Biết được Lăng Thiên là nam nhân của đại tiểu thư, đám người Hàn gia không nói không rằng liền nhanh chóng rời đi, mục tiêu của bọn hắn không gì khác ngoài Hồng gia.
Nhân lúc cháy nhà mà hôi của, đây chính là bản năng sinh tồn của bất kỳ ai trên đại lục này.
Hồng gia đại thế đã mất, lão tổ tông Đấu Tông của bọn hắn đã diệt, nếu như Hàn gia không nhanh chân tới nghiền nát Hồng gia thì thật sự có lỗi với chính bản thân mình.
Rễ cây không diệt tận gốc, gió thổi rồi lại mọc... Phải nhẫn tâm với đối phương nếu không muốn mai sau nhẫn tâm với chính bản thân mình!
Mặc dù vậy, đối mặt với Lăng Thiên, không ai trong số người của Hàn gia coi hắn là hậu bối ngang hàng với Hàn Nguyệt mà đối đãi, tất cả đều e dè sợ sệt.
Ngay cả Thái gia gia, ánh mắt khi nhìn Hàn Nguyệt cũng có chút không đúng lắm, giống như kiểu đang nhìn sugar baby và sugar daddy thời hiện đại vậy.
Theo như hắn nghĩ, Lăng Thiên chính là một tôn lão quái vật tồn tại, tu vi cao cường, chắc hẳn tuổi tác cũng phải lớn lắm, ít nhất là so với hắn còn cao hơn.
Hắn năm nay mới vài ngàn tuổi, vậy vị “Tiền bối” này là...
Hàn Nguyệt cho thể trèo lên một tôn quái vật như thế cũng thật đáng mừng cho Hàn gia hắn, chỉ tiếc là...
Aizz, thật khổ cho Nguyệt Nhi a...
Nếu như Lăng Thiên biết suy nghĩ của bọn hắn là gì, chắc chắn sẽ phun nước bọt nhổ chết bọn hắn. Đúng là nếu tính tuổi tác kể từ khi xuyên qua, hắn cũng khoảng gần trăm tuổi đi, nhưng dù sao thì cường giả mà, tuổi thọ hắn còn lại gần như là bất tử rồi, thế nên hiện tại tuổi tác hắn còn chưa được một thế kỷ vẫn chưa là vấn đề gì!
Hàn Nguyệt giống như hiểu Thái gia gia nàng nghĩ gì, nàng chỉ tủm tỉm cười, sau đó cho Lăng Thiên một ánh mắt kì bí.
Tướng công thấy chưa, bọn hắn đều nghĩ là ta câu dẫn chàng, nhưng thực tế thì ngược lại nha...
Giải quyết xong Hồng gia, Lăng Thiên cũng không có vội rời đi mà ở lại Hàn gia tá túc vài ngày. Bởi lẽ, hắn biết rằng, khi hắn diệt đi ba tên trưởng lão của Phong Lôi các, tin tức bị gián đoạn khiến cho phía Phong Lôi các không biết chuyện gì xảy ra tại đây, chỉ biết rằng đám trưởng lão Đấu Tông của bọn hắn bị diệt.
Giận cho đánh mèo, tin chắc rằng chỉ nay mai thôi, Phong Lôi các sẽ dẫn theo một đám cường giả tới, bức ép Hàn gia đòi lấy một công đạo, đây chính xác gọi là đánh trẻ, già ra mặt...
Ơ khoan, lũ trưởng lão kia đâu có trẻ đâu ta?
Mà thôi kệ đi!
Lăng Thiên tới ở Hàn gia giống như rồng vào nhà tôm, từ trên xuống dưới, bọn hắn tâm linh đều vô cùng căng thẳng.
Cứ cách một chút, lại có một tỳ nữ dáng dấp cũng xinh đẹp lui tới trước mặt Lăng Thiên, bẽn lẽn hỏi:“Đại nhân, ngài có nhu cầu gì không?” Vừa nói, các nàng vừa cố cúi thật sâu người xuống, để lộ bầu vú trắng nõn nà.
Đám nữ tỳ này không có mặc nội y?
