết thế gia thì một tên trưởng lão Hắc Kim cấp chạy hổn hển vào.
- “Thành chủ đại nhân, không tốt, chúng ta tại mấy trăm dặm phía ngoài phát hiện thú triều đang tiến về thành Quang Huy của chúng ta. Phỏng chừng 5 canh giờ nữa thôi, thành Quang Huy sẽ bị công kích.” Cái kia trưởng lão gấp giọng bẩm báo.
“Sớm thế sao..” Diệp Tông trong nội tâm thở dài, hắn không nghĩ Hắc Ám công hội lại hành động nhanh đến như vậy. Diệp Tông đứng lên vẻ mặt nghiêm túc hỏi:“Quy mô thế nào?”
“Đại khái mấy trăm vạn con, trong đó lấy phổ thông cùng Thanh Đồng cấp yêu thú chiếm đa số, có bộ phận Bạch Ngân, Hoàng Kim cấp, số ít mấy đầu Hắc Kim cấp, trước mắt không có phát hiện Truyền Kỳ cấp.” Cái kia trưởng lão chắp tay nói.
Nghe đến câu này, Diệp Tông cùng mọi người hơi hơi thở dài nhẹ nhõm, trăm vạn cấp thú triều, thành Quang Huy vẫn là có năng lực ngăn cản, nhất là bên trong thú triều không có phát hiện Truyền Kỳ cấp Yêu Thú, nếu có Truyền Kỳ cấp yêu thú, kia liền phiền toái. Bất quá cũng không thể khinh thường, chung quy kia vẫn là thú triều!
Từng hủy diệt vô số đế quốc, sát lục vô số cường giả, làm nhân tộc văn minh ngã xuống, thành Quang Huy cũng có mấy lần suýt chút nữa hủy diệt, bọn họ biết rõ thú triều đáng sợ.
- “Lập tức gõ vang cảnh báo, toàn thành đề phòng!” Diệp Tông trầm giọng hét.
“Đông đông đông!”
Rất nhanh, tiếng chuông cấp bách vang vọng toàn bộ thành Quang Huy.
Nghe được tiếng chuông này, thành Quang Huy lập tức đèn đuốc sáng trưng, giọng người ồn ào lên.
Biệt viện Diệp Tử Vân, phòng Lăng Thiên.
Lúc này Lăng Thiên đang say giấc nồng bên dàn mỹ nhân, bất chợt tiếng chuông vang vang đánh thức mộng đẹp.
- “Thật ồn ào” Lăng Thiên mở mắt, sau đó đánh thức mọi người dậy.
Diệp Tử Vân mặc vội quần áo, cấp tốc chạy sang phòng Lăng Thiên gõ cửa, nói:“Lăng Thiên, hình như đây là tiếng chuông cảnh báo có thú triều, chúng ta làm gì bây giờ”
Vừa nói, Diệp Tử Vân có chút run rẩy, nàng chưa từng gặp phải thú triều bao giờ.
Những người khác dù rất tin tưởng Lăng Thiên nhưng cũng có đôi chút lo lắng, dù sao thành Quang Huy cũng là nhà, cũng là nơi thân nhân của các nàng đang sinh sống...
Lăng Thiên gật đầu, sau đó quay sang nhìn Thẩm Tú nói:“Việc này giải thích thế nào?”
Thẩm Tú tưởng Lăng Thiên đang trách phạt mình, vội ôm chầm lấy tay hắn:“Phu quân, ta không biết! Ta cũng không có nhận được Thẩm Hồng báo tin gì”
Lăng Thiên cho nàng một ánh mắt yêu thương nói:“Ta không trách nàng, nếu Thẩm Hồng không có báo tin tức gì cho nàng chứng tỏ đây là ý đơn phương độc mã của Hắc Ám công hội, Thần Thánh thế gia không liên quan”
Nghe được phu quân nói thế, Thẩm Tú cũng thời dài một hơi.
Bên trong đại sảnh.
Lăng Thiên cùng đám nữ nhân đã tụ họp lại với đám người Diệp Tông. Hắn hỏi:“Lần này thú triều chủ yếu là yêu thú loại gì?”
- “Là Phong Tuyết Yêu Thú” Diệp Tu trả lời.
