Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 308: Chương 308: Vây công




Biết rằng bản thân đã “chơi” nhầm người, Lăng Thiên vội vàng rút con c-c trong l-n nàng rồi, sau đó đưa tay chạm nhẹ vào đó, truyền cho nàng đấu khí mộc hệ để nàng giảm bớt đau đớn.

Nhận được đấu khí của Lăng Thiên, Hàn Tuyết đau đớn đã giảm, chỉ có điều trên gương mặt vẫn như cũ tái nhợt.

Không thể không nói, bị khúc côn th*t đó của Lăng Thiên đút vào trong, lại chưa qua làm ẩm làm ướt gì gì trước đó, không đau đớn mới là lạ.

Nhận thấy Hàn Tuyết đã có khí lực để mở miệng, Lăng Thiên lúc này mới nhìn nàng ân cần nói:“Tại sao nàng lại tới đây giả dạng tỷ tỷ mình, Hàn Nguyệt thật đâu?”

Trong nguyên tác, Lăng Thiên cũng nhớ Hàn Nguyệt có một vị muội muội, nhưng khi hắn tới đây không có thấy nàng, nghĩ thầm chắc nàng đi đâu đó, thế mà giờ lại xuất hiện trong phòng hắn?

Hàn Tuyết đỏ mặt, nàng ngượng nghịu nhìn Lăng Thiên nói ra:“Thiếp vừa trở về, cũng vừa hay tin gia tộc gặp nạn, nhưng sau đó được tỷ tỷ giải thích. Lúc đó, thiếp vô cùng ngưỡng mộ đại nhân, không nghĩ tới tỷ tỷ lại bảo thiếp giả dạng nàng rồi tới nơi này. Sau đó thì đại nhân biết rồi đó!”

Lăng Thiên thở dài nhìn nàng, không nghĩ tới chỉ vừa mới nghe tin về hắn đã liền ngưỡng mộ??? Bộ nữ nhân dị giới dễ yêu đến thế sao?

Lúc này, hắn nhắm mắt lại, cảm nhận thấy Hàn Nguyệt đang ở trong một gian phòng kín cách đó vài trăm dặm, ngay lập tức Lăng Thiên liền đưa tay, xé rách hư không mà kéo Hàn Nguyệt tới nơi này.

“Phịch”

“Ui da, đau quá!”

Đang ngồi trong phòng, bất ngờ liền xuất hiện ở nơi khác rồi rơi bịch xuống giường khiến Hàn Nguyệt rên rỉ ôm mông. Nàng nhìn quanh gian phòng, thấy gương mặt của tướng công đang băng lạnh nhìn nàng, biết việc mình sắp xếp đã bị Lăng Thiên phát hiện ra, liền lè lưỡi nói:“Ây, bị tướng công phát hiện rồi!”

- “Phát hiện cái gì, mau mau giải thích lý do tại sao nàng đưa Hàn Tuyết tới đây cho ta xem nếu không cho nàng khỏi xuống giường trong một tháng!” Lăng Thiên giả vờ đe dọa..

Hàn Nguyệt cúi đầu đỏ mặt, giọng lí nhí nhận lỗi nói:“Thiê-Thiếp nghĩ tướng công một người chắc chắn sẽ buồn, thế nên gọi muội muội tới cùng chia sẻ-”

- “Nói dối!” Lăng Thiên đưa tay véo má nàng rồi nói tiếp:“Nếu muốn có người chia sẻ gánh nặng thì nàng và Hàn Tuyết cùng lúc tới, chứ không phải để nàng ấy giả dạng nàng tới nơi này!”

Muốn lươn lẹo? Không có cửa đâu!

Hàn Tuyết lúc này cũng đã có thể ngồi dậy, nàng cùng Hàn Tuyết song song mà bên cạnh nhau trông không khác gì hai giọt nước.

Thân thể của Hàn Nguyệt Lăng Thiên đã sờ mó rất nhiều, nhưng vẫn như cũ bị Hàn Tuyết lừa dối bởi vì thân thể cả hai đều chí ít cũng vô cùng giống nhau.

Từ kích thước, độ co dãn và sự mềm mại... Có chăng khác biệt là mùi cơ thể và khí chất.

Nói về khí chất, Hàn Nguyệt nhiều hơn Hàn Tuyết một phần thanh lãnh, nhưng ít hơn một phần dịu dạng... Nhưng mà nói chung, cả hai đều là mỹ nhân!

