Phải mất một lúc, Nhã Phi mới chính thức hoàn hồn lại.
Nàng không dám tin, một trong 2 nữ xà nhân Lăng Thiên dẫn về lại là nữ vương của xà nhân tộc.
- “Vậy- vậy bên cạnh ngươi là...” Nhã Phi nhìn Nguyệt Mị, nghi hoặc nói.
- “Ta là một trong bát đại thủ lĩnh của xà nhân tộc - Nguyệt Mị!” Nguyệt Mị yêu kiều nói, đồng thời trong lòng cũng tự nhủ:“Mặc dù hiện tại chỉ còn 6”
Nghe được Nguyệt Mị xác nhận, Tiểu Y Tiên đám người cũng hít một ngụm khí lạnh, không chỉ đây là lần đầu được chứng kiến nữ vương của xà nhân tộc mà còn thấy luôn cả 1 trong bát đại thủ lĩnh.
“Nếu như thế, chẳng phải 2 người bọn họ, một người là đấu hoàng đỉnh phong nữ vương, người còn lại là đấu vương thủ lĩnh hay sao?” Lôi Mị vô cùng lo lắng nghĩ, nàng sợ bọn họ sẽ gây nguy hiểm cho công tử của nàng.
Thấy đám nữ nhân nhân tộc gương mặt tỏ vẻ lo sợ, Nguyệt Mị cũng không vì thế mà kiêu ngạo. Phải biết nếu nhìn vào mối quan hệ thì đám nữ nhân nhân tộc này có quan hệ không tầm thường với vị kia, nếu như nàng không cẩn thận, e rằng...
- “Nữ-Nữ vương thì sao chứ? Ta-Ta không sợ!” Nhã Phi cắn răng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mỹ Đỗ Toa.
Vì Thanh Lân, nàng bất chấp tất cả, cho dù có phải đối mặt một trong những nhân vật khủng bố nhất của Gia Mã đế quốc đi chăng nữa thì cũng phải xin một cái công đạo.
- “Vậy ngươi có thể làm gì?” Mỹ Đỗ Toa không ngại đổ thêm dầu vào lửa, gương mặt tràn đầy khiêu khích nói.
Hừ, nàng có thể tạm thời hạ thấp tư thái trước tên nhân tộc cường giả kia chứ đừng mong nàng phải nhún nhường trước đám nữ nhân nhân tộc ngực to mà não ngắn này.
Nhưng Mỹ Đỗ Toa quên mất, ngực nàng so với Nhã Phi cũng thực sự không kém...
Nhã Phi tức giận đến nỗi cơ thể run rẩy, hai bầu vú cứ thế rung lắc, không nghĩ tới đường đường là nữ vương của xà nhân tộc lại vô sỉ đến nhường này.
- “Hừ, ta muốn xem xem nữ vương ngươi có đúng như trong lời đồn hay là chỉ thùng rỗng kêu to!” Nhã Phi phất tay.
“Hỏa luân (Flame Wheel)”
Ngay lập tức, một chiếc bánh xe được làm tử lửa hiện ra, cứ thế mà lăn với tốc độ nhanh chóng về phía Mỹ Đỗ Toa.
Thấy Nhã Phi cứ thế mà xuất thủ, Mỹ Đỗ Toa nhướng mày, nàng không nghĩ rằng có một ngày lại bị một tên nhân tộc tu vi chỉ vỏn vẹn là đại đấu sư dám làm như thế với nàng.
- “Trò mèo!” Mỹ Đỗ Toa nhếch miệng, bàn tay nàng tạo thành hình trảo, vung ngược về phía Nhã Phi.
Cũng từ bàn tay của Mỹ Đỗ Toa, gần trăm hư ảnh lục xà hư không mà xuất hiện, cuồn cuộn không dứt đâm về phía Nhã Phi.
“BÙM!!”