Phong Tuyết Yêu thú, nếu không tính Lăng Thiên thì trong đám nữ nhân hiện tại chỉ có Thẩm Tú dung hợp với Ninetales mới gây được tối ưu hóa sát thương. Vài người khác cũng có những tuyệt kỹ hệ đá (Rock) có thể khắc chế yêu thú hệ phong tuyết nhưng không đáng kể. Hiện tại Thẩm Tú mới Hoàng Kim tứ tinh nên chưa thể gánh đội được, vẫn phải để Lăng Thiên ra tay.
[Ting, ký chủ nhận được nhiệm vụ: Bảo vệ thành Quang Huy]
“A, có nhiệm vụ, mau mau nói rõ đi” Lăng Thiên vui mừng.
[Nhiệm vụ mô tả: Hắc ám công hội đang nhăm nhe tấn công thành Quang Huy sau thất bại tập kích phủ thành chủ ban đêm lần trước nên lần này quyết định lùa chó tấn công thành Quang Huy nhằm báo thù rửa hận]
[Nhiệm vụ yêu cầu: Ký chủ ngăn chặn kế hoạch của Hắc ám công hội bằng cách nào đó thật uy phong nhất]
[Nhiệm vụ phần thưởng: 10.000 vàng + 1 Pokemon ngẫu nhiên]
Nghe hệ thống mô tả nhiệm vụ, Lăng Thiên hứng khởi, lâu lắm mới nhận được phần thưởng ngon lành như thế này. Hắn quay qua nói với Diệp Tông:“Mau mau chuẩn bị nghênh chiến đi, ta sẽ giúp một phen sức lực”
Diệp Tu mừng rỡ, với sự giúp sức của Lăng Thiên thì khả năng thành Quang Huy tổn thất giảm mạnh là rất cao, nhưng Diệp Tông lại cau mày, hắn muốn Lăng Thiên mang Diệp Tử Vân đám người đi lánh lạn thì tốt hơn.
Thân là con gái, Diệp Tử Vân ngay lập tức hiểu lòng cha, vội kiên định nói:“Phụ thân, tổ chim vỡ thì trứng chim còn lành lặn được sao, con thân là con gái của thành chủ thành Quang Huy, là tộc nhân của Phong Tuyết thế gia đồng thời cũng là con dân của thành Quang Huy này, con tha hi sinh để bảo vệ bình yên cho mọi người chứ không muốn làm bình hoa trong kính”
Thấy con gái kiên quyết, Diệp Tông không còn cách nào khác đồng ý, đồng thời cũng cảm khái:“Con gái lớn thật rồi!”
Không nghĩ tới thú triều muốn đến. Một lần này không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Trên đường cái nơi nơi đều là vệ binh được trang bị thiết giáp đầy đủ chạy tới chạy lui. Nhìn thấy cảnh tượng đó, các cư dân đều ngồi trong nhà bất an lo lắng.
“Mụ mụ, yêu thú sẽ đến sao” Một tiểu nữ hài nào đó nhìn mẫu thân mình hỏi, nước mắt rưng rưng...
Người phụ nhân kia sắc mặt buồn rầu, nhưng trước mặt con gái vẫn tươi cười đáp:“Yên tâm, cha sẽ đánh đuổi yêu thú rồi quay về với chúng ta“. Dù nói như vậy, nhưng nàng biết lão công mình dữ nhiều lành ít, không biết liệu có còn sống để gia đình có thể đoàn tụ không.
Trên tường thành, hàng trăm hàng ngàn vệ binh sắc mặt căng thẳng nhìn về phía trước, chỉ một chút nữa thôi, bọn hắn sẽ gặp phải nguy cơ sinh tử...
Người ta thường nói, càng chờ đợi lâu càng căng thẳng. Từng phút trôi qua lại làm bọn họ càng thêm bất an, nhiều người muốn khóc, muốn chạy về với gia đình ôm họ lần cuối nhưng bọn họ biết rằng, hi sinh để dành chiến thắng mới là cách tốt nhất để bảo vệ người thân.
Trong bóng đêm, tường thành của thành Quang Huy các lộ ra u ám. Nơi đây mỗi một viên gạch đều được trải qua vô số máu tươi của những bậc tiền bối lúc trước hi sinh để bảo vệ nơi sinh tồn.
Mỗi lần thú triều công kích là mỗi lần người ta thường tự hỏi, liệu đây có phải chính là lần cuối cùng...