- “Được rồi, ta tạm thời không có trách cứ nàng!” Lăng Thiên gật đầu nói ra.

Thấy tướng công tha thứ, Hàn Nguyệt mừng rỡ định nói gì đó, nhưng rất nhanh nàng liền nghe thấy Lăng Thiên tiếp tục mở miệng:“Dù sao thì nàng cũng đã tới đây rồi, chi bằng giúp đỡ muội muội làm quen với ta để về sau đỡ bỡ ngỡ đi!”

Nói xong, hắn đưa tay xé rách bộ quần áo trên người Hàn Nguyệt, sau đó đặt nàng nằm úp lên người Hàn Tuyết.

- “Khà khả, hai tiểu mỹ nhân, vi phu tới đây!” Lăng Thiên cười dâm đãng sau đó cúi người xuống, rút con c-c sắp bùng nổ của mình ra rồi đút vào l-n Hàn Nguyệt

Tỷ muội song thu... Cũng thật là sung sướng!

“Ah...Ưm”

Hàn Nguyệt và Hàn Tuyết thay nhau rên rỉ, thỉnh thoảng cả hai mở mắt nhìn nhau cười rồi hôn lấy nhau, tự tạo cho nhau cảm giác đê mê khoái cảm.

“Phạch Phạch”

Lăng Thiên phía sau chinh phạt, hắn vô cùng cẩn thận đ-t Hàn Nguyệt mà không để cho Hàn Tuyết bị ảnh hưởng quá nặng.

Sau khi khiến Hàn Nguyệt ra 3-4 lần, lúc này Hàn Tuyết cũng đã bị tỷ tỷ mình kích thích, l-n đã ẩm ướt từ lâu để cho Lăng Thiên có thể dễ dàng đút vào.

Điều gì đến rồi cũng sẽ phải đến, nàng chính thức cảm nhận được khoái lạc của một người nữ nhân chân chính...

Vài ngày sau!

Lăng Thiên ngồi một mình trong thư phòng, bên cạnh hắn, Hàn Tuyết như con mèo nhỏ núp bên cạnh.

Sau đêm ăn trái cấm, giờ nàng đã trở lên quá phụ thuộc vào hắn nên lúc nào cũng muốn ở bên cạnh.

Dĩ nhiên, điều này Lăng Thiên vô cùng vui mừng, trái ngược với người tỷ tỷ mất nết đó của nàng.

Ai dè làm gì có người tỷ tỷ nào lừa muội muội mình leo lên giường của tướng công bản thân không cơ chứ? Nhất là khi, sau khi dẫn dắt Hàn Tuyết vào tròng, Hàn Nguyệt ngay lập tức xin phép Lăng Thiên trở lại trong Cửu Trọng Thiên có chuyện cần “họp” với đám tỷ muội.

Mất một lúc, Lăng Thiên mới chợt nhận ra lý do mà Hàn Nguyệt làm thế với muội muội mình, hóa ra là nàng vì muốn ham vui cùng với đám Huân Nhi, thế nên để cho muội muội mình thay thế bản thân dẫn dắt Lăng Thiên du ngoạn trung châu này.

“Biết thế đêm đó nên cho Nguyệt nhi không xuống được giường rồi mới tống nàng trở về...” Lăng Thiên bực bội nghĩ, bàn tay không tự chủ được nắm mạnh.

“Ahhhh, Đại nhân, đau thiếp...” Hàn Tuyết nũng nịu rên rỉ.

- “Ây, xin lỗi, ta quên mất nàng ở bên cạnh!” Lăng Thiên lúc này mới nhớ đôi tay mình đang luồn vào áo của Hàn Tuyết sờ nắn bầu vú mềm mại của nàng. Hắn đưa tay kéo Hàn Tuyết vào lòng, sau đó dùng mũi mình nghịch vào mũi nàng khiến nàng thích thú.

Đúng lúc này, một luồng sát khí từ bốn phương tám hướng ập đến. Lăng Thiên ngẩng đầu lên trời, thở dài một hơi nói ra:“Chờ vài ngày cuối cùng cũng đến, thật khiến ta lau mắt mà đợi!”

Số lượng hơn vạn người, dường như có chút đông?

