Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 272: Chương 272: Mục đích




Nhược Lâm tuy rất muốn bị Lăng Thiên đè bản thân ra chơi tiếp, nhưng hiện tại tu vi nàng cũng chỉ là Đại Đấu Sư nên đành từ bỏ.

Trước đó, nếu không phải Lăng Thiên sử dụng pháp tắc thời gian, có lẽ nàng đã ngất đi ngay từ phát bắn đầu tiên của hắn vào trong l-n nàng rồi.

Để Nhược Lâm nghỉ ngơi, Lăng Thiên biết lúc này kiểu gì hệ thống cũng đã có vài thông báo xuất hiện.

Quả nhiên, ngay khi hắn mở ra bảng thông báo, một loạt tiếng chuông liền văng vẳng bên tai.

【 Ting, ký chủ đưa Nhược Lâm vào danh sách hậu cung của mình, tu vi tấn giai Đấu tông nhị tinh】

【Vàng + 10.000】

【Ting, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: Quầng sáng của nhân vật chính】

【Nhiệm vụ ban thưởng: Vàng + 50.000, tu vi tấn gia một đại cảnh giới, mở khóa lối vào cửu trọng thiên】

【Ting, tu vi hiện tại của ký chủ là: Đấu tôn nhị tinh, tổng số vàng hiện tại là: 147198】

“Ngoạ tòa, cái quỷ gì?” Lăng Thiên ánh mắt trừng lớn, không thể tin nổi vào những dòng chữ trước mặt.

Hắn không ngờ tới, ngoài mở khóa cửu trọng thiên Tháp, để cho hắn tự do ra vào như cũ ra còn thưởng thêm chút quà mọn.

Tu vi cao không nói, nhưng nhìn số vàng liền gia tăng nhiều đến thế khiến Lăng Thiên suýt chút nữa chảy nước giống Nhược Lâm rồi!

“Hệ thống, ta yêu ngươi!” Lăng Thiên vui sướng bày tỏ.

Hệ thống không trả lời, chỉ đơn giản cho hắn một cái icon như thế này “-_-“.

Cố kìm nén lại cảm xúc vui sướng, hắn liền nghĩ, với số vàng hiện tại, tuy không nhiều nhưng hoàn toàn có thể mua sắm vài thứ đồ hay ho a...

Nào là nâng cấp Eternal Mangekyou Sharingan lên Rinnegan cần 200.000 vàng, nào là mua sắm lại thanh kiếm Tensaiga (Thiên sinh nha) để phục sinh cũng giá 200.000 vàng, hay là có thể mua sắm một thanh Zanpakuto ngầu lòi cũng với cái giá đó thì phải...

Nhưng mà có lẽ trước hết, hắn còn cần làm vài việc cái đã!

Nhân lúc Nhược Lâm đang nghỉ, cơ thể Lăng Thiên liền lóe lên một cái, sau đó chui vào trữ vật giới chỉ.

Bạch quang xuất hiện, trong khoảnh khắc đó, một tòa tháp 9 tầng liền xuất hiện trước mặt hắn.

Ngửi thấy khí tức quen thuộc, Lăng Thiên liền phi thân tới tầng cao nhất của tòa tháp - nơi mà đám nữ nhân từ Yêu Thần thế giới đang trú ngụ nơi đây.

“Thiên ca?”

“Tướng công?”

“Phu quân?”

Một đám nữ nhân xinh đẹp trông thấy Lăng Thiên xuất hiện liền hơi kinh ngạc, sau đó oanh oanh yến yến mà lao tới.

Tiếu Ngưng Nhi, Diệp Tử Vân, Long Vũ Âm, Ứng Nguyệt Như,... Lăng Thiên ôm lấy từng người trong các nàng, trao cho mỗi người một nụ hôn nồng nhiệt?

- “Thiên ca, sao huynh trở lại sớm vậy?” Tiếu Ngưng Nhi ôn nhu hỏi

- “Sớm?” Lăng Thiên cau mày, hỏi lại:“Ta rời đi trong bao lâu rồi?”

Tiếu Ngưng Nhi ngẫm lại một chút, sau đó giơ lên một ngón tay nói:“Mới có hơn một ngày thôi à...!”

Nghe vậy, Lăng Thiên có chút ngớ người, hóa ra một năm hắn rời đi tới chỉ bằng một ngày ở trong đây thôi sao?

Tuy vậy, hắn cũng liền có chút vui mừng. Bởi vì pháp tắc thời gian vẫn còn tồn tại, thế nên các nàng không có cảm giác Lăng Thiên rời xa lâu, đỡ cho hắn mất công đau lòng vì để các nàng thương nhớ.

Nhất là Nguyệt Như, nàng còn đang mang thai con của hắn, nếu như một năm hắn rời đi, nàng bỗng nhiên xuất sinh... Há chẳng phải con hắn sinh ra không được nhìn mặt phụ thân hắn hay sao?

Dù biết rằng với tu vi của hắn cùng nàng, đứa con chưa chào đời này có thể sẽ phải tốn vô số năm, nhưng dù sao cũng phải đề phòng vạn nhất a...

Lăng Thiên vui vẻ, hắn kéo toàn bộ các nàng xông vào trong phòng, sau đó... Nơi này tỉnh lược 1000 chữ...!