Lăng Thiên những lúc đó chỉ biết thở dài, hắn không tự nhận bản thân là chính nhân quân tử, nhưng muốn leo lên giường của hắn, đâu phải ai cũng có thể?
Được chiêu đãi một bữa tiệc thịnh soạn, sau đó lại được gần trăm nữ tì hầu hạ tắm rửa, Lăng Thiên vui vẻ trở về phòng, chờ đợi Hàn Nguyệt đi qua.
Vốn dĩ, Lăng Thiên nghĩ tới Hàn Nguyệt còn vì nhớ nhung gia tộc nên đêm nay sẽ xin nợ một phen, hẹn đêm mai bù nhưng không ngờ nàng lại chủ động nói đêm nay sẽ qua hầu hạ, điều này làm hắn vô cùng ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới chắc nàng cũng đang có nhu cầu nên cũng không cảm thấy nghi ngờ.
“Nàng chắc hẳn đã nghiện khúc côn th*t của ta lắm?” Lăng Thiên đắc ý nghĩ, sau đó liền nhớ tới Huân Nhi liền căm tức.
Tiểu nữu này, chỉ vì ham vui ở thế giới khác mà bỏ mặc ta?
“Cốc côc cốc”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một âm thanh bẽn lẽn từ phía ngoài vọng vào nói to:“Tướng-Tướng công, ta tới!”
- “Nguyệt nhi? Mau vào đi, cửa không khóa!” Lăng Thiên nói.
Cửa dần mở, một thân hình yểu điệu đi vào, nàng mặc một bộ bạch y bó sát người, mái tóc còn chút ướt át giống như chỉ vừa tắm xong.
Lăng Thiên không chờ được bước tới, kéo nàng vào trong lòng, ngửi lấy mùi hương trên cơ thể rồi nói:“Nguyệt nhi, nước hoa của nàng thật thơm!”
Nữ nhân run rẩy một chút, sau đó ngượng ngùng nói ra:“Ta- Thiếp không có dùng nước hoa!”
Không dùng nước hoa? Chẳng nhẽ lại mùi cơ thể?
Lăng Thiên ngạc nhiên, mùi cơ thể của Hàn Nguyệt giống như không có mùi như thế này... Mặc dù cả hai đều thơm.
Hắn cúi đầu nhìn lại, xác định rõ mái tóc đúng là màu bạch kim, gương mặt vẫn là của Hàn Nguyệt liền cười khẩy nói ra:“Vẫn là Nguyệt nhi của ta đây mà, trông nàng đêm nay còn trẻ hơn mọi khi, chắc hẳn vì muốn ta nên trang điểm chút đỉnh hả?”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, “Hàn Nguyệt” trong lòng Lăng Thiên cơ thể run lên một chút, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười nói ra:“Sắc trời đã muộn, chúng ta cùng nghỉ đi thôi!”
Lăng Thiên vui vẻ, không nghĩ tới tiểu nữu này mọi hôm thường trước tiên cúi đầu làm ướt con c-c của hắn trước, vậy mà nay lại chủ động đi vào giường nằm.
“Hàn Nguyệt” leo lên giường, trái tim đập vô cùng nhanh, gương mặt thì đỏ ửng, giống như tân nương lần đầu tiên động phòng hoa chúc vậy.
Nàng cứ thế nằm bất động, chờ đợi phu quân của mình leo lên giường...
Lăng Thiên cười cười, hắn thoát y sau đó đi tới, nằm bên cạnh Hàn Nguyệt.
Chứng kiến cơ thể săn chắc của Lăng Thiên, “Hàn Nguyệt” gương mặt lại càng đỏ, tay không tự chủ được nắm chặt vào góc áo.
Lăng Thiên bò lên giường, hắn đưa tay vén mái tóc của “Hàn Nguyệt” sang một bên, cảm nhận thấy cơ thể mỹ nhân đang run nhè nhè, liền cười đùa nói ra:“Thế nào? Đêm nay chúng ta làm ở Hàn gia nên nàng có chút căng thẳng sao?”
“Hàn Nguyệt” được Lăng Thiên hỏi, không tự chủ được gật đầu.
