Nhìn thấy Lăng Thiên lôi ra một thứ kì dị, đôi mắt Nạp Lan Yên Nhiên mở lớn, nàng ngạc nhiên hỏi:“Lăng Thiên, huynh lại định làm gì?”
- “Muội cứ bình tĩnh, ta chuẩn bị chữa bệnh cho gia gia muội đây!” Lăng Thiên cho Nạp Lan Yên Nhiên một nụ cười rạng rỡ sau đó nhìn lấy thứ mà hắn vừa lôi ra.
Khẩu súng nước này... Hay nói chính xác hơn là do pokemon Kingdra biến thành, nó là pokemon hình dạng giống một con cá ngựa mang song hệ thủy và long.
Xét theo một khía cạnh nào đó thì Kingdra cũng thuộc long tộc, mặc dù hình dạng không có được uy vũ cho lắm...
Nếu như thủy long của huyền huyễn thế giới mà nhìn thấy Kingdra không biết sẽ có cảm tưởng gì...!
Thực chất, việc triệu hồi Kingdra hay hệ của nó xuất hiện cũng không liên quan cho lắm, nó đơn giản chỉ là công cụ để Lăng Thiên nghiệm chứng suy đoán của mình. Bởi vì, khi nhìn vào lạc độc mà Nạp Lan Kiệt nhiễm phải thì hắn đưa ra kết luận rằng loại độc này theo như tên Cổ Hà kia nói cần dị hỏa để triệt tiêu cũng không sai, nhưng thực ra lại không phải hoàn toàn chính xác.
Theo Lăng Thiên, sau khi ăn mòn đấu khí của một tên đấu hoàng như Nạp Lan Kiệt, Lạc độc lúc này giống như một loại độc đấu khí vậy, nó bản chất không mạnh mẽ nhưng thắng ở độ tinh khiết.
Nên là, để có thể đối chọi với nó thì cần một loại đấu khí cũng tinh khiết không kém mới có thể. Nhưng muốn đấu khí đạt tới tình trạng đó, tu luyện giả phải tu luyện công pháp thiên cấp, điều mà gần như là không thể đối với dân địa phương như Gia Mã đế quốc được.
Với Lăng Thiên thì lại khác, công pháp đối với hắn như biển, độ tinh khiết cho đấu khí thì càng không phải bàn.
“Nếu ngươi đã là độc hệ đấu khí thì thử xem quang hệ đấu khí của ta có thanh tẩy được ngươi không?” Lăng Thiên trong lòng cười lạnh một tiếng, sau đó điều động đấu khí trong cơ thể mình, thông qua Kingdra phun nước vào người của Nạp Lan Kiệt.
Quang hệ đấu khí trong người Lăng Thiên được truyền vào dòng nước phun ra từ Kingdra, bắn toàn bộ lên người Nạp Lan Kiệt khiến hắn ngay lập tức ướt như một con chuột lốt, điều này làm Nạp Lan Kiệt và Nạp Lan Yên Nhiên đứng đó vô cùng bất ngờ.
- “Tiểu tử, ngươi không giúp ta thì thôi, còn phun nước lên người ta?” Nạp Lan Kiệt gầm thét, bộc phát khí thế về phía Lăng Thiên.
Nhưng là, hắn bởi đang cáu giận Lăng Thiên mà liền không chú ý, ngay lúc này trên thân hắn, từng đoàn từng đoàn khói đen đang cứ thế lấy tốc độ bàn thở mà bay hơi nhanh chóng...
“Rầm...”
Dưới cơn thịnh nộ của Nạp Lan Kiệt, toàn bộ cửu Cửu Thiên hàn băng trong thoáng chốc vỡ vụn, căn phòng rung chuyển dữ dội...
- “Gia gia, ngài...” Nạp Lan Yên Nhiên là người chú ý nhất tới tình trạng của Nạp Lan Kiệt, thấy hắn lúc này cơ thể sung mãn, nào có giống một tên bệnh nhân liệt giường?
- “Yên Nhiên, ta không cần biết ngươi có cùng tên tiểu tử này có tư tình gì hay không, nhưng hắn dám trêu đùa ta là điều không thể tha thứ!” Nạp Lan Kiệt phẫn nộ, không để Nạp Lan Yên Nhiên nói tiếp.
