Sau khi Tiêu Ninh đánh bại Tiêu Viêm, một khoảng tĩnh lặng nhỏ xuất hiện trong không trung trước khi nó biến thành một cơn bão lớn...
“Cái-Cái gì? Tiêu Ninh hắn đánh bại Tiêu Viêm?”
“Mẹ cha ta ơi, ta nhất định đang nằm mơ”
“Tiêu Ninh hắn- hắn là quái vật à?”
Từng tiếng hét lớn thất thanh từ khắp nơi xung quanh võ đài ập tới, cả đám ai ai cũng thuần một sắc kinh hãi khi nhìn về phía thân ảnh đang đứng trên võ đài kia.
Bốn tay, thật sự là bốn tay!
“Tất cả bình tĩnh!” Một tên lão già mặt mũi nghiêm túc hét lên.
Hắn là chấp pháp trưởng lão, uy tín rất lớn thế nên chỉ một tiếng hét đã ngay lập tức chấn nhiếp toàn trường.
Tên chấp pháp trưởng lão kia bình tĩnh, nhìn Tiêu Ninh đánh giá một chút, sau đó mở miệng nói:“Tiêu Ninh không phải là quái vật, hắn là người mang thể chất đặc thù”
Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói:“Quan trọng nhất, trận chiến này, Tiêu Ninh dành chiến thắng!”
“Oaaaaa”
“Ta đã nói mà, Tiêu Viêm nhất định bại!”
“Khốn kiếp Tiêu Viêm, thật là hả hê a”
“Huýt huýt, Tiêu Ninh, ngươi rất tuyệt!”
Gió chiều nào, xoay chiều đấy... Quả không hổ là ăn dưa quần chúng!
Tiêu Viêm vẫn nằm đó, hắn bất tỉnh không còn nghe thấy bất cứ điều gì nữa. Tuy nói ra có hơi chút không tốt, nhưng chính bởi Tiêu Viêm hiện bất tỉnh thế mới tránh khỏi một phen nhục nhã.
Bên cạnh hắn, Huân Nhi cắn răng, căm phẫn nhìn trên khán đài, nơi Tiêu Ninh đang dương dương cười đắc ý, nàng không ngờ Tiêu Viêm lại bị lật thuyền trong mương.
Vốn nàng tin tưởng, với trình độ của Tiêu Viêm cộng thêm tài nguyên mà nàng cấp cho hắn, cầm xuống Tiêu Ninh là một điều hiển nhiên, ai dè...
“Phốc!”
Huân Nhi búng chân, ngay lập tức bay lên khán đài, rút bội kiếm trong nhẫn trữ vật ra, chỉ thẳng vào mặt Tiêu Ninh, lạnh lùng nói:“Tiêu Ninh, ta khiêu chiến ngươi, ngươi có dám hay không?”
Thấy một lần nữa lại có người bước lên khán đài khiêu chiến Tiêu Ninh, cả đám khán giả bất đắc dĩ lại được một phen hào hứng, nhất là khi người đó lại là nữ thần trong lòng bọn họ.
Việc liên tiếp khiêu chiến này tại Già Lam học viện cũng không phải là chưa từng có, nhưng nhất định phải được sự đồng ý của cả hai bên mới được. Chính vì thế, tên lão già trọng tài quay mặt nhìn sang Tiêu Ninh một chút dò hỏi:“Tiểu gia hỏa, ngươi còn muốn tiếp tục?”
Tiêu Ninh lúc này ngẩn người, không nghĩ tới Huân Nhi nữ thần của hắn lại vì Tiêu Viêm rút kiếm.
Hắn dễ dàng cảm nhận thấy, tu vi lục tinh đấu giả từ người Huân Nhi bộc phát rất dữ dội. Nhưng là, với “Machamp” mà hắn nhận được từ tỉ tỉ, kể cả khi Huân Nhi có là đấu giả cửu tinh cũng không làm gì được hắn.
