Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 326: Chương 326: Lời thề




“Xoạt”

Đan Thần mới từ bụi cỏ bước ra, nàng nhìn xung quanh một chút, xác nhận đã không còn nguy hiểm mới dám chạy tới bên cạnh Lăng Thiên, nhìn hắn quan tâm hỏi:“Lăng Thiên, huynh không sao chứ?”

- “Không có gì!” Lăng Thiên mỉm cười, đưa tay xoa đầu Đan Thần. . truyện đam mỹ

Bị Lăng Thiên cử chỉ thân mật, Đan Thần không những không khó chịu, trái lại nàng lại có cảm giác vui vẻ.

Ah... Bàn tay hắn thật ấm áp.

“Hả?”

Lúc này, Tào Dĩnh mới hoàn hồn trở lại, nàng ngơ ngác nhìn Lăng Thiên, giọng nói ấp úng:“Ta-Ta là thoát chết?”

- “Đúng rồi Tào Dĩnh tỷ, ngươi được cứu!” Đan Thần vui vẻ cười nói.

Thân là người của một trong ngũ đại gia tộc, Đan Thần và Tào Dĩnh cũng không dưới vài lần so tài luyện đan.

Có đánh thì mới quen, những lúc như thế, hai người cũng thường xuyên trò chuyện, trao đổi kiến thức,... Từ đó, dù là ở các gia tộc đối lập nhau, nhưng cả hai vẫn giữ cho mình tình cảm tỷ muội thắm thiết.

- “Đa-Đan Thần? Là muội sao?” Tào Dĩnh mừng rỡ, sau đó nghi hoặc nhìn Lăng Thiên dò hỏi:“Còn hắn là ai?”

- “Uy, ta vừa cứu nàng một mạng đấy!” Lăng Thiên bĩu môi.

Tào Dĩnh nhắm mắt, nàng hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, xác thực đúng là Lăng Thiên đã cứu nàng, bèn đỏ mặt cười nói:“Xi-Xin lỗi, lúc đó ta không chú ý... Tạ ơn ngươi!”

Lăng Thiên cho Tào Dĩnh một ánh mắt cá chết, thế mà lúc nãy còn gật đầu lia lịa, thật đúng là...

- “Tào Dĩnh tỷ, bọn ta định chuẩn bị trở về đích, tỷ xong nhiệm vụ chưa?” Đan Thần tò mò hỏi.

Nhắc tới nhiệm vụ, lúc này Tào Dĩnh mới sực nhớ ra, vội chạy lung tìm nhẫn trữ vật.

Lúc nãy do hỗn loạn, nàng có đánh rơi nó, hi vọng vẫn chưa có ai nhặt đi...

“May quá, đây rồi!” Nhìn thấy nhẫn trữ vật của mình, Tào Dĩnh liền thở dài một hơi, sau đó quay đầu nhìn Đan Thần đáp:“Ta cũng xong rồi!”

Nàng bước tới, nhìn Lăng Thiên và Đan Thần, gương mặt lộ vẻ bí hiểm nói:“Muội hoàn thành tờ nhiệm vụ thu thập thiên tài địa bảo trong bao lâu? Ta thì mất có hai ngày là xong rồi!”

- “Oa, thật thế sao?” Đan Thần mừng rỡ.

Tào Dĩnh kiêu ngạo gật đầu, hoàn toàn không có chút nào vẻ sợ hãi lúc nãy khi đối mặt với người của Hồn Điện nữa.

- “Thế nào, ngươi không tin ta sao?” Tào Dĩnh phụng phịu khi thấy Lăng Thiên có vẻ không tin mình, sau đó nàng nhìn trước nhìn sau, xác nhận không có ai nghe lén, lúc này mới tiến sát lại gần Lăng Thiên, thì thào nói:“Ta dù sao cũng là đệ tử của hội trưởng đan tháp mà, thế nên một chút địa phương có giấu sẵn thiên tài địa bảo vẫn là phải biết!”

*Hít hà hít hà.

Mùi hương cơ thể của Tào Dĩnh phả vào mũi Lăng Thiên khiến hắn chìm đắm, đôi mắt hắn cũng đang nhìn chằm chằm vào khe rãnh sâu không thấy đáy trước ngực nàng, hắn không tự chủ được nói ra:“Thật to và thơm...!”

- “Ngươi nói cái gì?” Tào Dĩnh nghi hoặc, sau đó dường như phát hiện điều gì, lúc này liền rụt người lại, căm tức nhìn Lăng Thiên nói ra:“Biến thái!”