Thấy bản thân đoán đúng, Lăng Thiên liền hiền lành nói:“Yên tâm, ta đã giăng kết giới, không kẻ nào có thể nghe hay bước tới gần căn phòng này đâu!”
- “Không-Không có ai tới sao?” “Hàn Nguyệt” ngượng nghịu nói.
Lăng Thiên gật đầu, sau đó phất tay, đèn trong phòng liền vụt tắt.
Hắn đưa tay tới, nhẹ luồn vào trong vạt áo Hàn Nguyệt, bóp lấy cặp vú căng mịn của nàng khiến nàng run lên một cái, sau đó dâm đãng nói ra:“Phu nhân yêu dấu, tướng công tới đây!”
Dứt lời, hắn liền xoay người, ép cơ thể cường tráng đó lên người Hàn Nguyệt, đặt lên môi nàng một nụ hôn nóng bỏng.
“Hàn Nguyệt” bị Lăng Thiên cưỡng hôn liền tỏ ra kinh hoàng, nàng muốn hô to nói gì đó, nhưng rất nhanh bị đầu lưỡi của Lăng Thiên chinh phục, chỉ biết phục tùng mà nghe theo.
Vừa hôn nàng, đôi tay đang bóp cặp vú của “Hàn Nguyệt” cũng không rảnh rỗi, “vụt vụt vụt” vài tiếng, nó liền kéo tuột toàn bộ y phục trên người nàng xuống giường.
Cơ thể trần chuồng, lại bị một cơ thể khác đặt lên người khiến “Hàn Nguyệt” có chút khó thở, nàng vỗ nhẹ vào ngực Lăng Thiên như muốn đẩy hắn ra.
Lăng Thiên không biết, lại còn tưởng nàng muốn con c-c của hắn rồi, liền không nghĩ ngợi gì mà khom hông, đút luôn con c-c đang cương cứng của mình vào trong l-n nàng.
“Phạch”
“Ưmmmmmmmmmmm”
“Hàn Nguyệt” đau đớn, nước mắt nàng không tự chủ chảy ra khiến Lăng Thiên nghi hoặc, bởi mọi khi cho dù hắn có đút vào trong l-n nàng có là khô hay ướt, gương mặt nàng đều vô cùng thỏa mãn cơ mà...
Rất nhanh, Lăng Thiên liền cảm thấy điều kỳ lạ, dường như đầu khấc của hắn vừa đâm xuyên qua thứ gì đó, sau đó lại có cái gì ướt ướt nhớp nháp chảy ra ngoài.
“Không phải nước l-n!?” Lăng Thiên trừng mắt, sau đó phất tay, đèn trong phòng liền sáng trở lại!
Hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy phía dưới l-n “Hàn Nguyệt”, máu của trinh nữ đang chảy ra khiến cho Lăng Thiên kinh hãi.
“Ta-Ta đã phá trinh nàng lâu rồi mà? Chả nhẽ màng trinh sau một thời gian cũng có thể tự chủ khép lại sao?” Lăng Thiên đắn đo nghĩ, rồi rất nhanh liền lắc đầu phủ nhận.
Vớ vẩn, bao năm khi còn ngồi trên ghế nhà trường kiếp trước, quyển sinh học hắn đã thuộc làu làu từ rất lâu rồi.
Đang trong lúc Lăng Thiên nghi hoặc không biết vì lí do gì, tiếng hệ thống vào lúc này liền đàng hoàng vang lên.
【 Ting, ký chủ lần đầu phá trinh, đưa Hàn Tuyết vào trong hậu cung, thưởng vàng 5000, tu vi tấn giai +1】
【 Tu vi hiện tại của ký chủ là:“ Đấu Thánh tứ tinh】
【 Vàng hiện tại là: 25000】
“Ân, cái quỷ gì, Hàn Tuyết?” Lăng Thiên kinh hô.
Nguyệt và Tuyết, mặt trăng và bông tuyết, Moon và Snow, Tsuki và Yuki, 月và 雪... Mặc dù cùng có họ là chữ Hàn, nhưng ý nghĩa của cái tên giống như khác nhau một trời một vực thì phải?