“Phạch Phạch”
“Ưm... Ah”
Những tiếng rên rỉ bên tai làm Tiêu Ngọc mở mắt, cơ thể nàng lúc này không hiểu sao lại mệt mỏi giã rời, giống như không còn chút sức lực nào vậy.
Cố hé làn mi, Tiêu Ngọc vươn đầu sang bên phải xem những âm thanh mà nàng đang nghe được là cái gì.
Một hình ảnh đập vào mắt nàng mà có lẽ cả đời chẳng bao giờ quên được. Tiêu Mị, biểu muội của nàng đang để một nam nhân xa lạ chinh phạt, còn rên rỉ vô cùng thích thú.
“Ta-Ta là đang làm mơ sao?” Tiêu Ngọc đầu óc vẫn còn chút choáng, bồi hồi nhớ lại.
Rõ ràng... Rõ ràng chỉ mới đây thôi, nàng và biểu muội tới vấn an sư phụ cơ mà, tại sao bây giờ lại xảy ra chuyện này?
Từng câu hỏi ngập tràn trong đầu óc như những dòng công thứ hóa học liên tục mà nhảy trong đầu nàng...
Vài canh giờ trước.
Được Lăng Thiên dặn dò, Nhược Lâm mang vẻ mặt tươi cười ra tiếp đó khách quý.
Trước cửa ra vào, hai thiếu nữ với độ tuổi thanh xuân vô cùng lễ phép, khom người cúi chào lấy nàng.
- “Sư phụ, người không sao chứ?” Một thiếu nữ với dáng người thon thả, cặp chân dài tới nách liền lao tới ôm lấy Nhược Lâm, giọng nói nũng nĩu.
Thiếu nữ tóc nâu kết thành đuôi ngựa dài xuống hông, mặc bộ đồ đồng phục của Già Lam học viện, khuôn ngực nở nang, gương mặt trái xoan xinh đẹp.
- “Ngọc nhi, ta không sao!” Nhược Lâm ánh mắt hiền hòa, vuốt ve đầu thiếu nữ trong ngực.
Người thiếu nữ kia không ai khác chính là Tiêu Ngọc, là đệ tử của nàng và đồng thời cũng chính là biểu tỷ của Tiêu Viêm.
Hai sư đồ ân ân ái ái một lúc, sau đó Nhược Lâm ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ trẻ hơn Tiêu Ngọc đang đứng chờ ngoài cửa kia, tò mò hỏi:“Ngọc nhi, vị này là-?”
- “Sư phụ, là biểu muội của con, tên là Tiêu Mị!” Tiêu Ngọc vui vẻ, sau đó nói tiếp:“Thêm một người cũng không tốn cơm của người, hay người cũng đồng thời thu nàng làm đệ tử của mình đi!”
Nói xong điều đó, Tiêu Ngọc cũng không quên dụi dụi đầu vào bầu vú bự của sư phụ mình tiếp tục làm nũng. Nàng biết, tại Già Lam học viện này, ô dù chính là thứ không thể thiếu nếu muốn tiến một bước dài.
Tuy rằng sư phụ nàng tu vi chỉ là ngũ tinh đại đấu sư, nhưng dù sao nàng cũng là đạo sư tại Già Lam học viện này.
Thế nên, nếu như nàng có thể dẫn Tiêu Ngọc tiến nhập sư môn của Nhược Lâm, tương lai về sau của biểu muội mình chắc chắn sẽ không lo lắng nhiều nữa.
Vốn dĩ, nàng còn định dẫn theo cả đệ đệ ruột thịt của mình tên là Tiêu Ninh, nhưng ngẫm lại thì hắn là nam nhân, dường như sư phụ có vẻ không thích lắm.
Ngoài ra, nàng cũng từng có ý định muốn giúp đỡ Huân Nhi, nhưng khi nghĩ tới Huân Nhi suốt ngày ở bên cạnh cái tên nàng căm ghét nhất, tí thì lại mở miệng gọi:“Tiêu Viêm ca ca một, Tiêu Viêm ca ca hai” khiến Tiêu Ngọc liền dẹp bỏ ngay ý định đó đi.
Tên Tiêu Viêm này, hoàn toàn không phải là vật gì tốt, hồi còn nhỏ, mới tí tuổi đã dám nhìn lén cô nãi nãi tắm rửa rồi...