Ngày hôm sau!

Nhược Lâm sau một ngày nghỉ ngơi cộng với sinh mệnh lực từ đấu khí mộc hệ của Lăng Thiên đã có thể hoạt động bình thường trở lại. Nhưng điều nàng vui mứng nhất chính là, tu vi trước đó của nàng đang trì trệ ở ngũ tinh đại đấu sư nay bỗng chốc hóa thành ngũ tinh đấu linh.

Điều này đối với Lăng Thiên cũng không có gì bất ngờ cho lắm bởi trong l-n nàng vẫn còn lưu giữ lấy vô số tinh dịch của hắn. Tiêu hóa xong đống đó, nàng tu vi tấn cấp cũng là điều hiển nhiên!

Biết được bản thân mình tu vi tấn giai là nhờ có Lăng Thiên, Nhược Lâm nào có nhịn được nữa, tự động cởi hết quần áo rồi bò lên giường câu dẫn hắn!

Nữ nhân hung hãn...

Nhìn thấy cặp mông bự đó đang chổng về phía mình, thỉnh thoảng Nhược Lâm còn lắc lư lấy nó làm con c-c của Lăng Thiên liền vào lúc này biểu tình. Hắn cũng không còn cách nào khác, đành phải hoãn kế hoạch đi ra ngoài của mình thêm một chút.

Một trận xuân sắc vào lúc này lại được hiện ra!

“...”

Chỉnh lại chút quần áo cho chỉnh tề, Nhược Lâm bẽn lẽn không khác gì gái mới về nhà chồng nhìn Lăng Thiên, mở miệng hỏi:“Chủ nhân, ngài có còn cần nô gia làm gì nữa không? Nếu không nô gia muốn lên lớp chút!”

Lăng Thiên trầm tư một chút, hắn cần định hình lại kế hoạch của mình.

Nếu xét về mục đích hắn ở đây, thì Huân Nhi hiển nhiên chính là. Nhưng phải biết, ngoài Huân Nhi ra thì còn vô số mỹ nữ tại Già Lam học viện này cần hắn bao bọc trở che.

Hơn cả, tên Tiêu Viêm ấu dâm đó có lẽ cũng tại, không hành hắn vài lần thì thấy thật có lỗi với bản thân!

Rau hẹ cũng tới lúc phải gặt a...

- “Nhược Lâm, nghe nói vừa có một đám tân sinh tới nhập học, trong đó có hai người tên là Tiêu Viêm và Tiêu Huân Nhi phải không?” Lăng Thiên hỏi.

- Đúng vậy, thưa chủ nhân!” Nhược Lâm cung kính gật đầu, sau đó nhìn Lăng Thiên dò hỏi:“Đại nhân, ngài muốn ta đưa tiểu nữ nhân tên Huân Nhi đó tới đây ư?”

Nhìn Nhược Lâm không khác gì bà mối, Lăng Thiên liền cười khổ một tiếng. Cùng lúc đó, đang khi hắn đang trò chuyện với Nhược Lâm thì bỗng chốc ngoài cửa, vang lên giọng thánh thót của một nữ nhân.

- “Sư phụ, người có tại đây không? Đồ nhi tới bái kiến người!”

Nghe được giọng nói đó, Nhược Lâm liền hốt hoảng, mau chóng giải thích nói:“Chủ nhân, là đệ tử Tiêu Ngọc của nô tì, nàng chắc hẳn không thấy nô tì tới dạy học nên lo lắng đây mà, để nô tì đuổi nàng đi!”

- “Ân, Tiêu Ngọc?” Lăng Thiên ánh mắt sáng lên.

Nếu như hắn không nhầm, Tiêu Ngọc chính là biểu tỉ của Tiêu Viêm. Tuy nhan sắc nàng không tới nỗi xuất sắc, nhưng ngược lại có đôi chân vô cùng dài!

Chân dài phải đi với đại gia... Mà đại gia ở đây không ngoài hắn thì còn ai?

Đang lúc Nhược Lâm chuẩn bị ra đuổi Tiêu Ngọc đi thì bất chợt, Lăng Thiên liền kéo tay nàng lại, nở nụ cười bí hiểm nói:“Khoan, ta có hứng thú với đệ tử của ngươi... Hiểu chứ?”

Nhìn nụ cười bí hiểm đó của Lăng Thiên, Nhược Lâm nào có phải kẻ ngốc, nàng mau chóng hiểu ý Lăng Thiên muốn gì từ đệ tử của nàng.

Ra là chủ nhân hứng thú với đệ tử của mình... Nếu như có thể khiến cho chủ nhân vui thích, sau đó thưởng cho ta một trận thiên hoa loạn vũ thì...

Nghĩ tới lúc tương lai bản thân đang cùng với đệ tử phục thị chủ nhân, phía dưới của Nhược Lâm lúc này liền chảy nước, nàng đỏ mặt lên nói:“Nô gia hiểu, thưa chủ nhân!”

Nhìn cặp mông đẫy đà đó của Nhược Lâm rời đi, ánh mắt Lăng Thiên liền nheo lại, nhìn về phía xa xăm thì thầm:“ Hahaha, Tiêu Viêm, Đừng trách ta nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.