- “Đúng, Lăng Thiên, huynh thật biến thái!” Đan Thần phồng má, đồng thời trong lòng muộn phiền:“Giá mà của ta to như Tào Dĩnh tỷ thì tốt quá...”

Lăng Thiên nhìn phản ứng của Tào Dĩnh, thấy nàng giống như đã quên chuyện gật đầu đáp ứng hắn, liền cười, giả vờ chất vấn:“Thế nào, không phải trước đó còn gật đầu muốn làm nữ nhân của ta hay sao? Sao giờ giống như bất ngờ thế?”

- “Hừ, ngươi lợi dụng ta lúc đó đang trì độn liền đùa nghịch, không tính!” Tào Dĩnh lườm Lăng Thiên một cái, sau đó nở nụ cười quyến rũ nói ra:“Nhưng là ngươi xác thực đã cứu ta, nếu như trong cuộc thì đan hội lần này ngươi có thể thắng ta khi luyện đan, ta có thể sẽ suy nghĩ lại một chút!”

- “Cứu mạng thôi chưa đủ, còn phải thắng nữa sao?!” Lăng Thiên nhếch miệng đùa giỡn.

- “Dĩ nhiên rồi!” Tào Dĩnh nhếch môi, sau đó đưa nhẹ ngón tay lên phe phẩy cái tóc dài của mình, ngẩng đầu nhìn trời nói ra:“Ta yêu luyện đan bằng cả trái tim mình, ta muốn tương lai nam nhân của ta cũng phải là một luyện dược sư giống ta, đồng thời phải giỏi hơn ta”

Sau đó, nàng quay ngoắt sang nhìn Lăng Thiên, giọng nói tràn đầy nghiêm túc:“Ngươi cứu ta, ta rất biết ơn, nếu có thể một ngày nào đó ta sẽ báo ân tình này. Nhưng là, nếu như ngươi không thể chứng minh bản thân bước xa hơn ta trong con đường luyện đan, thì chúng ta vĩnh viễn không thể bên cạnh nhau!”

- “Đúng đúng, Tào Dĩnh tỷ nói đúng!” Một bên Đan Thần gật đầu, nàng tuy không có hiểu nhiều về vấn đề tình cảm nam nữ, nhưng dù sao thì nàng cũng giống Tào Dĩnh, giống cái cách yêu luyện đan bằng cả trái tim mình. Nếu như có thể, nàng cũng hi vọng nam nhân của mình cũng là một luyện dược sư tài ba.

Lăng Thiên nhìn hai nữ nhân một lớn một nhỏ nhìn nhau, ánh mắt tỏa sáng như hai người tri kỷ lần đầu gặp mặt cảm thấy thật buồn cười.

So luyện đan? Có cần hắn thể hiện vài đường cơ bản để các nàng lác mắt không?

“Luyện dược sư các nàng đúng là thật cố chấp!” Lăng Thiên lắc đầu nghĩ, sau đó bất chợt hắn liền nhớ ra chuyện gì đó.

Khoan đã, giống như lúc nãy Tào Dĩnh có nói nàng là đệ tử của hội trưởng Đan tháp, mà hội trưởng Đan tháp hiện tại chẳng phải là?

- “Nàng nói nàng là đệ tử của... HUYỀN KHÔNG TỬ?” Lăng Thiên nghi hoặc hỏi.

- “Đúng vậy, hội trưởng ngoài hắn ra còn có ai sao?” Tào Dĩnh trả lời, sau đó liền nhíu mày nhìn Lăng Thiên nói ra:“Mà sao ngươi lại nói trống không tên của sư phụ, thật bất lịch sự!”

Lăng Thiên thất vọng thở dài, không nghĩ tới nàng đúng là đệ tử của cái tên Huyền Không Tử kia.

Hắn thất vọng không phải là vì Tào Dĩnh là đệ tử của Huyền Không Tử, hắn thất vọng là bởi vì nếu biết trước, hắn đã không phải tổ chức sớm cái Đan hội chết tiệt này.

Tại sao ư? Đơn giản chỉ cần bảo tên Huyền Không Tử đó mang đệ tử của hắn tới Đan tháp, sau đó để Lăng Thiên “chỉ dạy” luyện đan một phen, sau đó cùng nàng ôn luyện chút chuyện nhân sinh, thế chả phải mọi chuyện sẽ đơn giản hơn hay sao?

Dù sao thì cái tên đó giờ cũng là thuộc hạ của hắn, nhưng chung quy vẫn đần độn!

- “Huyền Không- Hội trưởng có bảo gì với nàng trước khi tham gia không?” Lăng Thiên tò mò hỏi.

Tào Dĩnh có chút quái dị nhìn Lăng Thiên, không nghĩ tới hắn lại hỏi vấn đề đơn giản như thế này.

