Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 324: Chương 324: Đan Thần




“Hihi, công tử thật thú vị” Đan Thần e thẹn cười nói.

Đoạn đường này, do không có việc gì làm nên Lăng Thiên cũng rảnh rỗi, hắn bước đi cùng Đan Thần, cùng nàng vừa đi tìm thiên tài địa bảo, vừa trò chuyện một cách vui vẻ.

Với bản tính sát gái của mình, không khó để khiến tiểu mỹ nhân này cười nói một cách vui vẻ, hoàn toàn buông bỏ lòng cảnh giác đối với người lạ vừa gặp.

- “Vậy Đan Thần cô nương tham dự đan hội lần này với mục tiêu là gì?” Lăng Thiên mỉm cười hỏi.

Đan Thần nghe câu hỏi của Lăng Thiên, nàng trầm ngâm một lát, sau đó mỉm cười đáp:“Việc đầu tiên là ta muốn thi đấu cùng với những luyện dược sư tài năng khác, qua đó học hỏi kinh nghiệm cho bản thân. Kế tiếp là nếu như có thể lọt vào vòng chung kết, ta cũng muốn thử sức xem có thể thu phục Tam Thiên Diễm Viêm hỏa hay không!”

- “Còn gì nữa?” Lăng Thiên tò mò, bởi những mục đích nàng đưa ra quá chung chung rồi.

Đan Thần đỏ mặt, sau đó lí nhí nói ra:“Ta hi vọng nếu như có thể sẽ được gặp vị luyện dược sư luyện chế ra Liên Hoa Bách Thánh đan đó một lần, sau đó cầu lão nhân ra nhận ta làm đệ tử!”

Đệ-Đệ tử?

Lăng Thiên gương mặt có chút ngượng ngùng, không nghĩ tới nàng mục đích thực sự lại là như vậy.

Chả nhẽ ta nên bộc lộ thân phận, qua đó thu nàng làm phu- nhầm, đệ tử?

- “Nhìn Đan Thần cô nương tuổi trẻ như thế này e rằng cũng đã đạt tới luyện dược sư bát phẩm đi, tội gì phải bái người khác làm vi sư?” Lăng Thiên mỉm cười nói.

Đan Thần lắc đầu, sau đó gương mặt lộ vẻ sùng bái nói:“Có thể luyện chế thánh giai đan được trên đại lục này liệu còn có mấy người? Bản thân ta dù cho có thể luyện chế bát phẩm đan dược, nhưng muốn tấn cấp cửu phẩm quả thực phải cần tới thiên đại cơ duyên, có khi cả một đời cũng chẳng thể làm được”

Lần này, Lăng Thiên từ chối cho ý kiến, hắn biết bản thân Đan thần chính là người chấp nhất, một khi nàng muốn thứ gì đó chính là phải làm bằng được.

Ài, quả thực đây mới chân chính là luyện đan cuồng a.

- “Để xem nào, tiếp theo đó-” Đan thần mở ra bản đồ Đan giới, tìm kiếm thiên tài địa bảo yêu cầu kế tiếp, nhưng bất chợt, nàng liền nhìn thấy một đóa hoa màu tử sắc nằm trước mặt.

“Ah, là Tử Mẫu Lan hoa!” Dược Thần mừng rỡ, ngay lập tức chạy tới bên cạnh.

Cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh, xác nhận không có bẫy rập cũng như yêu thú, lúc này nàng mới thở dài một hơi, vội vàng khom người ngắt lấy Tử Mẫu Lan hoa.

- “Ta thật may mắn, không nghĩ tới nơi này là có Tử Mẫu Lan hoa, bởi lẽ theo trong bản đồ thì phải tới dãy núi Vạn Sơn mới xuất hiện chứ?” Dược Thần vừa nghi hoặc vừa mừng rỡ nói ra.

Nàng quá vui mừng mà không hề hay biết, bàn tay Lăng Thiên đang đặt phía sau lưng lúc này léo lên chút ánh sáng rồi biến mất.

...

“Ah, là Bích Ngọc thạch, ta đúng là đang tìm nó”

...

“Ah, Huyết Hồn Băng Lam thảo? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?”

...

“Th-Thật là Thiên Mệnh Ngọc Tủy?”

...

Sau vài lần “may mắn” như thế, toàn bộ thiên tài địa bảo trong danh sách của Đan Thần đã toàn bộ được tìm thấy khiến cho ngay cả bản thân nàng, người tự tay lấy nó cũng cảm thấy bất ngờ.

