Nhìn thấy thân ảnh cao lớn, hùng vĩ xưa kia bước ra khỏi băng phòng, ánh mắt Nạp Lan Túc không khỏi có chút ướt, hắn mừng rỡ bước tới nói:“Phụ thân, người thực sự-”
- “Được rồi, thân là gia chủ ủy mị cái gì!” Nạp Lan Kiệt phất tay giáo huấn nói.
Tuy vậy, trong thâm tâm hắn cũng vô cùng mừng rỡ, giờ hắn cũng lại có thể nhìn lại gương mặt vui vẻ của con trai mình chứ không còn là từng đợt buồn rầu, u ám mỗi khi ở băng phòng nhìn hắn nữa.
- “Hahaha, trời không phụ Nạp Lan gia ta!” Nạp Lan Túc cười lớn, sau đó chứng kiến Lăng Thiên đi bên cạnh, hắn liền bước tới, khom người nói:“Tạ ơn công tử đã tương trợ, ta thay mặt con cháu Nạp Lan gia đời đời nhớ ơn!”
- “Phụ thân, vị công tử này đã tốn công sức chữa bệnh cho gia gia, chúng ta cũng nên đáp ứng lời hứa trước đó rồi chứ?” Một bên, Nạp Lan Yên Nhiên nhắc nhở cha mình, sau đó còn thỉnh thoảng đá mắt về phía Lăng Thiên, đôi má không tự chủ được ửng đỏ.
Thấy nữ nhi mình nhắc, Nạp Lan Túc mới chợt nhớ ra. Trước đó hắn có dán thông báo chỉ cần chữa khỏi cho phụ thân mình thì hắn sẽ đại diện Nạp Lan gia, đáp ứng bất cứ yêu cầu gì miễn là hắn cùng gia tộc có thể làm được.
- 'Hảo, con không nói làm ta quên” Nạp Lan Túc cười lớn, sau đó quay sang nhìn Lăng Thiên, mặt nghiêm túc nói:“Vị công tử này, thứ ngươi muốn là gì? Chỉ cần không làm tổn hại đến căn cơ Nạp Lan gia chúng ta, ta đảm bảo sẽ dâng lên không chút chối từ!”
Lăng Thiên thấy thời cơ đã đến, hắn giả vờ ho khan một chút, sau đó đàng hoàng bước tới bên cạnh Nạp Lan Yên Nhiên, đưa tay kéo lấy eo nàng vào người mình rồi nói:“Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ta thân là đan hoàng luyện dược sư, việc đó cũng là nên làm!”
Diễn, lại diễn!
Bị Lăng Thiên đưa tay ôm lấy eo mình rồi kéo vào ngực hắn khiến không chỉ gương mặt mà cả toàn bộ vùng cổ của Nạp Lan Yên Nhiên cũng đỏ bừng như trái cà chua. Mặc dù vậy, nàng lại chẳng có nói câu gì, giống như thầm chấp nhận hành động của Lăng Thiên vậy.
- “Ây da, công tử không thể nói như vậy, việc ngươi làm tuy là chuyện nhỏ nhưng đối với Nạp Lan gia chúng ta chính là thiên đại hảo sự, ngươi cứ việc-” Nạp Lan Túc nghĩa khí nói, nhưng chưa kịp dứt lời thì hắn chợt nhận ra ánh mắt của Nạp Lan Kiệt nhìn mình đang có gì đó lạ lạ.
Nạp Lan Túc ngớ ngẩn, đang định hỏi phụ thân có gì muốn nói với hắn không thì thấy ánh mắt của Nạp Lan Kiệt liên tục đánh về phía Lăng Thiên cùng Nạp Lan Yên Nhiên.
Theo bản năng, Nạp Lan Túc cũng nhìn lại, lúc này hắn mới chú ý tới thân ảnh của 2 người lúc này, không phải là có chút thân mật hay sao...?
“À, hóa ra là như vậy!” Nạp Lan Túc ngay lập tức thông linh, sau đó mỉm cười nhìn Lăng Thiên nói:“Đã tiểu hữu nói như vậy thì xin mời ở lại Nạp Lan gia chúng ta làm khách, đến khi nào ngươi chán thì rời đi cũng được!”
Đổi xưng hô nhanh đấy...!
Từng câu trong lời nói của Nạp Lan Túc đều mang ngụ ý sâu xa, khiến cho ngay cả Nạp Lan Kiệt không tự chủ được giơ lên ngón tay cái, bọn hắn biết tương lai mình khả năng lại chuẩn bị có một tên con rể và một tên cháu rể tốt rồi!