Mang theo Hàn Tuyết đi ra, bên ngoài thì đã tập trung toàn bộ con em của Hàn gia, ngay cả vị Thái gia gia kia cũng đã xuất hiện, cả đám đang nhìn lên bầu trời cau mày.

Trên thiên không, gần vạn người hư không đang bay lượn, cả đám không có mặc một bộ đồng phục thống nhất, nhưng như cũ khí tức đều trực chỉ về một điểm, đó là Hàn gia này.

- “Xin hỏi chư vi tiền bối tứ phương các, Hàn gia có gì đắc tội với các vị?” Lão già Thái gia gia ôm quyền hỏi.

Tứ Phương các? Ân, có ý tứ gì?

Lăng Thiên nhìn lên bầu trời, giờ hắn mới phát hiện ra đám người này không có cùng một tổ chức, mỗi kẻ đều đứng gần đồng bọn của mình tạo thành thế chân vạc.

Nếu như hắn không có đoán sai, trong đám người này, ngoài Phong Lôi các mà hắn đang chờ đợi ra thì tam các còn lại cũng đã xuất hiện.

Hoàng Tuyền các, Vạn Kiếm các và Tinh Vẫn các...

Lúc này, một tên người đàn ông trung niên, mặt mũi gian xảo từ một phương bước ra, hắn mũi kiếm chỉ thẳng vào người Hàn gia nói to:“Hừ, ba vị trưởng lão của chúng ta chết tại nơi này, nếu không cho bọn ta một câu trả lời hợp lý thì e rằng ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của các ngươi!”

Vô sỉ, quả thật vô sỉ!

Hắn gọi Phí Thiên, hiệu là Thiên Lôi tử, là Phong Lôi bắc các các chủ, tu vi Đấu Tông bát tinh!

Mặc dù chỉ là đấu tông, nhưng một thân tu luyện công pháp cao cấp, lại thuần thục đấu kỹ trấn phái của Phong Lôi các - Tam Thiên Lôi động cùng Tam Thiên Lôi Huyễn thân khiến cho hắn có thể vượt cấp chiến đấu với một tên Đấu tông cửu tinh bình thường.

Hơn hết, hắn chính là người sư phụ mà tên Hồng Thần quá cố trước đó suốt ngày nhắc tới....

- “Đúng vậy, ta nghĩ chỉ cần Hàn gia các ngươi cho chư vị Phong Lôi các đây câu trả lời thuyết phục, đảm bảo bọn ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này?” Lúc này ở phía khác, một tên lão già mặt mũi xấu xí, toàn thân mặc toàn đồ đen âm khí bất tán nói ra.

Mặc dù nói nghe rất công bằng liêm chính, nhưng một thân tu vi Đấu Tôn của hắn đang tỏa khắp địa phận Thiên Bắc thành này. Hắn không ai khác, chính là các chủ của Hoàn Tuyền các!

Hoàng Tuyền các - tục xưng tứ các bên trong gồm toàn những người âm lãnh chơi chiêu, khó bì đề phòng.

Bọn hắn tới đây cùng Phong Lôi các e rằng ngoài cái gọi là tứ phương các cùng tiến cùng lùi ra, nội khố của Hàn gia bọn hắn cũng muốn chiếm một thành...

Đúng là chó hùa!

“Khinh người quá đáng!” Người Hàn gia giận dữ, nhưng khi chứng kiến bên cạnh Lăng Thiên cùng Hàn Tuyết bình tĩnh mà đứng, đám người yên tâm lùi xuống.

Thấy đám người Hàn gia dường như lấy người thanh niên tóc đỏ kia đại diện, Phí Thiên cười lạnh một tiếng nói:“Ngươi là ai? Có tư cách gì nói chuyện với ta?”

Lăng Thiên ánh mắt cá chết nhìn hắn, không ngờ tới trung châu này, tần suất hắn gặp mấy tên nhân vật phụ não tàn ngày các nhiều thì phải.

Cũng phải thôi, trước khi tới đây, dù là Gia Mã đế quốc hay Già Lam học viện, Lăng Thiên đều bộc lộ sức mạnh của mình trước khiến cho đám người run sợ. Đằng này, chân ướt chân ráo gia nhập trung châu, người biết đến hắn gần như là con số không!

Lăng Thiên bình tĩnh chắp tay bay lên trời, song song mà đứng đối diện đám người Tứ Phương các khiến bọn hắn có chút nghi hoặc.

