Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 294: Chương 294: Diệt sát Hồn tông




Âm thanh vang lên ngay đằng sau khiến mặt mũi tên Hồn tông âm trầm.

Hắn không quay người lại, mà chỉ lạnh lùng nói ra:“Nằm xuống rồi thì tốt nhất đừng đứng lên một lần nữa, nếu không tiếp theo ngươi sẽ cầu nguyện rằng mình chưa từng được sinh ra ở trên thế giới này đấy!”

Tuy nói vậy, nhưng hắn có chút nghi hoặc. Rõ ràng khi đó, sợi xích của bản thân đã đánh xuyên qua trái tim của tên đó rồi mà, sao hắn còn có thể đứng dậy được.

Cái gì? Trang bức với ta?

Lăng Thiên nhếch miệng cười, không nghĩ tới vẫn có vài tên dù không phải nhân vật chính vẫn có thể làm dáng với hắn.

- “Nói ta nghe xem ngươi lấy đâu ra tự tin-” Lăng Thiên chưa kịp dứt lời, phía sau Hồn tông lại một lần nữa bắn ra vô số sợi xích.

“Phập phập phập”

Không có gì bất ngờ, những sợi xích đó đã xuyên qua người Lăng Thiên, chỉ là...

“Hừ, đúng là ngu xuẩn!” Hồn tông khinh bỉ, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện điều gì đó không đúng.

Tiếng động này... Không giống như tiếng đâm qua xác thịt, giống như đâm vào không khí thì đúng hơn!

Hắn quay người lại, chứng kiến Lăng Thiên vẫn đứng đó, chứng kiến những sợi xích của hắn rõ ràng đã xuyên qua cơ thể hắn, nhưng chẳng có lấy nổi một giọt máu nào tuôn ra cả.

“Cái gì!?” Hồn tông kinh hãi.

Tại trong mắt hắn, từng lỗ hổng trên người Lăng Thiên do sợi xích xỏ xuyên qua lấy một tư thế rất nhanh mà hồi phục lại. Nhưng điều hắn lấy làm kỳ lạ là, toàn bộ sợi xích của hắn cũng vì đó mà bị cắt đứt đầu.

- “Hóa ra là cơ thể ngươi có chút đặc biệt... Nhưng thì sao chứ? Nếu như đầu cũng nổ thì xem ngươi có thể làm được gì?” Hồn Tông rất nhanh lấy lại bình tĩnh, hắn huy động những sợi xích khác đập về phía đầu của Lăng Thiên.

“BÙM”

Vẫn không có gì thay đổi, đầu của Lăng Thiên tan thành mây khói, nhưng vẫn là chẳng có chút huyết nào bắn ra cả.

- “Ngươi đùa giỡn đủ chưa? Vậy giờ đến lượt ta nhé?” Lúc này, âm thanh của Lăng Thiên vang lên, chiếc đầu của hắn giống như ngọn lửa dần dần bùng cháy, kiến tạo lại hình dạng như ban đầu!

Sức mạnh của nguyên tố hóa!

Lúc này, tên Hồn tông kia đã không còn chút khinh thị nào nữa rồi, hắn nghiêm mặt lại, bày ra tư thế chuẩn bị gặp cường địch. Dù lúc này vẫn không nhìn thấu tu vi của Lăng Thiên, nhưng ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, nào có kẻ nào tu vi vượt quá Đấu tông?

Lăng Thiên nhếch miệng, từ lòng bàn tay hắn hư vô xuất hiện một quả cầu hắc ám.

“Hắc cầu (Shawdow ball)”

Hắc cầu từ lòng bàn tay Lăng Thiên bắn ra, lấy tốc độ cực nhanh xỏ xuyên qua ngực tên Hồn tông kia mà hắn còn chưa kịp làm gì.

“Hự”

“Á á á”

Bị công kích bất ngờ khiến tên Hồn tông kinh hãi, đòn tấn công này của Lăng Thiên không chỉ gây sát thương lên cơ thể của một tên Đấu tông như hắn mà còn gây ảnh hưởng cả tới linh hồn nữa.

Bởi bí pháp của hồn tộc, linh hồn của bọn hắn hầu như trải qua ma luyện vô cùng mạnh, các đấu kỹ bình thường không thể nào tổn thương dù chỉ một chút. Thế mà...

“Không được, ta phải mau chóng rời khỏi đây, mang tin tức về cho Hồn tộc!” Tên hồn tông kia rất nhanh suy nghĩ, sau đó vận dụng bí pháp ẩn thân, rất nhanh liền biến mất.

Tiểu thư Cổ tộc xuất hiện, một tên nam nhân mang sức mạnh khắc chế hồn tộc...