Nhìn lấy phụ thân và gia gia mình không kiêng nể gì mà ám muội với nhau khiến Nạp Lan Yên Nhiên vô cùng ngượng ngùng, nàng cúi mặt xuống, nói với Lăng Thiên bằng giọng nói lí nhí:“Lăng-Lăng Thiên, nếu huynh không chê thì có thể ở lại gian phòng cạnh phòng muội, thỉnh thoảng muội cũng muốn thỉnh giáo... tu luyện!”
Lăng Thiên mở rộng miệng cười nhìn Nạp Lan Yên Nhiên khiến nàng tâm loạn muốn chạy chốn, nhưng chợt nhớ ra bản thân vẫn còn nằm trong lòng hắn khiến ý định của nàng ngay lập tức đổ bể!
- “Trước tiên không vội, ta còn muốn tới Vân Lam tông bái phỏng một phen...” Lăng Thiên điềm nhiên nói.
Thấy Lăng Thiên không có đáp ứng ở lại khiến Nạp Lan Yên Nhiên trong lòng có hơi chút hụt hẫng, nhưng nghe thấy Lăng Thiên muốn tới Vân Lam tông làm khách, nàng ngay lập tức vui mừng nói:“Vậy... Vậy để muội dẫn đường, muội cũng là đệ tử của Vân Lam tông, thế nên...!”
- “Đúng đó tiểu hữu, không phải khoe khoang nhưng Yên Nhiên nhà ta chính là thiếu tông chủ của Vân Lam tông, là đệ tử thân truyền của tông chủ Vân Vận, tương lai chắc chắn nàng sẽ kế thừa chức vị nên nếu tiểu hữu được nàng dẫn đi thì còn gì bằng!” Nạp Lan Túc cười lớn giải thích.
Lăng Thiên mỉm cười nói:“Vậy thì ta không khách sáo!” Nói xong, hắn xoay người bước ra ngoài Nạp Lan gia, dĩ nhiên bên người không có quên kẹp lấy Nạp Lan Yên Nhiên.
“Đi-Đi luôn sao?” Nạp Lan Yên Nhiên bất ngờ nghĩ, nàng còn định vào trong thay quần áo cho đẹp một chút đây.
Nhìn lấy Lăng Thiên mang theo Nạp Lan Yên nhiên rời đi, ngược lại Nạp Lan Túc và Nạp Lan Kiệt cũng không có vấn đề gì, cả 2 người nhìn nhau rồi lại tiếp tục cười lớn.
Cả 2 đều biết, nếu như thật sự Nạp Lan gia chiêu mộ tới một vị hiền tế không chỉ là Đấu Hoàng mà còn là Đan Hoàng thì Nạp Lan gia chẳng có lí do gì mà không xưng hùng xưng bá tại Gia Mã đế quốc này cả.
Hiện tại, luyện dược sư đẳng cấp cao nhất ở Gia Mã đế quốc này chính là Cổ Hà, nhưng hắn nhìn chung vẫn chỉ là một vị đan vương. Không nói tới thân phận cũng như đẳng cấp luyện dược, chỉ tính riêng tu vi và việc sở hữu dị hỏa thôi thì Cổ Hà cũng chỉ đáng xách dép cho Lăng Thiên.
Phải nhớ rằng, Nạp Lan Kiệt cũng là một tôn đấu hoàng. Nếu như Lăng Thiên gia nhập Nạp Lan gia thì nghĩa là Nạp Lan gia khi đó sẽ là nhất môn song hoàng... Chậc chậc, nghĩ tới đây đã cảm thấy kích thích rồi!
...
Nạp Lan Yên Nhiên cứ thế đần độn bị Lăng Thiên kéo đi, nàng lúc này trong đầu giống như đang có hơn chục luồng ý nghĩ xuất hiện vậy.
“Hắn muốn cùng ta tới tông môn sao?”
“Nếu như gặp người khác ta nên giải thích như thế nào?”
“Nếu như ta có thể trước đó thay quần áo đẹp thì hắn sẽ nhìn ta nhiều hơn chứ?”
“Nếu hắn tới tông môn, thấy sư phụ xinh đẹp liệu có bỏ ta?”
“Ây da, thân là nam nhân mà người hắn cũng thật thơm...”
