Phượng Thanh Nhi, đệ tử thân truyền của Phong Lôi bắc các các chủ - Lôi tôn giả. Thiên tư tuyệt đỉnh, tài sắc vẹn toàn, nàng có không dưới trăm ngàn người sẵn sàng quỳ gối quy phục dưới váy.
Lăng Thiên nhìn thiếu nữ quật cường trước mặt đánh giá một chút, một bộ lam y mềm mại, đôi chân dài thướt tha, mái tóc màu tử sắc búi cao, đôi mắt màu xanh, gương mặt nghiêm túc đến phát lạnh nhưng thân thể lại vô cùng nóng bỏng.
Chậc chậc... Thật là mâu thuẫn!
- “Thế nào? Ngươi nói ta cậy tiền bối lên mặt bắt nạt các ngươi? Vậy nói ta nghe xem các ngươi xuất lĩnh hơn vạn người tới Thiên Bắc thành là lí do gì?” Lăng Thiên nhếch miệng khinh bỉ.
Phượng Thanh Nhi há miệng muốn đáp, nhưng nghĩ mãi bản thân không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
Xuất lĩnh hơn vạn người vây công Hàn gia, nếu như thực sự Lăng Thiên không xuất hiện, Hàn gia chắc chắn bị san bằng bình địa... Lúc đó, các nàng cũng chẳng khác gì cái gọi là tiền bối chèn ép tiểu bối cả.
Cuối cùng, Phượng Thanh Nhi chỉ dám cúi đầu, hơi ấp úng nói ra:“Chu-Chúng ta chỉ muốn đòi lại công đạo-”
- “Công đạo? Hừ, công đạo của các ngươi chính là tới đồ sát kẻ mà đã giết mấy tên Đấu Tông trưởng lão kia, sau đó đòi lấy Hàn gia một bút trướng gia tài chứ gì?” Lăng Thiên ánh mắt lăng lệ.
Lần này, không chỉ Phượng Thanh Nhi, mà người của tam các còn lại cũng lần lượt cúi đầu.
Lăng Thiên nói đúng, thứ này đã diễn ra vô số lần ở bất cứ các thế lực nào. Mồm thì nói đòi công đạo, nhưng trên thực tế ai chả muốn vì bản thân, vì tông môn mà chiếm lấy tư nguyên?
Nhược nhục cường thực... Mặc dù vậy, chưa từng có ai xé toạc bức màn che đậy này đi cả.
Thấy cả đám im lặng không nói lên lời, Lăng Thiên lúc này mới nhìn sang Phượng Thanh Nhi nói ra:“Được rồi, nếu ngươi đã muốn, vậy ta sẽ đánh với ngươi. Không chỉ hạ tu vi xuống Đấu Hoàng, mà ta sẽ hạ hẳn tu vi xuống Đấu Vương, ngươi hài lòng chứ?”
Phượng Thanh Nhi mừng rỡ, lúc đầu nói muốn khiêu chiến Lăng Thiên rồi để hắn hạ thấp tu vi xuống Đấu Hoàng nàng còn chưa chắc chắn lắm, bởi dù sao theo nàng nghĩ, Lăng Thiên cũng là tiền bối tu luyện lâu năm, kinh nghiệm chiến đấu vượt xa nàng, sợ rằng..
Nhưng chiếu theo hắn nói, nếu như thực sự vị tiền bối này hạ tu vi xuống Đấu Vương, nàng chắc chắn sẽ dành chiến thắng.
Tại sao ư? Đơn giản hiện tại nàng tu vi đã đột phá Đấu Hoàng, cộng thêm một thân thiên phú xuất chúng. Nếu như để thuaư một tên Đấu Vơng, Phượng Thanh Nhi nàng tốt chất nên đâm đầu vào cột mà chết.
