Bị lời nói của Lăng Thiên làm cho giật mình, Huân Nhi ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn hắn rồi nhanh chóng lắc đầu.
- “Không cần phải an ủi ta đâu Lăng Thiên đạo sư...” Huân Nhi nở nụ cười khổ.
Lăng Thiên nhếch miệng, tiểu nữu này vẫn là chưa tin ta?
Hiện tại hắn đang có hơn 20 vạn, hoàn toàn có thể mua sắm lấy kỹ năng hồi sinh đặc thù. Chỉ có điều hiện tại, Lăng Thiên đang phân vân một chút, đó là nên mua cái gì.
Có hai thứ hắn đang nhắm tới là Thiên Sinh nha (Tensaiga) và Rinnegan (Luân Hồi nhãn), cả 2 đều có mức giá 20 vạn tròn!
Thiên Sinh nha (Tensaiga) thì không cần phải nói, thanh kiếm phục sinh đó đã theo hắn từ hồi còn ở Yêu Thần thế giới, hiện tại chuộc về cũng là điều dễ hiểu. Về phần Luân Hồi nhãn (Rinnegan), mặc dù phục sinh người khác phải tốn sinh lực mình nhưng được cái mới mẻ, nó đem lại nhiều khả năng ngoài phục sinh hơn so với Thiên Sinh nha (Tensaiga).
“Thôi vẫn là quy đổi Luân Hồi nhãn đi vậy, dù sao sinh lực của ta vẫn là cứ thỏa mái!” Lăng Thiên gật đầu, liền định mở ra hệ thống cửa hàng thì bỗng nhiên...
【 Ting, thời hạn đã đến, hệ thống tự động đóng lại để update. Trong thời gian update, ký chủ không thể vào cửa hàng để mua sắm bất cứ thứ gì khác】
【 Thời gian dự kiến update hoàn thành: Chưa biết!】
Cái quỷ gì?
Lăng Thiên suýt chút nữa phun nước bọt chết hệ thống, tại sao nhè lúc hắn chuẩn bị có cơ hội tán gái thì tự dưng dở chứng???
Cũng may Huân Nhi cũng không có tin điều hắn vừa nói cho lắm nên cũng đỡ quê, nếu mà để nàng ngóng chờ quá rồi hắn lại nói không làm được thì đúng là tự bóp dái mà.
Lăng Thiên thở dài, dù sao cũng là lỗi của hắn, biết thế nên mua sắm trước khi update diễn ra. Hệ thống đã thông báo sau 10 ngày tự động update, hắn còn tưởng là vẫn vào cửa hàng mua sắm được bình thường đây này.
“È hèm!” Ho khoan một tiếng, Lăng Thiên lúc này mới đánh ánh mắt nhìn sang đám người Hàn Phong.
Bị Lăng Thiên nhìn qua, Hàn Phong cả người run lẩy bẩy, không nghĩ tới trong Già Lam học viện lại có một tôn quái vật như thế này.
“Đại-Đại nhân tha mạng, chúng ta cũng chỉ là bị tên kia sai khiến, cho nên...” Hàn Phong run rẩy tha thứ, rất nhanh liền đổ lỗi cho tên Hồn tông vừa mới chết.
Không chỉ hắn, toàn bộ những kẻ được Hàn Phong mang theo cũng liền buông bỏ vũ khí, quỳ xuống miệng kêu gào xin tha, cũng theo đó mà đổ lỗi hùa theo Hàn Phong.
Cũng thật tội nghiệp tên Hồn tông kia, khi không lại bị một đám rác rưởi lôi ra làm thí mạng.
Lăng Thiên cười lạnh, tên Hàn Phong này phẩm chất là gì hắn còn không biết sao?
- “Ngươi rất không tệ!” Lăng Thiên nhìn Hàn Phong nở nụ cười nói.
Thấy Lăng Thiên nhìn mình cười, Hàn Phong liền ngay lập tức nghĩ tới có cơ hội liếm chó. Hắn rất nhanh bò tới, miệng hô hào:“Đấu Tôn đại nhân, từ nay xin cho phép tiểu nhân đi theo ngài. Ngài yên tâm, tiểu nhân dù sao cũng là một tên luyện dược sư lục phẩm, chắc chắn mang theo bên người vẫn có lợi ích hơn là giết chết!”