Không có gì bất ngờ, tuyệt kĩ của Nhã Phi dễ dàng bị Mỹ Đỗ Toa dập tắt, đồng thời lại có hơn chục con lục xà từ vụ nổ đó vẫn xông ra, thẳng hướng về phía Nhã Phi.
Nhìn bản thân chiếm ưu thế, Mỹ Đỗ Toa không lấy gì làm vẻ vang, trái lại nàng lại có chút bực bội.
Tại sao công kích của ta chặn đứng một đòn của Đại Đấu Sư mà uy lực bị hủy đi tới bảy thành? Chẳng nhẽ ta bị suy giảm sức mạnh?
Thấy đòn thế của mình bị chặn, Nhã Phi cũng không bất ngờ lắm, nàng biết bản thân cũng không phải là đối thủ của Mỹ Đỗ Toa nhưng mà dù sao nàng đã xuất thủ rồi, coi như muốn dừng lại cũng không được.
Ngay khi Nhã Phi chuẩn bị tế ra chiếc đỉnh biến từ Typhlosion ra để chặn nốt dư uy thì lúc này Lăng Thiên liền tiến tới, chắn trước mặt của Nhã Phi đồng thời giơ tay, bóp nát đống lục xà còn xót lại bay về phía nàng.
- “Đủ rồi, ta không hi vọng sẽ có chiến tranh ở đây!” Lăng Thiên nhíu mày, nhìn về phía Mỹ Đỗ Toa.
Mỹ Đỗ Toa thấy Lăng Thiên xuất hiện, cũng biết cuộc chiến vô nghĩa này cũng không thể tiếp tục nữa nên cũng nhún vai, tỏ ý như không phải lỗi của nàng.
Lăng Thiên quay người lại nhìn Nhã Phi, thấy nàng hơi rưng rưng nước mắt khiến lòng hắn càng thêm trầm mặc.
Trong đầu Nhã Phi lúc này có vô vàn câu hỏi muốn hỏi Lăng Thiên, tại sao hắn lại mang xà nhân tộc về? Lại còn là nữ vương cùng thủ lĩnh nữa chứ? Chả nhẽ hắn không còn muốn chúng tỉ muội nữa sao?
- “Nhã Phi, nàng yên tâm, ta đảm bảo đến ngày mai, nàng sẽ chứng kiến một Mỹ Đỗ Toa vô cùng khác!” Lăng Thiên nghiêm túc nhìn Nhã Phi nói ra.
Nhã Phi ngu ngơ, không hiểu ý Lăng Thiên định nói gì thì bất chợt thấy hắn đặt Thanh Lân từ trên vai xuống, sau đó tiến về phía Mỹ Đỗ Toa, bế bổng nàng lên đặt lên vai của hắn.
- “Buô-Buông ta ra!” Mỹ Đỗ Toa đỏ mặt hét to, bị hắn bế như bế em bé trước mặt đám nữ nhân nhân tộc thế này thật là một sự sỉ nhục... Quá mất mặt mà!
Mặc kệ Mỹ Đỗ Toa liên tục uốn éo cơ thể vùng vẫy muốn thoát, Lăng Thiên cứ thế mà vác nàng về phòng của mình, đồng thời quay sang nói với Nguyệt Mị:“Đi cùng ta!”
Nguyệt Mị thấy nữ vương đại nhân như thế thật sự không biết nên làm gì, hình ảnh nữ vương trước mặt Nguyệt Mị bình thường hầu như chính là nghiêm túc, bá đạo, đầy tính sát phạt của một bậc đế vương, thế mà giờ thì...
Thở dài một hơi, Nguyệt Mị cũng đồng thời lắc chiếc đuôi của mình, nhanh chóng đuổi theo Lăng Thiên.
Nhìn theo hướng Lăng Thiên rời đi, Nhã Phi cùng đám tỉ muội còn lại mặt mũi thẫn thờ.