Nghe lời giới thiệu của Tiêu Ngọc, Nhược Lâm ngẩng đầu đánh giá một chút Tiêu Mị, thấy nàng cũng có vẻ ngoan ngoãn liền gật đầu nói:“Đã Ngọc Nhi muốn, vậy ta cũng sẽ tiếp thu thôi!”
- “Đa-Đa tạ sư tôn!” Tiêu Mị mặt mũi hớn hở mừng rỡ nói, nàng không nghĩ mọi chuyện lại xảy ra đơn giản thế này. Vốn dĩ nàng tưởng, tu vi của bản thân vẫn dừng lại ở đấu khí cửu đoạn, chắc hẳn sẽ bị một phen ghét bỏ chứ?
Về ngoại hình Tiêu Ngọc, mặc dù so với lần đầu tiên Lăng Thiên trông thấy nàng cũng không thay đổi nhiều lắm, cơ thể vẫn là đang phát triển. Nhưng dù sao đây cũng là của dự định ban đầu của Lăng Thiên bởi thịt muỗi cũng là thịt, huống chi, nàng còn là biểu muội của Tiêu Viêm đây?
Tiêu Ngọc vui vẻ nắm tay Tiêu Mị, hớn hở nói về nội quy sư môn, các nàng trong đầu đều vui mừng vì từ nay bọn họ thân lại càng thêm thân.
Nhưng là các nàng không biết, sở dĩ Nhược Lâm dễ dàng thu nhận Tiêu Mị đến thế hoàn toàn là bởi vì Lăng Thiên a. Dưới ánh mắt của Nhược Lâm xem ra, Tiêu Mị tuy chưa phát dục hoàn toàn, nhưng đường cong là vẫn có.
Trước đó dường như chủ nhân có hứng thú với đệ tử của mình khiến Nhược Lâm nảy ra ý nghĩ rằng, có phải chủ nhân thích sư đồ song tu hay không?
Chính vì lẽ đó, Nhược Lâm bèn thu thêm Tiêu Mị với hi vọng có thể dùng nó để thỏa mãn vị chủ nhân kia của mình, khiến cho hắn ban thưởng nàng... Bằng cách bắn thật nhiều vào bên trong l-n nàng thêm một lần nữa chẳng hạn?
Nghĩ tới đây khiến Nhược Lâm dưới l-n lại một lần nữa rỉ nước, nàng mau chóng cố nén nhịn, mỉm cười nhìn Tiêu Ngọc và Tiêu Mị nói:“Các ngươi mau vào phòng khách, chờ ta có chút chuyện!”
...
- “Sư tôn, người đây là pha trà cho chúng ta?” Tiêu Ngọc kinh ngạc hỏi, nàng đây là lần đầu tiên thấy sư tôn pha trà đấy.
- “Ngọc nhi, ta có thể pha trà thì lạ lắm sao?” Nhược Lâm mỉm cười, sau đó tự tay rót từng chén ra, đặt trước mặt Tiêu Ngọc và Tiêu Mị.
Tiêu Ngọc cảm động, không nghĩ tới sư phụ mình lại đối tốt với mình đến thế, bèn cầm chiếc ly lên, một hơi uống cạn sạch.
Về phần Tiêu Mị, nàng không ngờ bản thân tuy mới gia nhập môn hạ của Nhược Lâm đã được sư tôn mình đích thân pha trà thế này khiến nàng có chút thụ sủng nhược khinh. Tuy rất muốn một hơi cạn sạch như biểu tỷ mình để thể hiện năng lực, nhưng Tiêu Ngọc vẫn cố giữ nét duyên dáng, từ tốn mà uống cạn sạch ly trà kia.
Nhược Lâm nhìn hai vị đệ tử mình uống sạch trả, sau đó lại một lần nữa nhìn xuống chén, xác nhận không còn thừa một giọt nào mới khiến nàng mỉm cười nói:“Đồ nhi, hi vọng các con không trách vi sư!”
- “Sư tôn, trách cái gì ạ? Sao tự dưng người lại nói-” Tiêu Ngọc nở nụ cười nghi hoặc, nhưng chưa kịp nói hết câu thì trời đất bỗng dưng quay cuồng, giống như bị bệnh tiền đình vậy!