- “Chả nhẽ thượng thiên thật mỉm cười với ta?” Đan Thần cười nói.

- “Có lẽ là do Đan Thần cô nương đi tới ta nên mới gặp may mắn như vậy” Lăng Thiên đùa giỡn.

Nhưng là, khi nghe thấy lời đùa giỡn của Lăng Thiên, Đan Thần bỗng nhiên đỏ bừng mặt, sau đó quay mặt sang một bên, miệng thì thào nói:“Thâ-Thật thế chăng?”

Nhìn biểu hiện của nàng khiến Lăng Thiên sững sờ, chả nhẽ tiểu cô nương này lại thực sự cảm nắng ta?

“Xem ra, đoạn đường kế tiếp thực sự có nhiều màu sắc hơn rồi...” Lăng Thiên vui vẻ nghĩ

Chỉ là, khác với suy nghĩ của Lăng Thiên, đoạn đường kế tiếp cùng đi với Đan Thần, nàng cũng không nói thêm câu gì, chỉ cúi đầu nhè nhẹ bước đi cạnh hắn.

Lăng Thiên thở dài, hóa ra da mặt của Đan Thần cũng thật mỏng a.

Để phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, cuối cùng hắn vẫn phải là người mở lời bắt chuyện trước, Lăng Thiên lơ đễnh, giả vờ nhìn không gian xung quanh rồi nói:“Đan Thần, muội nghĩ bản thân sẽ đứng hạng mấy nếu như lọt vào vòng cuối cùng?”

- “Muội-Muội cũng không biết, huynh thử tính xem?” Đan Thần đỏ mặt nói.

Ầy, xưng hô bất giác thay đổi một cách tự nhiên

Lăng Thiên trầm ngâm, sau đó nhoẻn miệng cười nói:“Người tài năng như muội chắc sẽ có rất ít, ta mạnh dạn dự đoán muội sẽ vô địch đan hội lần này!”

- “Hihi, huynh lại đùa vui tính rồi!” Đan Thần che miệng cười nói, cuối cùng nàng cũng hết sự ngại ngùng.

Nàng trầm tư một lát, cuối cùng đánh giá nói ra:“Không nói tới Tào Dĩnh tỷ của Tào gia có thực lực trên muội, nếu như tính cả các vị tiền bối đời trước tham dự, muội quả thực không tính là gì!”

- “Đan Thần, muội lại khiêm tốn rồi!” Lăng Thiên lắc đầu, sau đó nghiêm mặt đánh giá:“Thực tình mà nói, nếu như so đấu kinh nghiệm, muội quả thực kém một chút so với mấy tên già mà không biết xấu hổ khi ganh đua cùng những người trẻ kia, nhưng nếu xét về tổng lực, nhất là về sức mạnh linh hồn, muội chính là không thua kém ai!”

Được Lăng Thiên khen ngợi, Đan Thần lại lần nữa đỏ mặt, nhưng rồi nghĩ tới lời hắn nói, nàng cũng liền mỉm cười lắc đầu:“Huynh nói đúng, nhưng đôi khi muốn chiến thắng không phải hoàn toàn dựa vào bản thân, nó còn dựa vào cả kỳ ngộ nữa!”

Vừa nói, nàng vừa đưa bàn tay lên trên, sau đó một đoàn hỏa diễm màu hồng nhạt xuất hiện trên lòng bàn tay nàng, sau lưng đóa hỏa diễm đó còn xuất hiện hư ảnh của một con bạch hạc.

“Thú hỏa của yêu thú thất giai - Thánh Vũ Hạc!”

Nhìn đóa hỏa diễm nhẹ nhàng cháy trên lòng bàn tay mình, đôi mắt Đan Thần tràn đầy nhu hòa, nàng nâng nhẹ bàn tay nhỏ bé lên trước mặt rồi cười nói:“Muội rất thích nó, nhưng tiếc là nó không đủ mạnh để khiến muội có thể giành quán quân. Thế nên mới nói, kỳ ngộ cũng là thực lực, so với những người sở hữu thú hỏa đẳng cấp cao và cả dị hỏa nữa, muội quả thực không sánh bằng họ!”

Nhìn khuôn mặt nở nụ cười nhưng có phần đượm buồn của Đan Thần, Lăng Thiên hận không thể ngay lập tức ôm nàng vào lòng an ủi một phen. Nhưng cũng may lí trí chiến thắng nên hắn may mắn mới có thể thoát ra.

