Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 243: Chương 243: Gặp mặt!




Bị dâm uy của Lăng Thiên cưỡng bách, bát đại thủ lĩnh... hay chính xác hơn giờ chỉ được gọi là lục đại thủ lĩnh đành cam chịu khuất phục.

Cả đám trên gương mặt đều hiện lên vẻ không cam lòng, bọn hắn đã từ bao giờ bị khuất nhục như thế này đâu.

Nhưng thôi giờ còn có thể làm được gì khi nữ vương của bọn họ hiện tại cũng đã trầm luân trong vòng tay tên nhân tộc đó.

Lúc này, gương mặt của Mỹ Đỗ Toa cũng vô hạn biệt khuất. Ngươi thực lực cao cường ta không nói, ngươi dẫn ta tới, phô diễn sức mạnh đối kháng thiên phạt và thu phục dị hỏa cũng đành thôi, giờ ngươi còn hành ta, để cho tộc nhân ta phải cam chịu.

Mỹ Đỗ Toa không còn cách nào khác, đành phải nhanh chóng bàn giao công việc lại, nàng sợ chậm thêm bước nữa e rằng sẽ lại có tên đần độn nào nhảy ra chọc tức tôn sát thần kia.

Cũng may là như nàng nguyện ý...

- “Được rồi, giờ đi cùng ta, ta sẽ giới thiệu cho nàng vài người khác nữa” Lăng Thiên vui vẻ, ôm lấy eo Mỹ Đỗ Toa bước ra khỏi đại điện.

Mỹ Đỗ Toa dù rất không muốn nhưng vẫn đành phải lắc cái đuôi rắn mà bò theo, nàng hi vọng tên nhân tộc cường giả này không có làm điều gì đó quá giới hạn đối với nàng đi...

Dĩ nhiên, Lăng Thiên không có quên một điều, hắn quay sang nhìn Nguyệt Mị cười tươi nói:“Nàng cũng phải đi theo, đừng có mà trốn, ta chưa có quên đâu!”

Nguyệt Mị ủy khuất cúi đầu, rốt cuộc tên này vẫn là nhớ tới nàng, nàng còn tưởng hắn chỉ nhăm nhe tới nữ vương đại nhân thôi chứ?

Một địa điểm nào đó ở xa mạc Tháp Nhĩ Qua.

Lúc này, một đám nữ nhân đang quây quần trên bàn nói chuyện phiếm với nhau. Điều đặc biệt là cả đám đều mang những gương mặt cùng dáng người vô cùng xinh đẹp, dễ dàng hút hồn người khác.

- “Nhã Phỉ tỉ, tỉ nói Thiên lang có hay không gặp nguy hiểm, chàng đi lâu quá mà vẫn chưa thấy trở về?” Tiểu Y Tiên mặt mũi lo lắng nhìn Nhã Phi hỏi.

Không chỉ nàng, Lôi Mị cùng Lâm Phỉ cũng cùng có chung câu hỏi. Trong khi đó, Thanh Lân vì nhớ Lăng Thiên ca ca của nàng mà thỉnh thoảng lau trộm nước mắt.

- “Các muội cũng thật là, đại nhân mới chỉ rời xa chúng ta có một ngày thôi, không cần thiết phải lo lắng thế chứ, hãy tin tưởng ngài ấy đi” Nhã Phi cười khổ nói.

Nghe được Nhã Phi đáp, Tiểu Y Tiên mới chợt nhớ ra điều đó, mặt mũi tràn đầy đỏ ửng lắp bắp nói:“Thì-Thì ai bảo Thiên lang, huynh ấy một thân một mình đi xà nhân tộc làm chi? Muội là lo lắng huynh ấy sẽ gặp nguy hiểm...”

- “Tiểu Y Tiên, muội quên công tử tài ba xuất chúng thế nào rôi ư?” Lôi Mị ôm lấy Tiểu Y Tiên, trêu ghẹo nói.

Một bên, Lâm Phỉ cũng gật đầu đồng tình, công tử của các nàng có tới 2 đóa dị hỏa, thân phận lại còn thâm bất khả trắc, chắc chắn không thiếu thủ đoạn bảo mệnh.

Cả đám lúc này cũng liền vui cười trở lại, rồi bất chợt Lôi Mị liền hỏi:“Các tỉ muội, rốt cuộc thì lúc trước, đám mây đen kia là cái gì? Tại sao lại có một con mắt ở trên đó?”

“Đúng đó, ta cũng muốn hỏi điều đó, trong chúng ta có ai biết chuyện gì xảy ra không?”

“Đúng đúng, ta cũng muốn biết”

Cả đám nhao nhao hỏi nhau, rồi cuối cùng tất cả ánh mắt lại một lần nữa tập trung vào người Nhã Phi.

Nhã Phi cuối cùng thân phận cũng là cao quý nhất trong đám người, nàng kiến thức uyên bác, thế nên rất nhanh chóng giải đáp cho đám tỉ muội phòng the của mình.

- “Thiên đạo ư? Chẳng nhẽ lại có ma đầu xuất thế?” Lâm Phỉ có chút run rẩy nói.

- “Ngốc, nếu như có thì chắc chắn đã bị Thiên Đạo chém giết rồi. Với lại...” Tiểu Y Tiên cười hì hì nói.

- “Với lại gì?” Lâm Phỉ nghi hoặc.

- “Nếu như thực sự có ma đầu, thì chắc chắn đó là Thiên Lang, ai bảo chàng làm chúng tỉ muội thỉnh thoảng đau mông mà không thể ngồi đây?” Tiểu Y Tiên cười khanh khánh nói.

