Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 96: Chương 96: Chơi Miêu Linh




Miêu Linh sau khi hoàn thành việc, nàng quay về phòng.

Lôi trong tủ quần áo ra một cái túi nhỏ, bên trong chứa một chút yêu linh tệ.

- “Cố gắng tích góp một chút nữa thôi là đủ tiền cho Nhiếp Vũ bái vào học viện Thánh Lan rồi” Miêu Linh thì thầm.

Làm phục dịch trong biệt viện của Lăng Thiên, nàng, Tiêu Vân - mẹ của Nhiếp Ly và Nhiếp Vũ - con gái nàng có hơi chịu khổ một chút, nhưng bù lại tiền lương nhận được rất xông xênh. Ngoài ra, Tư Không Hồng Nguyệt đại nhân đặc biệt rất chú ý tới nàng của Tiêu Linh, điều này làm nàng có chút khó hiểu nhưng cũng không cảm thấy gì.

Mặc dù ban đầu Miêu Linh cũng có chút hối hận, chỉ vì tình nghĩa tỉ muội với Tiêu Vân mà cùng nàng đi van xin tộc trưởng cứu mạng cho Nhiếp Ly khiến cho việc mẹ con nàng đều bị bán làm người ở, nhưng chính vì lẽ đó nàng lại có thể dựa vào bản thân để kiếm tiền cho Nhiếp Vũ đi học.

Nếu như cứ như trước, nữ nhi nàng hoàn toàn không có cơ hội đến trường.

“Nhiếp Vũ, mai sau con phải phấn đấu để trở thành một Yêu Linh Sư vĩ đại như Lăng Thiên đại nhân nghe chưa” Miêu Linh trong lòng cổ vũ.

“KẸT”

Tiếng mở cửa vang lên, Miêu Linh quay người lại, chợt chứng kiến Lăng Thiên, nàng hốt hoảng vội vàng quỳ xuống dập đầu:“Bái kiến đại nhân!”

Lăng Thiên mỉm cười, sau đó đóng cửa lại, cài then khiến cho Miêu Linh sững sờ.

“Chả nhẽ... chả nhẽ Lăng Thiên đại nhân muốn...?” Miêu Linh trong lòng hốt hoảng, nàng đã là phụ nữ có chồng, nhưng vị này lại là chủ nhân của mình, là vị thần vĩ đại trong lòng mọi người ở thành Quang Huy, nàng có nên từ chối nếu Lăng Thiên muốn nàng hay không?

Chính vì những suy nghĩ đối nghịch đó mà trong lòng Miêu Linh bây giờ vừa lo vừa mừng, vừa hốt hoảng lại có chút chờ mong.

Lăng Thiên bước tới, ngồi xuống ghế, sau đó mỉm cười nói:“Trong khoảng thời gian này đã quen việc ở đây rồi chứ?”

Thấy Lăng Thiên hỏi, Miêu Linh cũng không dám qua loa, thành thành thật thật trả lời:“Đa ta đại nhân cưu mang, trong khoảng thời gian này 3 mẹ con nô tì hoàn toàn sung sướng, đội ơn đại nhân rất nhiều”

Nghe được nàng trả lời, Lăng Thiên mỉm cười, sau đó kéo nàng vào người hắn.

Miêu Linh bất chợt bị Lăng Thiên ôm, chợt hốt hoảng, nàng sử dụng lực lượng con kiến của mình “cố gắng hết sức” đẩy Lăng Thiên ra, miệng còn kêu:“Đại nhân... nô tì là phụ nữ đã có chồng!”

Lăng Thiên cười ha hả, hắn không những không buông ra mà còn một tay đưa xuống mông nàng sờ sờ, một tay luồn vào trong khe áo bóp lấy bầu ngực sữa, hắn nói:“Ngươi phải biết được ta âu yếm cũng không phải việc dễ, ngươi xác định muốn ta buông tay?”

Nghe được Lăng Thiên hỏi, Miêu Linh cũng sững sờ, nàng cũng là phụ nữ, muốn có một người đàn ông thương yêu mình, nhất là người này còn rất mạnh mẽ cùng phong thần tuấn lãng, nhưng nàng đã là tàn hoa bại liễu a...