Người thanh niên này định làm gì...?

Lăng Thiên liếc xung quanh một chút, sau đó ánh mắt dừng lại ở đám người Hoàng Tuyền các!

- “Hê hê, tiểu bối, ngươi có gì muốn nói-” Các chủ Hoàng Tuyền các, hay còn gọi là Hoàng Tuyền tôn giả, chính là tên Đấu tôn vừa nói lúc trước kia mở miệng cười khẩy. Nhưng chưa kịp nói hết câu, thì đầu hắn đã nổ tung thành một bãi máu.

“Đoàng!”

“CÁC CHỦ!!!!!!!!!!!!!!”

Đám người Hoàng Tuyền các run sợ, nhanh chóng lùi xa vài bước, căm tức nhìn vào Lăng Thiên.

Lúc này, trên tay Lăng Thiên đung đưa một món vú khí kỳ lạ, toàn thân nó tỏa ra ánh bạc, ở phần đầu vũ khí lại có khói bốc lên.

Desert Eagle - Hay còn gọi bằng cái tên vô cùng thân thương, Lục Bạc!

Lăng Thiên tưởng tượng bản thân là cao bồi miền viễn tây, hắn đưa đầu súng lên miệng thổi một cái, sau đó lạnh lùng nhìn đám người Hoàng Tuyền các nói ra:“Cho các ngươi 3 giây, trốn đi càng xa càng tốt, nếu không chấp nhận bị diệt tại đây đi!”

- “Hừ, ngươi ỷ có bảo vật đánh lén bất ngờ bọn ta, có giỏi-” Một tên trưởng lão Hoàng Tuyền các chưa kịp nói hết câu, đầu cũng liền bị đánh bạo.

Ngu ngốc, các ngươi nghĩ với món vũ khí Desert Eagle này đủ khả năng giết một tên Đấu Tôn như hắn sao?

Thật ra, Lăng Thiên muốn thử nghiệm một chút về độ bền của món vũ khí này. Dù sao cũng là hệ thống xuất phẩm chắc cũng thuộc tinh phẩm đi?

Bởi viên đạn bên trong Desert Eagle là vô hạn, nhưng uy lực e rằng chỉ đủ uy hiếp một tên Đấu giả sơ kỳ. Chính vì lẽ đó, trước khi viên đạn được bắn đi, Lăng Thiên hắn có truyền vào trong Kim Đế Phần Thiên viêm bao bọc lấy viên đạn.

Không thể không nói, uy lực vô cùng tốt. Bởi bọc dị hỏa, thế nên sức công phá của viên đạn dễ dàng đánh xuyên qua lớp đấu khí bảo vệ của đám Đấu Tông Đấu Tôn này. Điều này làm Lăng Thiên cũng rất vui mừng, ít nhất thì thứ này không có vô dụng như hắn nghĩ, và quan trọng nhất nó đủ độ bền để có thể tiếp nhận dị hỏa mà không bị phá vỡ.

Hệ thống... Phần thưởng đền bù của ngươi cũng không đến nỗi tệ!

Ba giây đã qua, đám người Hoàng Tuyền các bận lải nhải mà chưa chịu rời đi. Thế nên, kết cục của bọn hắn đã được xác định.

Giơ ngón tay trước mặt, một hỏa cầu nhỏ được tạo nên từ Lăng Thiên, nó không chỉ mang một màu đỏ thuần túy mà còn xen lẫn vô số màu sắc khác nhau như vàng, xanh, lam,...

Cốt Linh lãnh hỏa, Kim Đế Phần Thiên Viêm, Thanh Liên Địa Tâm hỏa, Long Phượng Diễm, Vẫn Lạc Tâm viêm, Hải Tâm diễm,... Toàn bộ dị hỏa Lăng Thiên sở hữu vào lúc này hòa quyện lại thành một, dưới sự khống chế về mặt hình dạng của Mera Mera no mi cùng nhãn lực Kagutsuchi khiến cho nó trở thành một hỏa cầu nhỏ rực rỡ màu sắc.

Đây chính là một môn đấu kỹ được dựa theo hỏa tiễn trước đó Huân Nhi cầm, nhưng khác là ngoài hình dạng thì thay vì chỉ có một loại dị hỏa, lần này hắn bơm thêm vài ba loại...

Phật Nộ Hỏa Liên của tên Tiêu gì gì đó bất quá cũng chỉ là như thế... À quên, hắn chết rồi còn đâu?

