Nhìn thấy gương mặt Lăng Thiên tỏ vẻ âm trầm, Đan Thần có chút lo lắng hỏi:“Lă-Lăng Thiên, huynh có sao không?”
- “Không có việc gì, muội theo sát ta là được rồi!” Lăng Thiên ánh mắt nheo lại, sau đó từ từ tiến nhập vào trong kêt giới.
Bản thân Đan Thần cũng là người có linh hồn lực cường đại, nàng cũng có thể thấy được cái kết giới mờ mờ ảo ảo trước mặt. Chần chừ một lát, cuối cùng Đan Thần cắn răng, cũng lạch bạch chạy theo sau Lăng Thiêm.
Lúc này, tại bên trong kết giới.
Thi thể ngổn ngang, thấy chất đống, số người bên trong được chia làm hai phe nhân mã.
Một bên mặc đồng bộ một loại trang phục đen tuyền, đeo mặt nạ vô cùng bí ẩn.
Một bên thì mặc đồng phục không thống nhất, nhưng chung quy không có đeo mặt nạ, dễ dàng thấy được trên gương mặt của bọn họ, từng người đều đang lo lắng.
- “Hahaha, tiểu nha đầu Tào gia, khôn hồn thì buông tay chịu chết rồi chủ động giao ra thiên tài địa bảo trên người ngươi đi!” Một tên đeo mặt nạ cầm đầu cười lớn.
Tào gia nha đầu trong miệng hắn không ai khác chính là nữ nhân đang đối diện với hắn lúc này, Tào Dĩnh!
Tào Dĩnh vóc người quyến rũ, mặc một thân xích sắc trường bào. Mái tóc dài màu đỏ, đôi mắt nàng cũng lóng lánh như ánh pha lê... Lúc này, nhìn nàng có chút chật vật, nhưng không vì thế mà làm giảm đi khí chất mị hoặc trên người nàng được.
- “Hừ, Hồn điện các người đúng là lũ chết tiệt!” Tào Dĩnh cắn răng khinh bỉ nói ra.
- “Hắc hắc, cẩn thận họa từ miệng mà ra đấy!” Tên đeo mặt nạ cầm đầu cười lớn, sau đó phất tay ra lệnh:“Ngoại trừ trữ vật giới chỉ trên tay bọn hắn, toàn bộ giết!”
“Vù vù”
Nhận được lệnh, đám thuộc hạ phía sau hắn hóa thân thành từng chiếc bóng, lao nhanh về phía đám người đối diện.
- “Không, ta không muốn chết!!!” Một tên nam tử đứng bên cạnh Tào Dĩnh sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.
- “Tống Thanh, đồ hèn nhát!” Tào Dĩnh cắn răng chửi rủa, bởi người vừa chạy kia suốt ngày ve vẩn bên cạnh theo đuổi nàng, giờ đụng chuyện liền sợ hãi rời đi trước.
Vốn dĩ nếu như hai người có thể đồng lòng, cho dù chết thì chắc chắn nàng sẽ thay đổi cách nhìn đối với hắn, giờ thì...
Ngoài Tống Thanh ra, những kẻ khác cũng không ngoại lệ, nhưng tất cả đều chậm một bước. Ngay khi bọn chúng muốn rời đi, liền bị vô số xiềng xích của đám người đeo mặt nạ công kích, chật vật mà ngã xuống.
“TỎA LIỆM HỒN!!”
Tào Dĩnh gằn giọng nói ra, không nghĩ tới vì đối phó đám người tham dự Đan hội, Hồn Điện cam nguyện sử dụng thứ chuyên dùng để khắc chế luyện dược sư này!
Tên như ý nghĩa, chuyên dùng để tấn công trực tiếp linh hồn! . Ngôn Tình Sủng
Người chết, kẻ bị thương,... Những kẻ còn lại cũng vì quá sợ hãi liền nhanh chóng bóp nát đá không gian, hi vọng có thể truyền tống ra ngoài.
Bọn hắn thà chấp nhận bị loại khỏi cuộc thì còn hơn chết tức tưởi tại nơi này, chỉ tiếc là...
“Cái-Cái gì? Tại sao đá không gian không hoạt động?” Đám người tuyệt vọng hét lớn.
- “Hahaha, không nghĩ tới sao? Trước khi mai phục các ngươi, bọn ta đã bố trí linh hồn kết giới rồi. Muốn chạy sao? Đừng có mơ!” Tên đeo mặt nạ cầm đầu cười lớn.
Tào Dĩnh nhìn về phía đồng minh, cuối cùng nàng ngẩng đầu nhìn về phía tên đeo mặt nạ cầm đầu đám người kia, cười lạnh nói:“Đấu Tôn thực lực, linh hồn mạnh mẽ, lại còn tham dự Đan hội... Ngươi chắc là Mộ Cốt - bát phẩm luyện dược sư của Hồn Điện đi?”
Bị Tào Dĩnh phơi bày thân phận, tên đeo mặt nạ đứng đầu cũng không che dấu nữa, dứt khoát buông mặt nạ ra ngoài, để lộ một gương mặt già nua xấu xí:“Hừ, đúng ta thì sao chứ? Ngươi cuối cùng vẫn là phải chết thôi!”
- “Haha, ngươi nghĩ giết hết đám người bọn ta thì ngươi sẽ có cơ hội giành quán quân Đan hội sao?” Tào Dĩnh khinh bỉ nói.
Mộ Cốt ánh mắt âm trầm, cuối cùng hừ lạnh nói ra:“Việc đó ngươi không cần quan tâm, bên trong Đan giới này, sinh tử của các ngươi, đám người Đan điện có thể quản sao?”