Khoảnh khắc hắn vung tay lên, chuẩn bị đạp bay Lăng Thiên ta ngoài để dạy cho hắn một bài học thì đúng lúc này Nạp Lan Kiệt chợt nhớ ra gì đó, hắn ngay lập tức thu công, sau đó đờ đẫn nhìn về phía đôi bàn tay của mình.
- “Ta đây là...?” Nạp Lan Kiệt mê mang, hắn lúc này cảm nhận thấy rõ ràng nhất tình trạng trong cơ thể mình, không hề có một tia mệt mỏi, đau đớn nào. Trái lại còn vô cùng dễ chịu.
Nạp Lan Kiệt trừng mắt, ngay lập tức quay sang nhìn Lăng Thiên, thấy hắn đang giống như cười mà không phải cười nhìn mình khiến Nạp Lan Kiệt hiểu ra. Hắn ngửa đầu lên trời, cười lớn nói:“Hahaha, ta khỏi bệnh rồi!”
- “Thế nào lão tiên sinh, ngươi còn nợ ta một lời xin lỗi đấy?” Lăng Thiên lắc đầu cười.
- “Hahaha tiểu tử, đừng có chấp lão già này, ai bảo ngươi tự dưng không sử dụng dị hỏa mà lại phun nước vô người ta làm chi?” Nạp Lan Kiệt vô tư, cứ thế đứng đó mà cười lớn.
Da mặt dày đó lão già...!
Đã rất lâu rồi, hắn mới có được cảm giác đỉnh phong trở lại như thế này. Không chỉ lạc độc bị hóa giải, ngay cả nhưng ám thương từ những trận chiến trong quá khứ cũng không cánh mà bay.
Điều này làm Nạp Lan Kiệt vô cùng kinh hãi, hắn rõ ràng thấy Lăng Thiên chỉ đơn thuần là phun nước lên người mình, thế nào lại...?
“Khoan đã, món pháp bảo đó...?” Nạp Lan Kiệt nhớ ra thứ Lăng Thiên cầm trước đó chỉ về phía mình, tuy hình dạng của nó hơi kì quặc nhưng bù lại khí tức nó phát ra đúng thật không hề tầm thường.
Thực chất, Kingdra cũng giống như một vòi nước vậy, nó chỉ chịu trách nhiệm chuyển hóa đấu khí quang hệ của Lăng Thiên thành dòng nước thôi. Bởi lẽ, tuy thủy hệ cũng có thể chữa lành các hiệu ứng bất lợi nhưng khả năng đó chỉ đem lại cho bản thân tu luyện giả, còn muốn chữa bệnh cho người khác thì quang hệ (fairy) mới là số 1.
- “Lăng Thiên, huynh thành công rồi!” Nạp Lan Yên Nhiên bên cạnh thấy gia gia cười nói vui vẻ, nàng cùng mừng rỡ, vội ôm chầm lấy cổ của Lăng Thiên, tay chân vất chéo lên người hắn.
Cảm nhận thấy cặp vú mềm mại cứ thế mà đang ép lên lưng mình, con c-c của Lăng Thiên lúc này vô cùng tự giác mà chĩa súng lên trời, vang vọng bài ca chiến đấu.
Thứ đó của Lăng Thiên nào có nhỏ, nhất là khi cái đích nó đang chĩa lại là hướng trước mặt, nơi Nạp Lan Kiệt đang đứng. Nhìn thấy hình ảnh đó, Nạp Lan Kiệt liền thở hổn hển, quát to nói:“2 tên nhóc các ngươi, muốn chim chuột thì cút ra phòng khác, đừng có ở đây làm những thứ này!”
Bị Nạp Lan Kiệt nhắc nhở, Nạp Lan Yên Nhiên mới nhớ ra bản thân đã phấn khích quá nên đã leo lên người một nam nhân khiến nàng vô cùng đỏ mặt. Nàng vội vàng lao xuống, giọng nói lí nhí:“Lă-Lăng Thiên, đừng hiểu nhầm, ta bởi vì quá phấn khích...”
- “Được rồi, muội mau chóng đi gọi phụ thân nàng vào đây đi, ta có vài lời muốn nói riêng với Nạp Lan lão tướng quân!” Lăng Thiên nói ra.
Nạp Lan Yên Nhiên gật đầu, nàng mau chóng lướt đi như một cơn gió tới báo tin mừng cho phụ thân. Hơn ai hết, thân là con trai ruột thì chắc chắn Nạp Lan Túc là người muốn Nạp Lan Kiệt khỏi bệnh nhất!