Cả đám cười vui vẻ, mặc dù hiện tại thân nữ nhi, lại ở gần lãnh địa xà nhân tộc nhưng không ai cảm thấy khổ bức, bởi vì dù sao thì bọn họ đã có người để dựa dẫm vào rồi!

- “Y Tiên, hình như nàng lại muốn ta đánh sưng bụng bằng dùi cui thịt thì phải?” Bất chợt, một tiếng nói vang lên.

- “Thiên lang! Đại nhân, Công tử, Ca ca!” Nguyên một đám tiểu nữu nghe được giọng nói đó đều mừng rỡ kêu lên.

Các nàng ngoái đầu nhìn lại, đứng trước cửa ra vào chẳng phải là thân ảnh các nàng đang nhớ nhung hay sao?

- “Thế nào? Nhớ ta không?” Lăng Thiên cười vui vẻ, sau đó bế lên Thanh Lân đang chạy tới đầu tiên.

- “Ca ca, muội nhớ huynh nhất!” Thanh Lân vui vẻ cười tươi, quệt tay áo lau đi nước mắt vương vấn trên mặt sau đó hôn chụt lên má hắn một cái.

Thanh Lân cuối cùng vẫn là một đứa trẻ, nàng lúc này đã coi Lăng Thiên như máu mủ của mình, không bao giờ muốn rời xa hắn dù chỉ một phút.

Đám Nhã Phi chạy lại, đang định trao cho Lăng Thiên một nụ hồn chào đón thì bất chợt nhìn thấy 2 thân ảnh đứng phía sau hắn.

- “Đại nhân, lại thêm 2 tỉ muội-” Nhã Phi định trêu ghẹo hắn, nhưng bất chợt nàng nhìn thấy phía dưới, 2 chiếc xà vĩ đang ngoe nguẩy khiến nàng mặt mũi chợt tím lại. Nàng hét to:“Đại nhân cẩn thận, là xà nhân!”

Cùng lúc Nhã Phi hét lên, ngay lập tức nàng liền rút ra pháp bảo của mình, Tiểu Y Tiên, Lâm Phỉ và Lôi Mị cũng thấy như thế cũng liền rút ra vũ khí, nhìn chằm chằm về phía Mỹ Đỗ Toa cùng Nguyệt Mị...

Mỹ Đỗ Toa thấy một đám nữ nhân nhân loại rút vũ khí về phía nàng, ánh mắt nàng có chút khinh bỉ nghĩ thầm:“Một đám nữ nhân ngu xuẩn, tu vi còn chưa đột phá đấu vương dám chỉ vũ khí vào ta?”

Nếu là bình thường, chắc chắn cả đám sẽ bị một chưởng của Mỹ Đỗ Toa mà biến thành bọt máu, nhưng giờ thì...

- “Ngoan, các nàng giờ cũng là người của chúng ta, mau buông vũ khí xuống!” Lăng Thiên bước lên, chắn phía trước Mỹ Đỗ Toa cùng Nguyệt Mị, đồng thời vỗ nhẹ vai của Thanh Lân, tiểu la lị lúc này thân thể đang run rẩy, chắc hẳn đã sợ lắm rồi.

Cũng không trách Nhã Phi nhóm làm như thế, ai bảo nhân tộc cùng xà nhân tộc có hiềm khích vô cùng lớn đây, nhất là khi các nàng biết được thân phận của Thanh Lân thì lại càng căm phẫn hơn.

- “Đại nhân, nhưng 2 người bọn họ là...” Nhã Phi cúi đầu nói.

- “Ta biết, là xà nhân tộc chứ gì!” Lăng Thiên cười đáp.

- “Vậy tại sao đại nhân còn mang bọn họ tới đây? Bọn họ là một đám dã man, không có kẻ nào trong bọn chúng tốt cả!” Nhã Phi cau mày, đây là lần đầu tiên nàng dám đứng trước mặt Lăng Thiên chất vấn.

Lăng Thiên thở dài, hắn hiểu tại sao Nhã Phi lại gay gắt như thế. Trong đám nữ nhân của hắn, Nhã Phi chính là người yêu quý Thanh Lân nhất. Thế nên, việc chứng kiến xà nhân xuất hiện mà lại còn đứng sau Lăng Thiên là chuyện khiến nàng không chấp nhận nổi.

Mẫu tính nổi lên, gà mẹ muốn che chở đàn gà con... Nàng không có sai!

Đang khi Lăng Thiên lại một lần nữa giải thích thì bất chợt, Mỹ Đỗ Toa nở nụ cười tươi, kiêu ngạo nói:“Hừ, thật không ngờ có ngày bản hoàng lại gặp một tên nhân loại nữ nhân có đầu óc ngu xuẩn như vậy? Ngươi nói xà nhân tộc chúng ta toàn bộ đều là ác nhân ư? Vậy ngươi thử nói xem nhân tộc các ngươi có mấy người là người tốt?”

- “Ngươi vừa nói cái gì, ta-” Thấy Mỹ Đỗ Toa phản bác, Nhã Phi cau mày định đôi co lần nữa, nhưng bất chợt nàng vừa nhớ ra điều gì, mắt mở to nhìn chằm chằm vào Mỹ Đỗ Toa kinh hãi nói:“Bản-Bản hoàng? Đừng nói với ta ngươi là...?”

- “Như ngươi nghĩ, ta chính là nữ vương hiện tại của xà nhân tộc, Mỹ Đỗ Toa - Đấu Hoàng đỉnh phong!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.