Tiêu Ninh lúc này vô cùng nghiêm túc xem xét, hắn xác thực rất muốn đánh bại Huân Nhi, để chứng minh cho nàng thấy rằng hắn mạnh hơn Tiêu Viêm và nàng đã hoàn toàn sai khi không quan tâm hắn. Nhưng nghĩ đi thì phải nghĩ lại, nếu như hắn chẳng may đả thương Huân Nhi, không nói tới vô số tên nam nhân liếm chó xung quanh sẽ ngay lập tức bâu vào làm thịt, việc chủ yếu nhất mà hắn cần để tâm là vị “Học trưởng” theo lời của tỉ tỉ nói. Biết đâu đấy, hắn đang xem xét cuộc chiến này thì sao...
Tiêu Ninh không biết, vào lúc này Huân Nhi cũng đang vô cùng nghiêm túc mà suy nghĩ. Việc nàng xuất hiện trên võ đài này hoàn toàn chính là bộc phát nhất thời, tuy nàng cũng muốn đánh bại Tiêu Ninh để trả thủ cho Tiêu Viêm ca ca nhưng nàng hiểu, với sức mạnh thể chất của Tiêu Ninh thì nàng ngoài việc sử dụng bí pháp ra thì không còn cách nào khác.
Bí pháp của cổ tộc, thứ đó sẽ khiến cho nàng tu vi nhất thời tăng vọt tới Đại Đấu Sư, nhưng ai biết trong học viện này không có tai mắt của các gia tộc khác, nhất là hồn tộc.
Nghĩ tới cảnh tưởng bản thân chỉ vì cảm xúc nhất thời mà bộc lộ thân phận. Sau đó bị đám người xấu tóm lấy để gây khó dễ cho phụ thân cùng gia tộc càng khiến cho nàng không rét mà run.
Chính vì lẽ đó, Huân Nhi lúc này hi vọng Tiêu Ninh có thể rút lui...
“Haizz”
Thở dài một hơi, Tiêu Ninh thu lấy hai cánh tay sau lưng vào trong cơ thể, sau đó chắp tay nhìn tên trưởng lão nói:“Ta không tiếp thu khiêu chiến!”
“Được rồi” Trưởng lão trọng tài gật đầu, sau đó nhìn sang Huân Nhi.
Huân Nhi cũng thở dài một hơi, cũng may mọi thứ đều theo dự định của nàng. Nhưng nếu cứ như thế này, nàng cũng sẽ không nuốt trôi cục tức thế nên ánh mắt nàng nheo lại, hơi chút bộc lộ sát khí nhìn Tiêu Ninh nói ra:“Ngươi chờ, món nợ ngày hôm nay một ngày nào đó Tiêu Viêm ca ca sẽ trả đủ!”
Tiêu Viêm ca ca của ta chính là nhân trung long phượng, một thất bại nhỏ sẽ vĩnh viên không ngăn cản bước chân của hắn đâu. Tương lai ta không rõ, nhưng chắc chắc ngươi sẽ mãi chỉ là đá đặt chân của Tiêu Viêm ca ca thôi!
Tuôn ra ngoan thoại, nàng phi người xuống, ôm lấy Tiêu Viêm rồi rời đi.
Tiêu Viêm thua, Huân Nhi cũng không đánh khiến cho mọi người có chút chán nản, nhưng nghĩ lại bản thân đã được xem một trận đấu hấp dẫn nên cũng vui mừng, nhất là khi điều bọn hắn mong muốn trước trận đấu nhất đã thành hiện thực.
Cả đám ngoại viện học viên đi hết, chỉ để lại một đám đạo sư, trưởng lão cao tầng nghiêm mặt nhìn nhau, một trong số đó mở miệng nói:“Tên Tiêu Viêm này ban đầu xác thực là một mầm mống tốt, tiếc là hỏa khí hơi đại, thật đáng tiếc!”
“Hơi đen cho hắn khi gặp phải tên quái thai như Tiêu Ninh” Một tên lão già mặt mũi gầy gò mở miệng.
“Tên Tiêu Ninh đó người mang thể chất vô cùng đặc biệt, ta nhìn rất giống với trong truyền thuyết “Tứ thủ trấn ma thể” Một tên đạo sư nghiêm túc nói.