- “Nô tì... nô tì không phải không muốn... mà là...” Miêu Linh ấp úng.

- “Đã không phải không muốn thì còn chờ gì nữa” Lăng Thiên bá đạo cắt lời, sau đó tụt áo nàng xuống, để cặp vú nàng nảy tưng một phát ra ngoài.

- “Nhưng... nhưng nô tì là người đã có chồng có con, nô tì sợ... sợ làm bẩn đại nhân” Miêu Linh run sợ, mau mau ép cặp vú của mình vào người Lăng Thiên để hi vọng không cho hắn thấy đầu v* hơi thâm thâm của mình.

Nhưng càng làm như thế, nàng càng khiến Lăng Thiên cảm thấy kích thích, hắn đè ngửa nàng xuống chiếc bàn gần đó, xong đó bú mút cặp vú béo ngậy.

- “Ừm, sữa ngon lắm!” Lăng Thiên tận hưởng cặp vú của Miêu Linh rồi đánh giá.

Miêu Linh tuy đã sinh Nhiếp Vũ được nhiều năm, nhưng cặp vú nàng vẫn thỉnh thoảng tiết sữa làm nàng rất xấu hổ, mọi khi nàng thường phải lấy một chiếc chén rồi bóp lấy sữa đưa cho Nhiếp Vũ uống để hi vọng nàng mau lớn, nhưng lần này lại được Lăng Thiên...

- “Ưm... đại nhân... đừng mà” Miêu Linh rên rỉ.

Lăng Thiên thấy nàng vẫn cố tỏ ra mình thanh cao nên phát bực, hắn đứng bật dậy, nghiêm mặt hỏi nàng:“Ta hỏi bây giờ ngươi có chịu không, nếu không chịu ta sẽ đuổi ngươi đi ngay lập tức!”

Miêu Linh thấy Lăng Thiên nổi giận, chợt run sợ, nàng mau mau quỳ xuống van xin:“Đừng mà đại nhân, nô tì đã bán mạng cho ngài, nếu giờ ngài đuổi bọn nô tì đi thì thân phận của nô tì sẽ...”

Nàng run sợ cũng phải, giờ mạng sống của nàng chỉ trong một lời nói của Lăng Thiên, nếu giờ hắn đuổi nàng đi thì thân phận nàng không khác gì heo chó, mặc người làm thịt, nàng có thể gắng chịu nhưng còn nữ nhi của nàng, nàng còn muốn cho nữ nhi mình đi học nữa.

- “Vậy ngươi biết phải làm gì rồi chứ?” Lăng Thiên nhướng mày.

Miêu Linh hơi hơi run rẩy, nhưng sau đó từ từ mà đứng dậy, nằm lên bàn, 2 chân rạng ra, 1 tay đưa về l-n mình vạch ra một lỗ, ngượng ngùng nói:“Nếu... nếu đại nhân không chê thì...”

Lăng Thiên không nói không rằng, cởi quần ra ngay lập tức rồi đút con c-c của hắn vào trong l-n của nàng.

Miêu Linh được Lăng Thiên đ-t một cách mạnh bạo, nàng không những không đau, trái lại còn cảm thấy thích thú. Thứ nhất là bởi vì từ lúc sinh Nhiếp Vũ, nàng đã lâu không có làm tình, thế nên việc có người đút vào bên trong khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, giống như hạn hán gặp mưa rào vậy. Thứ hai chính là điều quan trọng nhất, người đàn ông đang chinh phạt mình chính là chủ nhân của biệt viện này, là anh hùng của thành Quang Huy, nếu nàng có thể leo lên được vị đại nhân này thì chắc chắn tương lai nàng cùng nữ nhi sẽ cực kỳ tươi sáng.

“Phạch Phạch Phạch”

“Ah... ah... “

Từng tiếng xác thịt được hòa quyện với tiếng rên rỉ dâm đãng của Miêu Linh khiến cho gian phòng ngập tràn xuân sắc, đang lúc Miêu Linh đang phê thì chợt một âm thanh bên ngoài vang lên khiến nàng lo sợ.