Để lâu cứt trâu hóa bùn, Mộ Cốt dứt khoát buông tay, không ngại thân phận tiền bối của mình mà lao tới chung sức cùng với đám thuộc hạ.
“Phập phập phập”
“Á á á”
Từng sợi xích như những lá bùa đòi mạng bay tứ tung khắp không gian, số người bên cạnh Tào Dĩnh chết nhanh chóng, chỉ còn độc lại nàng đang vất vả chống cự.
“Ha, cuối cùng thì Đấu Tông và Đấu Tôn vẫn là khác biệt!” Tào Dĩnh nhắm mắt, nở nụ cười thản nhiên rồi buông bỏ chống cự.
Thấy Tào Dĩnh đã nhận mệnh, Mộ Cốt vô cùng đắc ý, sau đó huy động Tỏa Liệm Hồn, “vù vù” một tiếng, bắn thẳng về phía trái tim nàng.
Nghe thấy âm thanh xé gió, Tào Dĩnh lúc này cắn răng, nàng biết kế tiếp bản thân sẽ phải chết, có khi linh hồn còn bị Hồn Điện mang về tra tấn.
Nàng không sợ chết, nhưng nàng có chút hối tiếc. Bởi lẽ, ước nguyện của nàng từ khi còn bé chính là trở thành một tên luyện dược sư xuất chúng tại đại lục, nhưng xem ra, tất cả đã không được nữa rồi!
Tỏa Liệm Hồn lao nhanh, chỉ thoáng chốc nữa là sẽ găm sâu vào trái tim Tào Dĩnh. Nhưng là, khi đầu xích chỉ còn cách trái tim nàng vài phân, nó liền dừng lại.
Không nghe thấy tiếng xé gió, cũng không cảm giác cơ thể bị thứ gì đó đâm xuyên. Tào Dĩnh mở mắt, chỉ thấy lúc này lão già Mộ Cốt cùng đám tay chân đang đứng bất động, giống như bị trúng tà.
Mộ Cốt lúc này toàn thân run rẩy, mồ hôi hắn chảy ròng rã trên gương mặt xấu xí.
Hắn liếc mắt nhìn đám thuộc hạ của mình, xác nhận bọn hắn đã toàn bộ tử vong nhưng lại vẫn duy trì trạng thái đứng càng khiến hắn trở lên kinh hãi.
“Thủ đoạn giết người kiểu này chỉ có thể là...” Một suy nghĩ kinh hãi lóe lên trong đầu hắn.
“Vù!”
Trong tức khắc khi Mộ Cốt vừa suy nghĩ, bỗng chốc trước mặt hắn lúc này xuất hiện một gương mặt trẻ tuổi phong thần tuấn lãng. Chỉ có điều, trái với nụ cười trên gương mặt của thanh niên kia lúc này, một luồng sát khí vô cùng kinh khủng đang tập trung toàn bộ lên người hắn.
Chính thứ sát khí vừa tà ác, lại vừa cô đặc đó là nguyên nhân khiến hắn bất động!
“Nó- Nó còn vượt xa cả gia chủ nữa!” Mộ Cốt kinh hãi, sau đó cố gắng mở miệng, nhìn thanh niên trước mặt nói ra:“Là-Làm ơn, Buô- Buông tha ta, ta là Hồn-”
- “Mặc ngươi có là Hồn Điện điện chủ hay gia chủ của Hồn tộc, dám cả gan làm thương nữ nhân của ta đều phải chết!” Lăng Thiên thì thầm nói, âm thanh chỉ có Mộ Cốt là nghe thấy được!
“BÙM!!!!”
Thân thể hắn lúc này nổ tung thành mưa máu, ngay cả cặn cũng không còn.
Nhìn không gian xung quanh không một tiếng động, Lăng Thiên nhếch miệng khinh bỉ nói ra:“Muốn từ trước mặt ta chạy chốn? Không có cửa đâu!”
Dưới cái bóng của Lăng Thiên, bất chợt lúc này tuôn ra vô số Pokemon mang hình thú kỳ quái, tất cả đều ở dạng linh hồn.
Haunter, Gengar, Duskull, Dusclops,... Những Pokemon mang hệ GHOST sừng sỏ có máu mặt.
“Khôngggggggg!”
Tiếng Mộ Cốt vang vọng xung quanh, sau đó liền im bặt lại.
Vốn dĩ tưởng rằng, sau khi vận dụng Hồn tộc bí pháp có thể chạy thoát khỏi tay Lăng Thiên, nhưng không ngờ lại bị một đám linh hồn kỳ dị từ đâu đó xuất hiện ngăn cản, sau đó từng kẻ từng kẻ thay nhau cắn xé linh hồn hắn, khiến hắn vĩnh viễn không thể lọt vào luân hồi!
Pokemon ám hệ (Ghost), chuyên dùng để khắc chế linh hồn!
Thu trở lại đám háu ăn kia, Lăng Thiên gương mặt từ âm trầm dần trở lại bình thường, lúc này nhìn xuống bên dưới, chứng kiến Tào Dĩnh đang ngơ ngác mà nhìn mình!
Hắn nhè nhẹ bước tới, giơ tay vung lên trước mặt nàng, nhưng nàng vẫn như cũ mà bất động nhìn hắn.
- “Sợ sao?” Lăng Thiên cười hỏi.
*Gật
Thấy nàng vẫn như cũ bất động, chỉ gật đầu như một con búp bê, Lăng Thiên liền hỏi tiếp:“Nàng an toàn rồi!”
*Gật
Nhìn Tào Dĩnh vẫn tiếp tục ngơ ngác gật đầu, Lăng Thiên có chút tức cười, liền trêu đùa nói ra:“Ta cứu nàng, nàng gả cho ta nhé?”
“...”
*Gật!