“Rầm rầm!”
Tiếng hai mỹ nữ đổ gục xuống bàn vang lên. Lúc này, Lăng Thiên mới từ nội viện đi ra ngoài, mặt mũi cá chết nhìn Nhược Lâm nói:“Ngươi cho các nàng dùng là thuốc mê?”
- “Đúng vậy chủ nhân, thứ này nô gia chuyên dùng để bẫy yêu thú, chủ nhân cứ yên tâm mà cưỡng hiếp các nàng đi, đảm bảo các nàng không dám tỉnh lại đâu!” Nhược Lâm ánh mắt mị hoặc, vừa câu dẫn Lăng Thiên vừa nói.
Yêu- Yêu thú?
Lăng Thiên thở dài, hắn công nhận Nhược Lâm thông minh khi biết cái hắn nói hứng thú với Tiêu Ngọc ý nghĩ là gì, nhưng mà dùng cái hạ sách này thì...
Thuốc mê ư? Các nàng tu vi hiện tại chỉ có đấu giả, nếu muốn làm các nàng ngất, một tia uy áp từ hắn cũng đủ rồi!
“Haizz, thôi lỡ rồi thì đành vậy!” Lăng Thiên lắc đầu ngao ngán, sau đó vác Tiêu Ngọc và Tiêu Mị kẹp vào hai bên hông, rồi cùng Nhược Lâm lại một lần nữa trở lại nội phòng.
...
Tiếp đó, mọi chuyện đều diễn ra đúng theo “quy trình!”, Lăng Thiên xé nát toàn bộ quần áo các nàng ra, dùng con c-c to đại bự của mình để cướp lấy trinh tiết của các nàng.
Vì bị hôn mê thế nên cơn đau của cả hai chỉ kịp xuất hiện một chút qua một cái nhăn mày, nhưng rất nhanh nó đã được thay thế bằng những tiếng rên rỉ bẩm sinh.
Lăng Thiên chơi Tiêu Ngọc rồi lại đến Tiêu Mị, hết solo rồi đến bánh mỳ kẹp thịt... Cứ như thế, dần dần thuốc mê cũng mất hiệu quả...
...
“Ah, chắc chắn là mơ rồi, người nam nhân phong thần tuán lãng kia ta đâu có quen!” Tiêu Ngọc nhắm mắt tự nhủ nói.
Mặc dù như thế, nhưng tiếng rên rỉ của Tiêu Mị vẫn cứ văng vẳng bên tai nàng khiến Tiêu Ngọc nào chịu đựng được nữa, nàng mở mắt hét to:“Giấc mơ kỳ quái, mau mau biến đi để ta còn ngủ!”
Thấy sau khi mình nói xong, tiếng rên rỉ của Tiêu Mị xác thực đã biến mất khiến Tiêu Ngọc vui sướng, định an tĩnh nghỉ ngơi thì bất chợt, một âm thanh vang lên:“Biểu-Biểu tỷ, ngươi tỉnh rồi?”
“Hả? Tỉnh cái gì?” Tiêu Ngọc mở mắt, nàng muốn ngồi dậy hỏi xem Tiêu Ngọc vừa nói cái gì.
Nhưng là, vào lúc này, nàng cảm giác được cơ thể mình toàn thân mát lạnh, giống như bản thân nàng không có mặc chút quần áo gì trên người vậy. Đặc biệt nhất, “nơi đó” của nàng lúc này ẩn ẩn có chút đau đớn...
Phát giác được sự không bình thường, Tiêu Ngọc lấy hết sức mạnh vùng dậy...
- “Cái-Cái gì thế này?” Tiêu Ngọc trừng mắt, không dám tin khi nhìn vào thân thể mình.
Thân thể nàng lúc này không một mảnh vải che thân, tại nơi núm vú in hình dấu răng mở mờ ảo ảo. Trong khi đó, phía bên dưới âm hộ, một đống chất dịch màu trắng đục nào đó đang từ từ chảy ra ngoài, hòa lẫn một chút máu hoa.
Mặt không còn chút máu, cơ thể nàng run rẩy, Tiêu Ngọc đờ đẫn nói ra:“Ta-Ta là bị người đem ngủ?”