- “Dĩ nhiên là có rồi, sư phụ bảo ta phải thể hiện thật tốt, để cho vị Dược Thánh kia nhìn trúng, thu ta làm đệ tử thân truyền!” Tào Dĩnh trả lời.

- “Chả phải hắn là sư phụ nàng sao? Sao lại còn để nàng bái người khác?” Lăng Thiên có chút ngại ngùng hỏi, dù sao thì thân phận Dược Thánh mà các nàng đang nhắc tới cũng là hắn!

Tào Dĩnh lắc đầu, nhìn Lăng Thiên nói ra:“Ngươi không hiểu, luyện đan là con đường cả một đời đi mãi không hết, cho dù bản thân một luyện đan sư có tới chục người sư phụ cũng là lẽ thường tình, bởi bọn hắn truy cầu không chỉ là tôn sự trọng đạo, truyền thừa y bát mà còn là cầu tri thức, cùng nhau trao đổi với nhau không bị giới hạn bởi quan hệ sư-đồ!”

Lại nhắc đến vị Dược Thánh đó, Tào Dĩnh liền nhớ tới phần thưởng Đan Hội công bố:“Liên Hoa Bách Thánh Đan!

Đan dược này nàng cũng đã từng được nghe nói, nhưng thực tế chỉ có thể thấy nó ở trong những cuốn sách cũ, nơi ghi chép những đan phương đã thất truyền từ lâu!

Thế nên, dựa vào đó, Tào Dĩnh hi vọng bản thân có thể tiếp cận với vị Dược Thánh kia, từ đó cùng hắn học tập, để có một ngày nàng muốn tự tay mình, bổ sung toàn bộ các đan phương thất truyền, làm phước cho đại lục!

- “Hai người các nàng đều luôn miệng lải nhải muốn bái vị Dược Thánh đó làm sư phụ, vậy cả hai có biết hình dạng của hắn ra sao không?” Lăng Thiên mỉm cười hỏi.

- “Hừ, dĩ nhiên là râu tóc bạc phơ, khí tức thanh cao không nhiễm bụi trần rồi!” Tào Dĩnh khoanh tay đáp.

Lăng Thiên quay sang Đan Thần, thấy nàng cũng gật đầu hưởng ứng liền có chút tức cười, hắn lơ đễnh nói ra:“Nếu như vị Dược Thánh đó lại là một tên nam nhân trẻ tuổi, phong thần tuấn lãng thì thế nào?”

- “Điều đó không có khả năng!” Tào Dĩnh mặt nhăn lại, sau đó chắc như đinh đóng cột nói ra:“Để có thể trở thành Dược Thánh, hắn chắc chắn phải trải qua vô sô năm tích lũy, lại còn biết cách luyện chế Liên Hoa Bách Thánh đan, chứng to hắn phải là người đã sống rất lâu rồi!”

- “Đúng đúng, nếu như trẻ tuổi thì chắc chắn là sử dụng Định Nhan đan, từ đó vĩnh viễn bảo trì thân xác trẻ tuổi, nhưng cốt cách đã già nua!” Đan Thần tiếp lời.

Già-Già nua?

Lăng Thiên nhăn mặt, không nghĩ tới hình tượng của bản thân trong mắt các nàng lại thành như thế.

“È hèm!” Ho khan một tiếng, Lăng Thiên nhìn Tào Dĩnh cùng Đan Thần nói ra:“Ta đang nói NẾU?!”

- “Nếu thật như vậy, ta đảm bảo sẽ dùng mọi cách để quyến rũ hắn, sau đó trở thành nữ nhân của hắn, cùng hắn nghiên cứu luyện đan cả một đời!” Tào Dĩnh chống nạnh, vô cùng kiên định nói ra.

Hừ, nếu như thật có một vị Dược Thánh trẻ tuổi tồn tại, không chỉ nàng mà đa số nữ nhân trên toàn thiên hạ sẽ đều nghĩ như vậy, quá là rõ ràng!

- “Dám thề không?” Lăng Thiên nheo mắt thách thức.

Bị ánh mắt của Lăng Thiên làm cho khó chịu, Tào Dĩnh tính hiếu thắng cũng liền nổi lên, nàng giơ tay, miệng thề thốt nói ra:“Ta thề-!”

“UỲNH!”

Đúng lúc này, không có dấu hiệu báo trước, một tia tử lôi vạch phá bầu trời, đánh xuyên qua Đan Giới!

Vô số người bên trong kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lấy khung cảnh rực rỡ trên thiên không...

Tử Tiêu Thần Lôi xuất, Thiên Đạo hiển linh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.