Muốn ở trước mặt ta chạy? Không có cửa đâu!

Lăng Thiên đưa tay thành trảo, nắm một cái vào không gian.

“Rắc”

Từ trong không gian, tên Hồn tông kia sinh sinh bị Lăng Thiên tóm lấy cổ, hắn cố vùng vẫy trong tuyệt vọng!

Nếu như Đấu Tông có thể sử dụng tu vi và đấu khí của mình để phong tỏa không gian thì Đấu tôn mới chân chính là vận dụng và điều động không gian.

Người nam nhân này, chắc chắn là một tên Đấu Tôn mới có thể bỏ qua không gian mà bắt lấy hắn như thế!

“Ặc... Vị- Vị đại nhân này... Xin nể mặt hồn tộc... ặc!” Tên hồn tông kia van xin.

Lăng Thiên định một tay bóp nát hắn, nhưng hắn lúc này liền liếc qua Huân Nhi, thấy nàng đang ngơ ngác mà nhìn bản thân.

“Khoan đã, có rồi!” Rất nhanh, một ý nghĩ liền nẩy ra trong đầu hắn.

Lăng Thiên vung tay, hắn đập tên Hồn tông kia vào Thiên Phần Luyện Khí tháp gần đó khiến hắn lún sâu vào tường, sau đó đi tới khu vực, nơi mũi tên làm từ hỏa diễm của Huân Nhi cắm ở đó.

“Nguy hiểm, đừng chạm vào-” Huân Nhi thấy Lăng Thiên định chạm vào bảo vật của mình liền mau chóng hô to.

Nàng không phải sợ hắn chiếm lấy làm của riêng mà sợ Lăng Thiên sẽ bị nó thiêu đốt bởi trong mắt nàng, ngoài nàng ra chưa có kẻ nào chạm vào nó mà không bị thiêu đốt cả.

“Phập”

Lăng Thiên giống như không quan tâm, hắn rút lên mũi tên kia một cách bình thường khiến Huân Nhi há hốc mồm.

“Tại-Tại sao có thể...” Huân Nhi kinh hãi, nhưng rồi một hình ảnh nào đó trong đầu nàng bỗng nhiên hiện ra.

Phải... Phải chăng hắn chính là...?

Không phụ sự nghi ngờ của Huân Nhi, từ xung quanh Lăng Thiên vào lúc này bỗng chốc hiện ra 8 chiếc mũi tên y hệt, tạo thành một đường vòng cung tuyệt sắc.

9 mũi tên, khí tức y hệt nhau!!!

“Quả nhiên là thế mà...” Huân Nhi nở nụ cười tươi, sau đó giống như liên tưởng tới điều gì, liền vào lúc này đỏ mặt.

Lăng Thiên hư không điều khiển 9 mũi tên làm từ hỏa diễm uốn lượn xung quanh. Hắn phất tay, 9 mũi tên lấy tốc độ lao như trong gió đồng loạt cắm vào người tên Hồn tông kia.

“Tha-Tha mạng-” Lúc nãy bị Huân Nhi vô ý đả thương đã là một ký ức kinh hoàng trong cuộc đời hắn, lần này bị không chỉ một là tận 9 cái tấn công với tốc độ cao, hắn muốn trốn cũng chẳng được!

Muốn cầu xin lần cuối, nhưng tốc độ thiêu đốt của chín mũi tên kia là quá nhanh, hắn chỉ kịp mở miệng hét lên 2 từ đã hoàn toàn biến thành tro bụi.

Nhìn thấy trên tưởng chỉ còn là cặn bã, Lăng Thiên liền thở dài một hơi.

“Biết thế nên dùng 2 cái thôi cho tên này nếm mùi đau khổ một chút, chín cái tốc độ thiêu rụi nhanh quá!”

Thiêu rụi Hồn tông, chín mũi tên kia cũng theo đó mà biến mất. Lúc này, Lăng Thiên mới nghiêng đầu, nhìn vào trong hư không nói ra:“Ta cho 3 tức, mau xuống dưới quỳ xuống nếu không ta sẽ cho thiêu rụi cả Già Lam học viện này!”

- “Đại-Đại nhân, bọn ta xuống!” Hư không đáp lại, một đen một trắng liền từ đó xuất hiện trước mặt Lăng Thiên.

Lăng Thiên nhìn hai tên lão già mặc đạo bào một đen một trắng quỳ gối trước mặt mình, hắn lạnh giọng nói ra:“Hình như ta lúc ở ngoại viện có cảm thấy khí tức từ các ngươi thì phải?”

Nghe được Lăng Thiên vấn tội, hai người kia liền nhanh chóng run rẩy.