Cứ miên man suy nghĩ như thế, chẳng mấy chốc Lăng Thiên đã dừng lại khiến Nạp Lan Yên Nhiên cũng chợt tỉnh mộng, nàng ngẩng đầu lên nhìn rồi nói:“Đã tới rồi sa-”
Chưa kịp dứt lời, đôi mắt Nạp Lan Yên Nhiên lúc này đã trừng mắt mở lớn. Đây đâu phải là những tòa sơn phong cao sừng sững? đâu phải là những tòa nhà chọc trời của Vân Lam Tông? Và càng chẳng phải là tông môn quen thuộc lơ lửng trên bầu trời đế quốc? Trước mặt nàng lúc này rõ ràng chỉ là một tòa khách điếm dưới mặt đất, trên cửa còn ghi rõ biển hiệu:“Xuân Phong lâu” kia mà.
- “Lăng Thiên, huynh?” Nạp Lan Yên Nhiên quay sang, gương mặt đờ đẫn mà nhìn Lăng Thiên.
- “Thế nào? Không phải trước đó ở băng phòng, muội nói sẽ đáp ứng ta mọi thứ sao?” Lăng Thiên giống như cười mà không phải cười nhìn Nạp Lan Yên Nhiên.
Ánh mắt Nạp Lan Yên Nhiên co rút lại, sau đó chợt nhớ tới hình ảnh ám muội trước đó. Dường như, đúng là nàng đã nói...
- “Nhưng-Nhưng ta tưởng huynh chỉ muốn ta làm hôn thê... Nhưng thế này cũng quá nhanh đi?” Nạp Lan Yên Nhiên lí nhí nói.
- “Không nhanh đâu, cặp đôi nào mà chẳng vậy. Hay là muội không thích? Nếu thế ta sẽ rời đi ngay!” Lăng Thiên nghĩa chính ngôn từ nói.
Lạt mềm buộc chặt... Thông minh đấy!'
Nghe được Lăng Thiên vô cùng phong độ nói khiến cho Nạp Lan Yên Nhiên buộc phải tự suy nghĩ thêm lần nữa.
“Hắn không những chữa khỏi bệnh cho gia gia mà còn tài hoa, tuấn lãng nữa. Ta đã đáp ứng làm hôn thê của hắn thì đúng rồi!”
“Nhưng mà... bây giờ đôi tình nhân nào cũng nhanh chóng như thế sao?”
Bao năm tu luyện, Nạp Lan Yên Nhiên cũng không có tìm hiểu nhiều về tình yêu giữa nam nhân và nữ nhân cho lắm. Nàng chỉ thỉnh thoảng nghe trộm được có vài nữ đệ tử đồng môn nói chuyện với nhau về việc nam nhân của bọn họ, 2 người nắm tay nhau, hôn môi các thứ, sau đó giống như bước cuối mới là dẫn nhau vào nơi này thì phải?
Nhưng cuối cùng mọi việc vẫn chỉ là nghe trộm, biết đâu... Biết đâu mọi thứ phải là phải làm ngược lại thì sao? Nàng cũng đâu có biết chính xác!
- “Thế nào, muội có quyết định rồi chứ?” Lăng Thiên ánh mắt thâm thúy nhìn Nạp Lan Yên Nhiên.
Nhìn vào đôi mắt đó khiến tâm hồn của Nạp Lan Yên Nhiên giống như bị kéo vào trong, trong lòng nàng không tự chủ nổi lên hình bóng của Tiêu Viêm. Nghĩ tới thân ảnh đó, nghĩ tới hành động vô sỉ hôm nàng tới khiến Nạp Lan Yên Nhiên vô cùng chán ghét.
Sau đó Nạp Lan Yên Nhiên lại nghĩ tới Lăng Thiên rồi tự hỏi, tại sao cùng là nam nhân mà lại khác biệt thế chứ?
“Thôi được rồi, dù sao ta và tên rác rưởi Tiêu Viêm đó chắc chắn tương lai cũng sẽ chẳng liên quan gì tới nhau, ngược lại về Lăng Thiên, huynh ấy khiến tim ta đập thình thịch... Vậy đó là yêu sao?” Nạp Lan Yên Nhiên đỏ mặt suy nghĩ, rồi dường như có quyết định gì đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thiên nói:“Muội-Muội cũng không hiểu nhiều về điều này, mong-mong huynh từ sau giúp đỡ...!”
Thấy Nạp Lan Yên Nhiên đã sa vào bẫy, Lăng Thiên nhanh chóng kéo nàng phi như bay vào trong, đồng thời trong lòng thầm nghĩ:“Nai vàng và bác thợ săn, khi định luật đã được xác định từ sớm bởi kẻ chiến thắng!”