Cảm nhận thấy có 2 luồng khí tức xuất hiện trong phòng và 1 trong số đó vô cùng thân quen.
Lão già trong căn phòng mở mắt, nhìn thấy trước mắt xuất hiện tuấn nam mỹ nữ, ngay lập tức hắn nhìn sang người mỹ nữ trầm giọng nói:“Yên Nhiên, ta đã nói ngươi không được xuất hiện ở đây cơ mà, sao ngươi dám cãi lời ta?”
Bị lão già cắt đứt cuộc trò chuyện với Lăng Thiên khiến Nạp Lan Yên Nhiên giật mình, sau đó quay mặt lại, nhìn thấy gia gia đã tỉnh, nàng ngập ngừng nói:“Gia gia, ta-”
Nhìn gia gia mình lúc này toàn thân bị cửu thiên hàn băng giam giữ, đôi mắt Nạp Lan Yên Nhiên không tử chủ được ẩm ướt.
Hình ảnh gia gia mạnh mẽ nghiêm khắc trước kia giờ đã bị thay bằng một thân ảnh gầy gò, ốm yếu do bị trúng độc, đây là thứ mà nàng không bao giờ muốn nhìn thấy nhất.
- “Hừ, mau mau rời đi ngay nếu không ta sẽ bảo Túc nhi bắt ngươi diện bích 3 tháng!” Lão già nói xong, sau đó quay sang nhìn Lăng Thiên, mặt lạnh nói:“Nếu ngươi xuất hiện ở đây chứng tỏ ngươi chính là một tên luyện dược sư được Nạp Lan gia mời tới giúp ta khu độc chứ?”
Lão già nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lăng Thiên một chút, sau đó trầm giọng nói:“Không có đeo huy chương luyện dược sư nhưng nếu đã được mời tới đây thì cũng đã là luyện dược sư tam phẩm hả? Ta nói nghe này, tuổi trẻ mà đã đạt tới tam phẩm thì không nên lãng phí tính mạng ở đây, mau rời đi đi!”
Nếu như Lăng Thiên không sai, lão già ốm yếu trước mặt này chính là gia gia của Yên Nhiên, người từng là đại tướng quân quét tháo phong vân của Gia Ma đế quốc - Nạp Lan Kiệt!
Dù giọng điệu có hơi cay nghiệt một chút, nhưng Lăng Thiên cũng không phải người ngu, lão đây là muốn tốt cho hắn bởi lão không muốn một tài năng như hắn bị lạc độc của bản thân mà chết ẻo.
- “Vậy gia ngài chính là Nạp Lan gia gia sao? Ta gọi Lăng Thiên, là luyện dược sư tới đây khu độc cho ngài!” Lăng Thiên nở nụ cười nói.
- “Gia gia?” Lão già hơi nhíu mày, nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên.
- “Gia gia, đừng nghe hắn nói linh tinh” Nạp Lan Yên Nhiên đỏ bừng mặt giải thích, sau đó trong lòng hận chết Lăng Thiên.
Chắc chắn, theo nàng nghĩ Lăng Thiên không phải vô ý mà nói như vậy, cộng với hành động mờ ám lúc trước mà hắn đối với nàng thì tức là thứ mà hắn muốn từ Nạp Lan gia là...
Dù đã mơ hồ đoán ra, nhưng Nạp Lan Yên Nhiên vẫn không tự chủ được ngại ngùng.
“Nếu như hắn thật sự có thể giải độc cho gia gia... Mà hắn cũng thật đẹp trai... A, ta đang nghĩ gì thế này?” Nạp Lan Yên Nhiên ôm lấy chiếc đầu nhanh bốc khói của mình lại.
- “È hèm, ta biết lão tiên sinh muốn tốt cho ta, nhưng ngươi cứ yên tâm, ta có dám chắc thì mới tới đây giúp ngài chứ không ngu đâu mà góp mạng mình một cách oan uổng” Lăng Thiên ho một tiếng, sau đó đồng thời sử xuất ra dị hỏa của mình.
Chưa gì đã đổi giọng, hắn chắc chắn họ Lươn!
- “Đây là... dị hỏa?” Nhìn ngọn lửa màu xanh lam đang cháy rừng rực trên tay Lăng Thiên, ánh mắt Nạp Lan Kiệt co rút lại.
“Hắn thật sự có dị hỏa? Nếu như thế chẳng phải bệnh tình của ta...” Một tia hi vọng được lóe lên trong đầu của Nạp Lan Kiệt, hắn nhìn thấy được sự hi vọng từ trên người Lăng Thiên phát ra.
- “Thế nào lão tiên sinh, ta có thể chứ?” Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn Nạp Lan Kiệt hỏi.
Nạp Lan Kiệt trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu nói:“Được rồi, vậy ta sẽ cược tính mạng của mình vào tay ngươi lần này vậy!”