Trên tường thành đứng đấy thân ảnh của Diệp Tông cùng đám cao tầng của các thế gia. Tại trong mắt mọi người, bóng dáng của Diệp Tông vô cùng to lớn, thoáng chốc làm mọi người cảm thấy yên tâm hơn. Không chỉ bởi Diệp Tông là thành chủ mà còn là người mạnh thứ 2 sau Diệp Mặc - Thủ Hộ thần của thành Quang Huy.
5 canh giờ qua đi, vẫn chưa thấy xuất hiện hình bóng của thú triều. Nhiều người trong tâm còn hy vọng không đến là tốt nhất. Ngay lúc thời điểm mọi người tâm buông lỏng, phía xa xa chợt nghe thấy tiếng hống giận dữ.
Nghe được tiếng này, sắc mặt mọi người đại biến.
“Thú triều tới, mọi người chuẩn bị”
“Mau phòng ngự”
Nguyên bản đám vệ binh còn ngồi xổm ở cửa thành hai bên, phần phật đứng lên, toàn bộ tinh thần đề phòng, hầu như mỗi một lần, lúc thú triều tiến đến đều đã công phá cửa thành, bọn hắn đối mặt liền chính là một trận tử chiến.
Có mấy cái tân binh nắm trường mâu tay khẽ run.
- “Ngươi sợ hãi?” Một cái lính già mặt mũi tràn đầy vết sẹo nhìn xem bên cạnh tân binh, hỏi.
Cái kia tân binh nhẹ gật đầu.
- “Không có việc gì, sau khi đánh xong, ngủ một giấc là sẽ không sao nữa rồi!” Lính già mặt thẹo hặc hặc cười cười.
Đám người Lăng Thiên đứng ở một góc trên tường thành, nhìn xuống, Tiêu Tuyết không nhịn được run rẩy, dựa sát vào người Lăng Thiên.
- “Yên tâm, nhìn ta này” Lăng Thiên nắm lấy tay Tiêu Tuyết an ủi.
Hầu như mọi người đều sợ hãi, cho dù Ngưng Nhi mọi khi rất kiên cường, nàng có thể tự tin đối mặt 2-3 con yêu thú Hắc Kim cấp nhưng với số lượng như thế này nàng hoàn toàn không có lòng tin.
Lăng Thiên cho mọi người một ánh mắt yên tâm, sau đó phi thân nhảy xuống tường thành, một mình đối mặt thú triều.
“Cái gì? Có người nhảy xuống tường thành”
“Hắn là ai? Hắn muốn chết sao”
“Vị thiếu niên kia, mau mau nhảy lên nếu không muốn chết”
Diệp Tông nhìn thấy người nhảy xuống là Lăng Thiên cũng vô cùng bất ngờ, suy nghĩ xem phải chăng Lăng Thiên muốn nữ nhi mình thành một quả phụ?
Bên cạnh hắn, Thẩm Hồng hơi nhướng mày, suy nghĩ:“Tên Lăng Thiên này không phải muốn chết đó chứ, tiếc thật, muội muội mình dường như sắp dụ dỗ được hắn rồi”
Lăng Thiên mặc kệ lời nói sau lưng, hắn bước chầm chậm tới đối mặt với thú triều.
Chỉ còn một chút nữa là thú triều xông thẳng về phía Lăng Thiên, lúc này hắn động.
“Đại viêm giới, Viêm đế (Dai Enkai, Entei)”
Xung quanh mặt đất như bị thiêu rụi, toàn thân Lăng Thiên bốc ra lửa, trên tay hắn dần ngưng tụ một hỏa cầu to lớn như một mặt trời thu nhỏ.
- “CHẾT!” 死
Lăng Thiên ném hỏa cầu bay thẳng về phía đám Phong Tuyết yêu thú.
“BÙM!!!!!!!!!!!”
Tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi mờ mịt. Đám cao tầng trên thành mắt co rút lại, trong lòng cuộn trào không dám tin:“Đòn- đòn thế này uy lực đã vượt qua truyền kỳ...”
Một lúc sau, khói bụi tán hết, thân ảnh Lăng Thiên vẫn đứng đỏ, chỉ khác mỗi trước mặt hắn không còn là một toán yêu thú táo bạo nữa mà là một mảnh phế tích, hơn 70% đám yêu thú đã bị thiêu rụi chỉ trong... MỘT ĐÒN!