- “Tiền bối, ngài đã nói như vậy xin đừng nuốt lời!” Phượng Thanh Nhi kinh hỉ, sau đó bày ra tư thế chiến đấu, nhe răng nói ra:“Nếu như ta thắng, xin ngài buông tha Phong Lôi các chúng ta!”
Ân, chỉ cần buông tha, không dám đòi hỏi công đạo gì thêm nữa!
- “Vậy nếu ta thắng đây này?” Lăng Thiên nhếch miệng.
Ah, thắng?
Phượng Thanh Nhi chưa hề nghĩ tới việc bản thân sẽ thua nên cũng chưa nghĩ tới việc phải trả giá gì.
- “Nhìn là biết ngươi rất tự tin về chiến thắng của mình đi? Được rồi, bên cạnh ta đang thiếu một nha hoàn, nếu ta thắng thì ngươi hãy lấp vào vị trí đó!” Lăng Thiên lắc đầu, tỏ vẻ không quan tâm nói ra.
Nha-Nha hoàn?
Phượng Thanh Nhi tức giận đỏ bừng mặt, muốn nàng làm nha hoàn ư?
- “Được! Miễn là tiền bối có thể thắng với tu vi bị giam cầm xuống Đấu Vương!” Phượng Thanh Nhi thẹn quá hóa giận, sau đó tung người bay về phía Lăng Thiên.
“Phong Lôi trảm”
Từ trên bàn tay của Phượng Thanh nhi bốc lên vô số luồng sét, hình tượng này y hệt thằng oắt trẻ trâu nào đó vì báo thù cho gia tộc nên đi tìm đường giết chết anh trai ruột của mình.
Hắn giống như có đôi mắt gọi là Tả Luân nhãn thì phải...
Từng luồng lôi điện kêu râm ran như ngàn vạn con chim hót, Phượng Thanh Nhi giơ tay về phía trước, chém thẳng về phía Lăng Thiên.
“Ruỳnh ruỳnh!”
Phong Lôi Hợp Nhất!
Mạnh mẽ như lôi điện, sắc bén như phong nhận... Đó là Phong Lôi trảm của Phượng Thanh Nhi!
Đằng sau nàng, vô số cường giả cả kinh, âm thầm đánh giá về độ yêu nghiệt của Phượng Thanh Nhi.
Thân mang hai loại đấu khí riêng biệt, nhưng không phải ai cũng có thể làm được điều như nàng đã làm, đó là dung hợp hai loại đấu khí khác nhau tạo thành một đấu kỹ hoàn toàn mới.
Từ uy lực đến xem ra... Đấu Khí nàng tự sáng tạo có thể đạt tới Huyền giai thượng phẩm. Bất quá...
Nhìn Phong Lôi trảm của Phượng Thanh nhi bay về phía mình, Lăng Thiên lắc đầu, sau giơ hai ngón tay về phía trước, rồi đơn giản mà kẹp lại.
“Choang”
Trảm khí của Phượng Thanh Nhi mà nàng tự hào, giống như một chiếc gương, vỡ tan tành dưới 2 ngón tay của Lăng Thiên!
“Cái gì?”
Phượng Thanh Nhi kinh hãi, nàng không dám tin có người chỉ cần dùng hai ngón tay có thể phá nát đấu kỹ của nàng.
- “Tiền-Tiền bối, ngươi-” Phượng Thanh Nhi bực bội, nghĩ rằng Lăng Thiên không có giảm tu vi, nhưng khi cảm nhận lại thì tâm nàng liền trầm xuống.
Khí tức này... quả thực đã là của Đấu Vương, lại còn chỉ là Đấu Vương nhất tinh!
Lăng Thiên nhìn gương mặt thất thần của Phượng Thanh Nhi, nở nụ cười trêu tức nói:“Có chút ngứa ngứa!”
Nàng nghe xong cơ thể run rẩy...