Ầy, Đan Thần giống như còn lợi hại hơn cả Huyễn Hồn mê cảnh?

- “Ah, có thứ gì trong bụi kìa?” Lăng Thiên giơ tay chỉ về trước mặt.

- “Hả? Cái gì?” Đan Thần nghi hoặc nhìn.

Đánh trống lảng thành công, Lăng Thiên nhanh chóng dùng năng lực của Arceus, triệu hồi ra một con “Yêu thú” rồi nhanh chóng ném nó ra một phía khác.

- “Có cái gì ở đó sao Lăng Thiên?” Đan Thần nhìn hắn ngơ ngác hỏi.

Lăng Thiên giả vờ quay đầu sang tứ phía giống như tìm kiếm điều gì, cuối cùng đôi mắt hắn dừng lại, gương mặt “mừng rỡ” vỗ vai Đan Thần nói ra:“Đan Thần, muội mau nhìn phía đó!”

Đan Thần theo bàn tay của Lăng Thiên nhìn lại, chứng kiến một con yêu thú với thân hình nhỏ nhắn, toàn thân màu đỏ xen lẫn là lông đuôi, lông cổ và bờm màu vàng... Thật sự rất đáng yêu.

- “Oa, nó là yêu thú gì vậy, thật dễ thương?” Đôi mắt Đan Thần tỏa nắng, nhìn vào con yêu thú kia nói ra.

Flareon, dạng biến thể hỏa hệ Eevee, Lăng Thiên thả ra ngoài nhằm mục đích để cho Đan Thần thu phục nó, qua đó khiến nàng nắm giữ một loại thú hỏa cường đại.

- “Đan Thần, mau mau thu phục, nó chính là thiên đại cơ duyên mà muội mong muốn đấy!” Lăng Thiên hứng khởi nói ra.

- “Cơ-Cơ duyên gì?” Đan Thần nghi hoặc.

Yêu thú đáng yêu thế này có cơ duyên, kỳ ngộ đặc biệt gì sao? Trông nó cũng không mạnh lắm à...?

- “Ầy, tóm lại muội mau đi tới, dùng tình cảm chân thành của mình đánh động nó, sau đó cùng nó ký hiệp ước, đảm bảo muội sẽ vô cùng bất ngờ!” Lăng Thiên thúc dục nói ra.

Đan Thần mặc dù không hiểu cho lắm, nhưng đoạn đường này đi cùng Lăng Thiên khiến nàng quả thực vô cùng may mắn. Trong thâm tâm nàng, Lăng Thiên là người tốt, hắn chắc chắn sẽ không lừa mình nên gật đầu đồng ý.

Nhón nhẹ bước chân, Đan Thần từ từ bước gần tới bên cạnh Flareon. Nàng đưa tay chầm chầm tới, sau đó đặt lên đầu Flareon rồi từ từ vuốt ve.

“Awmmm”

Flareon nhắm mất tận hưởng, thỉnh thoảng còn kêu lên vài tiếng thỏa mãn trông vô cùng đáng yêu.

- “Thàn-Thành công sao?” Đan Thần mừng rỡ, sau đó quay sang Lăng Thiên hỏi:“Kế tiếp muội phải làm gì?”

- “Muội mau dùng máu của mình nhỏ lên người nó để ký kết huyết thệ là xong rồi!” Lăng Thiên nói ra.

Đan Thần gật đầu, nàng đưa ngón tay lên miệng, cắn nhẹ một cái, sau đó nhỏ từng giọt máu lên mũi của Flareon.

Nhận được máu của tân chủ nhân, Flareon thân hình bùng cháy. Ngay tức khắc, nó hóa thành một tia sáng chui vào người của Đan Thần.

- “Đây-Đây là-” Đan Thần kinh hô một tiếng, nàng vô cùng hoảng hốt tưởng rằng có thứ gì đó định đoạt xá mình.

Đang tính cầu cứu Lăng Thiên một phen, nhưng vừa định mở miệng, trong đầu nàng hiện lên vô số thông tin kỳ lạ.

Thiên giai hỏa hệ công pháp, hơn hai chục đấu kỹ bao gồm hơn mười cái huyền giai đấu kỹ, hơn tám cái địa giai đấu kỹ và còn lại chính là thiên giai đấu kỹ trong truyền thuyết.

Cơ thể được cải tạo, nàng cảm giác bản thân có thể chưởng khống hỏa hệ đấu khí một cách dễ dàng hơn bao giờ hết.