Lúc này, trong căn phòng chỉ còn lại Lăng Thiên cùng Nạp Lan Kiệt, cũng may con c-c của Lăng Thiên cũng biết điều mà ngủ, chứ không thì tình huống này vô cùng ngượng ngùng. . ngôn tình sủng
Nạp Lan Kiệt lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn Lăng Thiên, khom người từ tốn nói:“Tiểu hữu, vô cùng đa tạ ngươi đã cứu ta, mạng ta còn có thể giữ lại hoàn toàn nhờ vào bàn tay của ngươi, nếu như ngươi cần, dù cho lên núi đao, xuống biển lửa ta cũng quyết không chối từ!”
Nhìn Nạp Lan Kiệt hạ thấp tư thái nói chuyện, Lăng Thiên cũng cười vui vẻ nói:“Lão tiên sinh, ngài không cần phải như thế, ta giúp ngài cũng là lẽ thường tình, ai bảo ngài là gia gia của Yên Nhiên đây!”
Người thông minh chắc chắc sẽ nhìn ra điều Lăng Thiên vừa nói ám chỉ cái gì, và Nạp Lan Kiệt cũng không ngoại lệ.
Nạp Lan Kiệt trầm ngâm một chút, sau đó nhìn Lăng Thiên nói:“Nếu như Yên Nhiên thực sự muốn, ta không có phản đối 2 người các ngươi đến với nhau, chỉ là...” Nói tới đây, Nạp Lan Kiệt ánh mắt hơi đượm buồn một chút.
- “Ngài là thấy tội nghiệp cho tên Tiêu Viêm kia?” Lăng Thiên không hề bất ngờ nói ra.
Nạp Lan Kiệt thở dài một hơi rồi nói:“Đúng vậy, việc Yên Nhiên tới từ hôn cũng đã là một sự sỉ nhục đối với Tiêu gia bọn hắn, nhưng hiện tại thì dường như hôn ước đó vẫn còn, nó chỉ chính thức có hiệu lực hay mất đi sau 3 năm ước hẹn của cả 2 người thôi. Nêu bây giờ ta đáp ứng chuyện ngươi cùng Yên Nhiên, ta sẽ tự cảm thấy bản thân mình thật vô liêm sỉ và vô cùng có lỗi với ông bạn già dưới cửu tuyền của ta lắm!”
Ông bạn già của Nạp Lan Kiệt không ai khác chính là Tiêu Lâm - ông nội tiện nghi của Tiêu Viêm.
- “Tưởng gì, là chuyện này sao? Ngài yên tâm, ta đảm bảo tên Tiêu Viêm kia vào 3 năm sau sẽ không bao giờ dám đứng trước mặt Yên Nhiên mà múa đâu!” Lăng Thiên nhếch miệng cười khinh bỉ. Có hắn ở đây, từ giờ Nạp Lan Yên Nhiên sẽ hóa phượng hoàng bay lượn chín tầng trời.
Còn Tiêu Viêm, mất đi dược lão đã gần như đoạn tuyệt con đường hóa cường giả của hắn rồi. Về phần Cổ Huân Nhi, nếu như nàng nghĩ nàng có thể lôi kéo cả Cổ tộc góp toàn bộ tài nguyên cho Tiêu Viêm thì cứ việc, để xem Cổ tộc lớn hay người mang phần mềm hack là hắn mạnh?
Tưởng tượng đến cảnh Nạp Lan Yên Nhiên đứng trước quan tài của Tiêm Viêm, kéo bộ xương của hắn ra rồi lắc lư, miệng nói:“Dậy mà múa đi, tại sao lại không múa?” lại khiến Lăng Thiên vô cùng buồn cười.
Thấy Lăng Thiên đứng một chỗ cười, Nạp Lan Kiệt nhìn Lăng Thiên nghi ngờ hỏi:“Ngươi có cách gì sao?”
- “Thiên cơ bất khả lộ, ngài cứ yên tâm mà giao Yên Nhiên cho ta, còn về phần Tiêu Viêm cùng Tiêu gia thì ta sẽ giải quyết việc này” Lăng Thiên cho Nạp Lan Kiệt một ánh mắt thần bí khiến Nạp Lan Kiệt có chút rùng mình.
Đắc tội với một tên công tử ngay cả ta cũng không nhìn ra sâu cạn, phen này Tiêu gia gặp rắc rối lớn rồi.
Thật xin lỗi, Tiêu Lâm, Tiêu Chiến, Tiêu Viêm...!