“Ta-Ta sắp thua một tên Đấu Vương sao?”! Phương Thanh Nhi gương mặt biến sắc, nhưng rất nhanh nó được thay thế bằng sự điên cuồng, nàng hét to:“Không, ta không can tâm!”
“Chíu chíu!”
Từ trên người nàng bốc ra hư ảnh đỏ rực, hư ảnh của một loài chim yêu thú cao quý bậc nhất...
Phượng hoàng!
“Yêu Hoàng Thánh tượng!”
Phượng Thanh Nhi hét to, thân thể nàng hòa làm một với phượng hoàng, đồng thời mái tóc màu tử sắc đang búi cao cũng xõa dài xuống khiến nàng trở thành một mỹ nhân tuyệt sắc!
Hư ảnh Phượng Hoàng sau lưng Phượng Thanh Nhi tung cánh, ánh mắt nó trở lên đỏ rực, sau đó há miệng, phun ra vô số luồng hỏa diễm nóng bỏng, gào thét về phía Lăng Thiên.
Uy lực này... đã đạt tới địa giai trung cấp!
“Hahaha, ta thắng!” Phượng Thanh Nhi như hóa điên cuồng, nàng liên tục đánh về phía Lăng Thiên.
“Bùm bùm bùm!”
Lăng Thiên không tránh không né, hắn cứ thế mà tiếp nhận toàn bộ công kích của Phượng Thanh Nhi khiến nàng càng thêm mừng rỡ.
Sau hơn mười lần điên cuồng xả chiêu thức, Phượng Thanh Nhi cuối cùng cũng kiệt lực, hư ảnh Phượng Hoàng sau lưng nàng cũng dần biến mất.
- “Lôi lão đầu, nàng là hậu duệ của Thiên Yêu Hoàng tộc?”Các chủ của Vạn Kiếm các - Kiếm tôn giả nhìn về phía đám người Phong Lôi các kinh hãi.
Dù đang trong tình thế nguy hiểm, nhưng chứng kiến đệ tử mình đại phát thần uy, Lôi tôn giả, hay cũng chính là các chủ đông các của Phong Lôi các cũng mừng rỡ gật đầu, đồng thời hắn trong lòng cũng thầm hô may mắn.
May mà vị thánh giả kia quá tự tin về sức mạnh của mình nên hạ thấp tu vi xuống Đấu Vương, chứ nếu chỉ hạ xuống Đấu Hoàng thì đệ tử của hắn cũng chưa chắc...
- “Tiền bối, ta thắng phải không?” Phượng Thanh Nhi nhìn về phía đám khói bụi kia mở miệng cười nói.
Lúc này, mặc dù trên gương mặt lấm tấm mồ hôi, nhưng nụ cười nàng không vì thế mà mất sắc, trái lại phong vị này lại càng khiến nàng trở lên đẹp đẽ hơn.
Nàng buông lỏng cơ thể, chờ đợi Lăng Thiên từ trong khói bụi bước ra, nhưng mà...
“Vù vù”
Khói tản hết, chẳng có hình bóng thân thể ai ở trong cả!
- “Cái gì? Người đâu?” Phượng Thanh Nhi trừng to mắt tìm kiếm, nhưng bất chợt, một giọng nói từ trong cái bóng của nàng vang lên:“Đừng buông lỏng cơ thể sớm như vậy chứ?”
“Thanh Nhi, cẩn thận phía sau!” Sư phụ nàng lên tiếng kinh hô, chỉ tiếc đã muộn.
Lăng Thiên như bóng ma xuất hiện ngay phía sau Phượng Thanh Nhi, đằng sau hắn phất phơ cái áo choàng đen thẫm, trên đó có in logo “Darkrai!”
Hắn đưa một tay ôm vào eo nàng, một tay khác thì đưa lên cổ khống chế.
“Ah?”
Đến lúc Phượng Thanh Nhi nhận biết tình hình thì trận chiến cũng đã kết thúc.
Nàng bại! Bại một cách triệt để!