“Chúng-Chúng ta lúc đó ở tàng thư các, nơi đó là một tiểu thế giới cách biệt hoàn toàn mà hắn cũng cảm nhận được sao?” Tên đạo bào trắng truyền âm cho tên áo đen hỏi.

Tên áo đen nuốt nước bọt, sau đó khom ngẩng đầu nhìn Lăng Thiên nói ra:“Đúng vậy, Đấu Tôn đại nhân!” Nói xong, hắn chỉ vào tên đạo bào trắng bên cạnh rồi giới thiệu:“Hắn là Tô Thiên Mộc, còn ta là Bách Liệt, bọn ta nhân xưng vừa là thủ hộ Tàng Thư các của ngoại viện, vừa là thủ hộ thần của nội viện mỗi khi viện trưởng đại nhân đi vắng!”

Nhắc tới viện trưởng Mang Thiên Xích, hắn nguyên vốn là viện trưởng của Già Lam học viện nhưng thường hay rời đi du ngoạn, thế nên hầu hết, người tu vi cao nhất luôn là 2 người bọn hắn.

- “Ta không hỏi danh tính của các ngươi, ta chỉ hỏi là-” Lăng Thiên ánh mắt nheo lại, chỉ vào Huân Nhi nói ra:“Lúc nàng gặp nguy hiểm, sao các ngươi không xuất hiện?”

Tô Thiên Mộc đang định trả lời, Lăng Thiên liền lạnh giọng nói ra:“Đừng nói là các ngươi lúc đó chưa đến. Ta biết thân là Đấu Tông đỉnh phong, các ngươi thần thức vẫn là rất tốt!”

Nói xong, xung quanh Lăng Thiên, không gian liền chấn động, những viên gạch lớn nhỏ không tự chủ được mà vỡ vụn ra. Lúc này Tô Thiên Mộc và Bách Liệt biết, vị đại nhân này đang giận thật rồi.

Thấy Lăng Thiên ra mặt cho mình, Huân Nhi lúc này liền nở nụ cười hạnh phúc, nụ cười mà trước đó dù ở bên Tiêu Viêm, nàng cũng chưa từng biểu hiện qua.

“Hắn- Hắn ngay từ đầu cũng không có ghét ta?” Huân Nhi vui vẻ nghĩ.

Tô Thiên Mộc và Bách Liệt toát mồ hôi, bọn hắn biết bản thân không có thứ gì có thể che dấu vị đại nhân này được nữa rồi, liền thành thật nói ra:“Đại-Đại nhân, trách nhiệm của bọn ta là thủ hộ Già Lam học viện. Nếu- Nếu như tên Đấu tông kia là người khác, bọn ta sẽ dứt khoát ra mặt bảo vệ mọi người ngay, nhưng mà...”

Nói tới đây, hắn liếc nhìn Huân Nhi một chút, sau đó e dè nói:“Tên đấu tông kia và vị tiểu thư này thuộc hai thế lực mà chúng ta không đắc tội nổi, thế nên...”

- “Thế nên các ngươi để mặc cho nàng gặp nguy hiểm?” Lăng Thiên nheo mắt, sát khí tập trung vào người hai tên kia khiến bọn hắn thở mạnh cũng không dám.

- “Lăng-Lăng Thiên... đạo sư, quên đi, dù sao ta cũng an toàn!” Huân Nhi đứng dậy, đi tới bên cạnh Lăng Thiên giải thích, sau đó nàng nhìn về phía xác của Lăng Ảnh, buồn rầu nói ra:“Chỉ tiếc Lăng lão cũng đã chết rồi, mọi chuyện cứ thế đến đây thôi, ta cũng không trách bọn họ!”

Nàng biết, Cổ tộc và Hồn tộc là hai đại đỉnh tiêm thế lực tại đại lục này, bất cứ cuộc chiến nào xảy ra giữa đôi bên, người không thuộc bát đại viễn tộc cũng không dám xen vào.

Lăng Thiên nhìn gương mặt tựa thiên thần của Huân Nhi đang bị che lấp bởi vết tích nước mắt khiến hắn cố nén cưỡng hôn nàng ngay tại chỗ. Hắn chỉ nhẹ nhàng đưa tay tới, kéo Huân Nhi vào lòng rồi dùng vạt áo lau nước mắt.

- “Lăng-Lăng...” Huân Nhi đỏ bừng mắt, không thể tin Lăng Thiên lại hành động dịu dàng đến thế nhưng dù vậy nàng cũng không có dãy dụa, mà chỉ im lặng úp mặt vào ngực hắn.

Lăng Thiên đưa tay vuốt ve tấm lưng mềm mại của Huân Nhi, sau đó mở miệng nói một câu tựa như sét đánh:“Ai nói hắn chết!?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.