Nhìn gia gia mình chuẩn bị chữa bệnh như lâm trận chiến đấu, Nạp Lan Yên nhiên hơi hơi kéo áo Lăng Thiên, lo lắng nói:“Lăng Thiên, huynh nhất định phải cứu sống gia gia ta đấy!”
- “Yên Nhiên, ta còn muốn phần thưởng của mình nữa chứ!” Lăng Thiên đưa một tay ra véo mũi nàng.
Thấy Lăng Thiên lại nhắc về vấn đề phần thưởng, đôi má Nạp Lan Yên Nhiên lại ửng đỏ, giọng lí nhí nói:“Chỉ- chỉ cần huynh có thể, ta...”
Nhìn Nạp Lan Yên nhiên thân mật cùng với Lăng Thiên như thế, đôi mắt của Nạp Lan Kiệt hơi có vẻ ngưng trọng, hắn không có phản đối gì nhưng những hình ảnh đó lại khiến hắn nhớ tới Tiêu gia.
Nếu như không phải lỗi của hắn hồi còn trẻ thì sẽ không khiến cho Nạp Lan Yên nhiên phải đi từ hôn, sẽ không khiến cho hậu nhân của bằng hữu thân thiết của hắn phải chịu nhục nhã và bây giờ chắc hẳn Yên Nhiên, nàng sẽ có thể cùng tình lang của mình sống hạnh phúc đi?
“Đứa trẻ tội nghiệp kia... Gọi là Tiêu Viêm thì phải?”
Thở dài một tiếng, Nạp Lan Kiệt nhìn Lăng Thiên nói:“Ta chuẩn bị xong rồi,bắt đầu đi!”
Lăng Thiên gật đầu, sau đó từ từ bước dần tới bên bên cạnh Nạp Lan Kiệt, chuẩn bị chạm vào người hắn.
- “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?” Nạp Lan Kiệt hoảng hốt, nếu chạm trực tiếp lạc độc như thế chẳng phải...
Lăng Thiên cho Nạp Lan Kiệt một ánh mắt yên tâm, sau đó từ từ chạm vào lạc độc trên người hắn.
“Thứ này...” Lăng Thiên nhìn đoàn độc khí trên tay mình giống như đang nhảy nhót khiến hắn hơi cau mày. Hắn không phải là lo sợ bản thân không thể chữa khỏi bệnh cho Nạp Lan Kiệt mà là vì hắn muốn thử xem xem chất độc của Nạp Lan Kiệt thuộc loại gì.
Thấy lạc độc của mình không có chui vào người Lăng Thiên khiến Nạp Lan Kiệt và Nạp Lan Yên Nhiên cũng thở dài một hơi, đồng thời có chút nghi hoặc.
Lạc độc này vô cùng cường hãn, thân là một trong thập đại đấu hoàng của Gia Mã đế quốc như Nạp Lan Kiệt cũng vô pháp đối phó, chỉ có thể sử dụng đấu khí của mình để tạm thời áp chế một chút, nhưng tại sao Lăng Thiên lại không có việc gì?
- “Gia gia, hắn nói hắn là đan hoàng!” Nạp Lan Yên Nhiên chợt nhớ ra điều gì đó, vội nói với gia gia.
“Đan hoàng? Nạp Lan Kiệt cau mày nghĩ, sau đó nhìn về phía Lăng Thiên.
Nếu quả thật như thế thì Lăng Thiên so với tên tiểu tử Cổ Hà kia thực sự giỏi hơn nhiều lắm, và hắn trong tay có dị hỏa cũng không phải là điều gì bất ngờ.
Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng Lăng Thiên cũng đã có thể đưa ra kết luận về thứ lạc độc này.
Lạc độc này thật ra cũng không có gì mạnh mẽ lắm, nếu như bình thường có thể sử dụng một chút thú hỏa hoặc vài vật liệu đặc thù để khu trục nó cũng không vấn đề gì. Nhưng mà bởi gì bản thân nó đã chui vào tận cốt tủy của Nạp Lan Kiệt, ăn lấy đấu khí của hắn khiến cho đẳng cấp của Lạc Độc tăng cao hơn.
Chính vì lẽ đó, thú hỏa lúc này đã không thể đơn giản để giải quyết, phải cần tới dị hỏa mới có thể!
“Hừ, ta muốn xem xem ngoài dị hỏa ra thì ngươi còn sợ thứ gì nữa không?” Lăng Thiên nhìn đoàn lạc độc trên tay mình rồi nhếch miệng cười lạnh rồi trực tiếp bóp nát!
- “Thế nào, liệu bệnh tình của ta có thể chữa được chứ?” Nạp Lan Kiệt ngưng trọng hỏi.
Lăng Thiên mỉm cười gật đầu, sau đó phất tay, một thứ hình dạng như chiếc súng nước, toàn thân màu xanh lam xuất hiện trước mặt hắn...