- “Mẫu thân, mau mở cửa cho con”

Người đứng bên ngoài chính là Nhiếp Vũ - con gái nàng, Miêu Linh không muốn để nàng chứng kiến mình đang bị chủ nhân chơi nên há miệng nói to.

- “Nhiếp Vũ à, mẫu thân đang bận, con mau mau đi ra ngoài đi” Miêu Linh đuổi nhẹ nàng.

- “Không được, con cũng muốn phụ giúp mẫu thân làm việc” Nhiếp Vũ đứng ngoài kiên trì.

Đang không biết làm thế nào thì Lăng Thiên ôm lấy eo của Miêu Linh, vẫn giữ nguyên tư thế đ-t đó rồi cùng nàng bước tới cửa.

Miêu Linh sợ run người, quay ngoắt lại cho Lăng Thiên một ánh mắt cầu xin nhưng bất thành.

Cửa mở ra, Nhiếp Vũ liền chứng kiễn thân ảnh mẫu thân mình... Ừm, đang bị Lăng Thiên thọc liên tục từ phía sau.

- “Mẫu thân, người và đại nhân đang làm gì vậy?” Nhiếp Vũ ngây thơ hỏi.

- “Ta đang... Ah... đang... Ah ah ah” Hễ Miêu Linh muốn trả lời thì lại ăn ngay một phát thụt của Lăng Thiên vào bên trong

Lăng Thiên vừa đ-t Miêu Linh, vừa quay qua mỉm cười nhìn Nhiếp Vũ nói:“Ta và mẫu thân con đang tập luyện, con mau chóng đi tìm các vị tỉ tỉ chơi đi”

Nhiếp Vũ trong khoảng thời gian này nghe những chiến tích của Lăng Thiên nên cực kỳ sùng bái hắn nên ngay lập tức nghe lời, chân sáo bước đi chơi.

Cửa đóng lại, Lăng Thiên buông Miêu Linh ra khiến cơ thể nàng ngay lập tức nhũn ra, nàng đã quá lo sợ rồi.

- “Đừng lo lắng, nếu nàng phục vụ ta tốt thì tương lai ta sẽ để Nhiếp Vũ khuấy động thiên hạ” Lăng Thiên vứt cho cành ô liu.

Miêu Linh nghe được Lăng Thiên nói, mắt nàng sáng lên, nếu như có thể hi sinh bản thân cho Lăng Thiên để tương lai Nhiếp Vũ có thể phát triển thì nàng hoàn toàn cam nguyện rồi.

Lăng Thiên thấy gương mặt của nàng tỏ vẻ vui mừng, hắn hiểu ý nàng rồi, vội xoay ngửa nàng lại rồi đặt nàng xuống giường.

“Ah... đại nhân... xin hay nhẹ nàng với nô tì” Miêu Linh nũng nịu cầu xin.

“Chụt!”

Miêu Linh rạng háng thành hình chữ V để Lăng Thiên dễ dàng đút vào, sau đó hai người hôn nhau say đắm. Lúc đổi sang tư thế Doggy, nàng còn chủ động nhấp mông để Lăng Thiên cảm thấy thỏa mãn nữa. Thế mới biết tình yêu của mẹ dành cho con là lớn đến dường nào.

Kết thúc bằng việc khiến Miêu Linh ra tận hơn 3 lần, cùng lúc đó nàng còn nhận được một đống tinh hoa của Lăng Thiên khiến trong bụng nàng như mở cờ, nàng vui mừng nghĩ:“Nếu có thể mang thai đứa con của đại nhân, há chẳng phải ta sẽ được lên làm nữ chủ nhân của tòa biệt viện này sao?”

Lăng Thiên sau khi xả một lượng lớn tinh dịch vào l-n Miêu Linh xong, hắn nằm trên giường vừa bóp vú nàng vừa suy nghĩ.

“Còn một người!” Ánh mắt Lăng Thiên xa xăm nhìn về phía gian phòng bên cạnh của Miêu Linh - phòng Tiêu Vân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.