“Thế này chắc được rồi nhỉ?” Lăng Thiên nhìn hỏa cầu chỉ to bằng viên bi liền hài lòng, sau đó nhẹ vung tay về phía đám người Hoàng Tuyền các.

Trong khoảnh khắc tiểu hỏa cầu dừng lại ở chính giữa khu vực người Hoàng Tuyền các đóng quân, nó vào lúc này liền bộc phá.

“BÙM!!!!!!!”

Thiên địa chấn động, một mảng trời bị vô số màu sắc khác nhau đan xen...

Đám người tứ phương các khác kinh hãi lui sang một bên, chứng kiến khu vực người của Hoàng Tuyền các đứng đó... Nhưng hiện tại đến ngay cả cái móng chân cũng không còn!

Uy lực quá lớn của đấu kỹ kia nổ rách không gian, tạo thành không gian liệt trùng bản thu nhỏ, cắt đứt toàn bộ cơ thể của bọn hắn rồi hút vào bên trong khoảng thời không vô tận!

“Ực”

Không biết ai nuốt nước bọt tạo thành tiếng, nhưng như thế cũng đủ để bọn hắn tỉnh táo lại nhìn về phía người nam nhân trước mặt.

Không phải dựa vào pháp bảo đánh lén, cũng không phải là người chơi hệ hỏa hay gì gì đó... Khí tức của người này- Không! vị tiền bối này, là Đấu Thánh!

Đấu Thánh muốn giết bọn hắn còn cần pháp bảo sao? Câu trả lời dĩ nhiên là không rồi!

Đám người Tứ Phương các trong lòng lúc này hận chết Lăng Thiên vì hắn giả heo ăn thịt hổ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn.

Hoàng Tuyền các toàn quân tới nơi này bị diệt, mặc dù tại nơi ở của bọn hắn vẫn còn mấy tên hề đang nhảy nhót, nhưng như thế không đủ gây kinh sợ.

Món mồi ngon béo bở... Nhưng trước đó phải an toàn rời khỏi đây đã!

- “Tiền-Tiền bối, bọn ta không biết ngài đại giá quang lâm, mong ngài...” Lúc này, các chủ đông các của Phong Lôi các, đồng thời cũng là một tên Đấu Tôn từ đằng sau bước ra.

Không chỉ hắn, Phí Thiên cùng 2 tên khác cũng bước lên phía trước. Mặc dù đội hình chỉ có một tên đấu tôn và 3 bên đấu tông cao giai, nhưng chung quy bọn hắn chính là Phong Lôi tứ phương các các chủ, là người cầm quyền cao nhất của Phong Lôi các.

Phí Thiên trên đầu toát đầy mồ hôi, hi vọng Lăng Thiên không có chấp nhặt với mình. Hắn miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn Lăng Thiên dè dặt nói:“Đại-Đại nhân-”

“Đoàng!”

Không khác gì nhiều, vẫn là một súng bạo đầu!

Đám người Phong Lôi các run sợ đến không dám nói câu gì. Trước mặt Đấu thánh, đến dũng khí mở miệng bọn hắn cũng không dám chứ nói chi là tức giận.

- “Hừ, cậy mình là tiền bối rồi chèn ép hậu bối có gì hay ho chứ?” Đúng lúc này, một giọng nói thánh thót vang lên.

Âm thanh vang lên ngay tại đội ngũ của Phong Lôi các khiến cho 3 tên các chủ còn lại run sợ. Tên Đấu Tôn các chủ Phong Lôi đông các liền tức giận hét lên:“Phượng Thanh Nhi, im miệng!”

Lúc này, một thân ảnh yêu kiều, mái tóc màu tử sắc, khuôn mặt lạnh lùng từ trong đội ngũ Phong Lôi các bước ra. Nàng đưa tay lên, chỉ thẳng vào người Lăng Thiên không hề có chút run sợ nào mở miệng:“Tiền bối cậy bản thân tu luyện lâu năm nghiền ép hậu bối, ngài có giỏi thì tu vi hạ xuống Đấu Hoàng, chúng ta cùng chiến một trận?”

- “Thú vị!” Lăng Thiên ánh mắt nheo lại, nhìn lấy người nữ nhân không sợ trời không sợ hắn bước ra này mà nghiền ngẫm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.