Cuối cùng, thứ mà làm Đan Thần kinh hãi nhất là, trong người nàng lúc này đang cháy lên một ngọn hỏa diễm đỏ rực, nó vô cùng mạnh mẽ, lấn áp cả Thú hỏa của thất giai yêu thú Thánh Vũ Hạc một cách dễ dàng.

- “Lăng-Lăng Thiên, đó-đó là yêu thú gì?” Đan Thần lắp ba lắp bắp, ngơ ngác nhìn Lăng Thiên tò mò hỏi.

- “Nó không phải là yêu thú, nó gọi là linh thú. Linh thú chỉ xuất hiện trước mặt người hữu duyên, mà muội có vẻ như chính là người đó!” Lăng Thiên cười giải thích.

Vừa nhìn Đan Thần giải thích, Lăng Thiên cũng không quên tự khen ngợi mình về khả năng biên soạn tài ba.

- “Linh-Linh thú sao?” Đan Thần đôi mắt tỏa sáng, nàng cảm giác bản thân vừa mở ra một cánh cửa tri thức mới vậy.

Không chờ đợi được nữa, Đan Thần vội mau chóng triệu hoán ngọn lửa của bản thân ra ngoài.

“Phừng”

Ngọn lửa của Flareon cháy rực trên tay Đan Thần, đối với nàng mà nói, nó quả thực hiền dịu, rất dễ dàng điều khiển giống như một phần tay chân của mình vậy. Nhưng mà, từ ánh mắt của một vị luyện dược sư tài hoa, Đan Thần biết, ngọn lửa của nàng không hề tầm thường, ít nhất là xét về uy lực của hỏa diễm cũng hoàn toàn không thua kém các loại dị hỏa nàng từng gặp.

- “Lăng-Lăng Thiên, muội thu phục nó, thế còn huynh thì sao?” Đan Thần lúc này mới nhớ ra, có chút hối hận nhìn Lăng Thiên.

Người phát hiện là Lăng Thiên, cũng chính hắn là người chỉ cho bản thân cách hàng phục nó... Có lẽ, vốn dĩ thứ này vì Lăng Thiên mới xuất hiện cũng nên?

Nhìn tiểu nữu gương mặt buồn rầu, Lăng Thiên thừa hiểu trong đầu nàng đang nghĩ gì. Hắn đặt một tay lên đầu nàng, nở nụ cười nhẹ nhàng nói ra:“Ngốc, biết tại sao ta lại để muội thu phục nó không? Bởi đơn giản ta cũng có mà!”

Nói xong, trên tay Lăng Thiên cũng dấy lên một đoàn hỏa diễm màu đen tuyền, ngọn lửa này không hề thua kém ngọn lửa của nàng từ linh thú vừa mới thu phục, có khi còn mạnh hơn.

“Ngọn lửa của Charizard”

- “Thật đúng như thế?” Đan Thần mừng rỡ, sau đó đưa tay ôm chầm lấy Lăng Thiên ăn mừng.

Ah? Hạnh phúc đến quá đột ngột?

Phải mất một lúc, Đan Thần mới sực nhớ ra, nàng nhanh chóng nhảy ra khỏi người Lăng Thiên, đỏ bừng mặt nói:“Xin-Xin lỗi, tại muội mừng quá!”

Thấy Lăng Thiên mỉm cười nhìn mình, Đan Thần cũng không biết tại sao liền nở nụ cười, cả hai người nhìn nhau cười một cạnh vô cùng thoải mái.

- “Được rồi, chúng ta cùng tiến về đích nhé?” Đan Thần cười nói.

Lăng Thiên gật đầu, nhưng trong lòng có chút băn khoăn, rốt cuộc thì cả đoạn đường vẫn không có gặp Tào Dĩnh.

“Chả nhẽ ta thật sự phải cày nát cái tiểu thế giới này để tìm nàng sao?” Lăng Thiên có chút chần chừ.

Nhưng rồi bất chợt, hắn lúc này liền cảm thấy bản thân tiến vào một loại kết giới thu nhỏ, loại kết giới này vô hình, không cấm người tiến ra tiến vào nhưng lại giống như đang ngăn cách không gian di động vậy.

“Khà khà, đây rồi!”

Ánh mắt Lăng Thiên phát lạnh, nhìn vào khoảng không gian được bao phủ bởi kết giới nói ra.

Tại đây, hắn ngửi thấy mùi của một đám chuột cống... cái mùi đặc chưng của lũ tộc nhân làm hắn cảm thấy chán ghét!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.