“Chả-Chả nhẽ tướng công lại muốn cùng xà nhân...” Câu hỏi được lặp đi lặp lại trong đầu đám tiểu nữu, chỉ riêng Thanh Lân vẫn đần độn, nhìn theo hướng Lăng Thiên mà buồn bực... Lăng Thiên ca ca của nàng mới về, chưa chơi với nàng một chút đã rời đi rồi!
.........................
“Phịch!”
“Ui da!”
Lăng Thiên ném mạnh Mỹ Đỗ Toa xuống giường một tiếng khiến nàng kêu lên, nàng trừng mắt về phía Lăng Thiên nhưng lại không nói gì.
- “Nguyệt Mị, nàng đứng một bên nhìn tình hình trước đi đã!” Lăng Thiên ra lệnh.
Nguyệt Mị nhìn Mỹ Đỗ Toa một chút, sau đó cùng đành nghe lời, đồng thời hi vọng tên nhân tộc xấu xa kia không có làm gì quá mức với nữ vương của mình.
- “Được rồi, trước hết thì...” Lăng Thiên ánh mắt hiện lên tia dâm đãng, nhìn chằm chằm vào cơ thể của Mỹ Đỗ Toa.
Không thể không nói, Mỹ Đỗ Toa bản thân đã là một vưu vật, mái tóc đỏ rực, làn da trắng mịn cùng với bầu vú to tròn nẩy nở. Nếu như đẹp là một cái tội thì chắc chắn nàng xứng đáng bị tội tử hình, chết vài kiếp cũng chưa hêt tội!
- “Hừ, người ta nói xà nhân chúng ta tính bản dâm, nhưng đám nhân loại các ngươi cũng không khác gì cả, đúng là vô sỉ!” Mỹ Đỗ Toa nhếch miệng chế giễu Lăng Thiên, đồng thời 2 tay cũng hơi che về phía ngực mình.
Nàng biết, tên nhân tộc này không có hảo ý khi mang nàng tới đây, có thể sắp tới nàng sẽ phải bị hắn chà đạp. Nàng hoàn toàn không muốn như thế, nhưng hiện tại không biets làm cách nào để thoát đi đây?
Lăng Thiên ngồi lên giường, kéo Mỹ Đỗ Toa vào trong ngực mình, đồng thời hít một hơi, ngửi lấy hương thơm quyến rũ từ vị nữ xà vương này.
Mỹ Đỗ Toa giả vờ tỏ ra không quan tâm, nàng là nữ vương, không thể vì chút chuyện “nhỏ” này mà run sợ, khuất phục trước dâm uy của hắn được. Mặc dù lúc này, bàn tay ăn mặn của Lăng Thiên đã đưa tới, xoa nắn về phía ngực mình.
- “Thế nào? To chứ? Có to hơn đám nữ nhân bên ngoài của ngươi không?” Mỹ Đỗ Toa cố tỏ ra vẻ bình tĩnh hỏi.
- “So với Nhã Phi thì nàng hơi kém một chút!” Lăng Thiên vừa nói vừa xoa bóp, thỉnh thoảng còn đút tay vào trong lớp áo ngực của Mỹ Đỗ Toa để cảm nhận lấy độ săn chắc từ núm vú nàng.
“Hừ!” Mỹ Đỗ Toa hừ lạnh, không nghĩ tới ngực mình so với nữ nhân đáng ghét kia lại nhỏ hơn...
Khoan đã, ta tại sao lại nghĩ tới vấn đề này?
Đang lúc Mỹ Đỗ Toa muốn thanh minh gì đó thì Lăng Thiên liền hỏi một câu khiến cả đời Mỹ Đỗ Toa cũng như Nguyệt Mị cả đời không thể nào quên được.
- “Trước khi bắt đầu ta muốn hỏi, xà nhân tộc các nàng song tu bằng cách nào vậy?” Lăng Thiên nghiêm túc nói ra, bởi lúc này cả 2 đều thân rắn, nếu như không có chân như nhân tộc bình thường, há chẳng phải hắn chỉ có thể sử dụng ngực cùng miệng của các nàng sao? Thế thì đâu có được!