Giống như để chứng minh thân phận, Hàn Phong còn cố ý lộ ra huy chương do luyện đan sư cung cấp.
Lăng Thiên nhìn hắn gật đầu, sau đó nhìn sang đám lâu la còn lại, bao quát cả tên Kim Ngân nhị lão đấu hoàng kia rồi nói:“Các ngươi đây này?”
Cả đám lâu la nhìn nhau, bọn hắn liền nghĩ tới bản thân không có gì đánh động được Lăng Thiên ngoài cái mạng của mình ra nên cũng quả quyết nói:“Đại nhân, chúng ta cam nguyện từ nay về sau làm tay sai của ngài, ngài nói đi hướng tây chúng ta tuyệt đối không đi hướng đông!”
Thấy tình hình có vẻ tốt cho đám Hàn Phong, Tô Thiên đại trưởng lão bất đắc dĩ thở dài. Hắn không trách Lăng Thiên, dù sao tại đây Lăng Thiên vẫn là người có tiếng nói nhất, chỉ tiếc tên Hàn Phong đó thật may mắn thoát chết a...
Lăng Thiên nheo mắt lại nhìn, trong ánh mắt chờ mong vui sướng của đám lâu la, ngay lập tức một tiếng kêu lớn vang lên.
“BÙM!”
Bọn chúng liền thân thể nổ tung thành một bãi máu, chết không thể chết lại!
Nhìn đám lâu la thân thể như pháo hoa, Lăng Thiên cười lạnh nói ra:“Dù cho các ngươi có là trăm tên đấu hoàng đi chăng nữa thì trong mắt ta vẫn cứ là rác rưởi!”
- “Đại...Đại nhân!?” Hàn Phong run lẩy bẩy, đờ đẫn nhìn Lăng Thiên.
Lăng Thiên quay người sang nhìn Hàn Phong, hắn trầm ngâm nói:“Lục phẩm luyện dược sư cũng đem ra khoe với ta? Đúng là không biết xấu hổ! Đế phẩm luyện dược sư ta còn chưa để vào mắt huống chi là ngươi?”
Dứt lời, một luồng hỏa diễm màu bạch sắc từ lòng bàn tay hắn bốc lên, nó vừa xuất hiện, toàn bộ không gian xung quanh giống như rơi vào hầm băng.
“Đó-Đó là...” Nhìn thấy đóa dị hỏa trong tay Lăng Thiên, ánh mắt Hàn Phong dần trở nên tuyệt vọng.
Hắn biết, tử kỳ của bản thân tới rồi.
Cốt Linh Lãnh hỏa - dị hỏa bảng bài danh thứ 11, là dị hỏa trước đó nằm trong tay lão sư Dược Trần của hắn. Bây giờ ở trên tay Lăng Thiên, có ngu cũng đủ biết quan hệ của hai người không tầm thường.
Rất tiếc, ngươi đoán trất lật, tên Dược Trần cũng chẳng khác gì ngươi, là oan hồn dưới tay ta!
À quên, hắn chết lâu rồi còn đâu...
Lăng Thiên phất tay, dị hỏa từ trong tay hắn liền bay lên người Hàn Phong. Hắn không có kêu la thảm thiết, không có dãy dụa, mặc cho cơ thể bị đóng băng đến chết...!
Nhìn tượng băng Hàn Phong trước mặt, Lăng Thiên giơ chân đá một cái. Trong nháy mắt, thân xác Hàn Phong bắn ra thành vô số mảnh băng, chỉ để lại một đoàn hỏa diễm màu lam đậm tại vị.
- “Khà khà, Hải Tâm diễm tới tay!” Lăng Thiên vui vẻ, hắn đưa tay tóm lấy dị hỏa rồi đưa vào miệng ăn.
“Crộp”
“Vị như cá hồi vậy, cũng không tệ!” Lăng Thiên vừa ăn vừa thưởng thức.
【 Ting, ký chủ thu phục thành công dị hỏa: Hải Tâm diễm, chi nhánh nhiệm vụ hoàn thành tiến độ 6/10】
【 Hệ thống đang update, phần thưởng kết toán xin thông báo sau!】
Xung quanh, tất cả mọi người còn sống xót giống như đang nhìn một con quái vật.
Bọn hắn thấy gì thế này? Người này là đang ăn dị hỏa?
Thôi kệ đi, dù sao thì cường giả lam việc không tới phiên bọn hắn thắc mắc. Chỉ là, Vẫn Lạc Tâm viêm từ lúc vị Đấu tôn đại nhân này xuất hiện thì nó giống như im lặng trở lại đi??
Tô Thiên đánh giá đổ vỡ xung quanh một chút, sau đó ra lệnh cho đám đệ tử nội viện mau chóng dọn dẹp, hắn cũng cần phải điều động các vị trưởng lão mau mau vào trong Thiên Phần Luyện Khí tháp để bố trí lại trận pháp giam giữ Vẫn Lạc Tâm viêm đây này.
- “Đấu- Đấu tôn đại nhân, chúng ta có thể rời đi chưa?” Bách Liệt chần chừ nói.
Lăng Thiên liếc hắn một cái, sau đó trầm ngâm nói ra:“Để ta xem tình hình Lăng Ảnh thế nào đã, nếu như hắn quả thực không cứu chữa được, các ngươi mỗi người để lại một cánh tay đi!”
Tô Thiên Mộc và Bách Liệt run rẩy, bọn hắn biết Lăng Ảnh là ai, chẳng phải là tên Đấu Hoàng đang nằm ở góc kia sao.
Thân thể bị xuyên thủng nhiều chỗ, khí tức đã hoàn toàn biến mất... Có trời mới có thể cứu hắn sống lại!
“Xong, chính thức từ nay về sau chúng ta liền cụt một tay!” Tô Thiên Mộc buồn rầu truyền âm nói.
Lăng Thiên nhẹ đi tới xác Lăng Ảnh, theo sau hắn là Huân Nhi. Nàng bước chân nặng nề, không có mảy may hi vọng.
Tới bên cạnh xác Lăng Ảnh, Lăng Thiên thử truyền vào người hắn đấu khí hệ mộc, hệ thủy, và ngay cả hệ quang cũng xuất hiện, nhưng chẳng có chút dấu hiệu nào của việc khởi tử hoàn sinh.
“Xem ra hắn xác thực đã chết!” Lăng Thiên cau mày, chả nhẽ thực sự phải chờ hệ thống update xong mới có thể vào cửa hàng mua sao?
Không biết năm nào tháng nào hệ thống update xong, biết đâu là 5 năm, 10 năm hay 20 năm thì lúc đó xác tên này đã thành bộ xương khô, Huân Nhi đã sớm quên thì cần gì hắn phải phí công?
“Chả nhẽ không có cách nào sao?” Thở dài một hơi, đang trong lúc hắn định từ bỏ rồi quay sang an ủi Huân Nhi một phen thì một ý tưởng liền nảy ra trong đầu hắn.
Nói là làm, Lăng Thiên triệu hồi ra thần thú Pokemon Dialga - vị thần đại diện cho thời gian.
Xuất hiện dưới hình dạng đồng hồ cát, Lăng Thiên rất nhanh thông qua nó để sử dụng quyền năng của Dialga...
“ĐẢO NGƯỢC THỜI GIAN!”
“Vù vù”
Lấy chiếc đồng hồ cát trên tay hắn làm trung tâm, một ánh hào quang bạch sắc tỏa ra khắp không gian bán kính hơn 1 dặm.
Bỗng vào lúc này, điều thần kỳ xảy ra, cái xác của Lăng Ảnh dần dần chuyển động, từng lỗ hổng do bị xiềng xích xuyên thủng lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đang khép lại.
“Lăng-Lăng lão... Hắn-” Huân Nhi ôm mặt nghẹn ngào, không dám tin nhìn lấy một màn này.
“Bùm bùm bùm!”
Bất chợt, một âm thanh nổ tung phía sau nàng, Huân nhi quay người nhìn lại, chỉ thấy đằng sau nàng vô số bãi máu.
Huân Nhi nghi hoặc nhìn Lăng Thiên, chỉ thấy hắn gãi đầu, gương mặt hơi ngượng ngùng nói ra:“Quên mất, bọn hắn cũng theo đó mà quay lại nên ta...”
“...”