“Không cần biết thể chất của hắn có đúng như vậy hay không, nhưng thiên phú của hắn xác thực ghê gớm, xứng đáng được tuyển thẳng vào “nội viên”!” Vị chấp pháp trưởng lão vừa rồi đưa ra ý kiến!
“...”
“Khốn kiếp, ả Huân Nhi đó nghĩ mình rất mạnh sao? Nếu không phải tiểu Ninh nhi không muốn đánh nữ nhân thì nàng đã thua rồi!” Phía xa xa, Tiêu Ngọc phụng phịu nói.
Lăng Thiên cười cười, hắn đưa tay bóp nhẹ vào mông Tiêu Ngọc một tiếng khiến nàng đỏ mặt la lên rồi nói:“Nàng quá khinh thường Huân Nhi rồi, nếu như trận chiến đó xảy ra thì tên Tiêu Ninh đó tất bại”
“Mà ngược lại thì...” Lăng Thiên nheo mắt, quay sang nhìn Tiêu Ngọc cười như không phải cười nói ra:“Vậy ra tên nhãi đó là người mà nàng cầu xin ta ban cho hắn pháp bảo sao?”
Bị Lăng Thiên hỏi ngược, Tiêu Ngọc trong lòng liền nhảy lên một cái, sau đó nhanh chóng nở nụ cười gượng gạo, nhìn Lăng Thiên nũng nịu nói:“Chủ-Chủ nhân, dù sao hắn cũng là đệ đệ ruột thịt của nô tì...”
Lăng Thiên cười cười, hắn cũng chỉ đùa Tiêu Ngọc một chút thôi chứ thực chất hắn đã biết mọi thứ từ trước rồi.
Lúc này, đứng bên cạnh hắn, Tiêu Mị cũng hơi tức giận Huân Nhi kiêu ngạo, nàng ôm lấy tay Lăng Thiên, phồng má nói:“Huân Nhi đúng là không biết điều, tại sao nàng ấy cứ theo tên phế vật Tiêu Viêm mãi vậy? Nếu như Huân Nhi biết chủ nhân từ trước chắc có lẽ lúc này đã ở trong ngực chủ nhân đầu hoài tống bão rồi!”
Vuốt mông ngựa hay đấy!
Lăng Thiên nhìn Tiêu Mị dâm đãng nở nụ cười khiến nàng đỏ mặt, đồng thời trong lòng đại hỷ, biết rằng đêm xuống lại có quả ngọt để ăn.
Đúng lúc này, từ trong bóng của Lăng Thiên bất ngờ xuất hiện một thân ảnh quỷ dị, cả người trùm toàn đồ đen, không có chân nhưng lại lơ lửng trên không khiến tam nữ một phen hoảng sợ.
Lăng Thiên trấn tĩnh lại các nàng, sau đó mở miệng hỏi:“Darkrai, sự việc làm đến đâu rồi?”
Darkrai im lặng không nói, sau đó chìa tay ra trước mặt Lăng Thiên, đưa cho hắn một vật lấp lánh!
Lăng Thiên cầm lấy vật đó, nở nụ cười lạnh thì thào:“Tiêu Viêm, có lẽ con đường của ngươi từ bây giờ sẽ phải bước đi một mình rồi!”
...
Phòng Tiêu Viêm
...
Lúc này trên giường, Tiêu Viêm vẫn đang nằm bất tỉnh nhân sự, còn bên cạnh Huân Nhi không khác gì hiền thê lương mẫu mà từ tốn thay băng cho hắn. Nàng đau lòng nhìn Tiêu Viêm, mở miệng nhẹ giọng nói:“Tiêu Viêm ca ca, ngươi mau chóng tỉnh lại đi!”
“Chít chít”
Một tiếng kêu vang lên, một con chuột nhỏ màu vàng từ trong ngực Huân Nhi bò ra, nhìn nàng kêu nhẹ.
“Tiểu bảo bảo, ngươi cũng đang cầu nguyện Tiêu Viêm ca ca mau khỏi sao?” Huân Nhi ôm lấy con chuột, vuốt ve nói.
Tuy vậy, cũng bởi tầm mắt nàng chỉ nhìn lấy Tiêu Viêm mà không biết rằng, biểu cảm của con chuột trên tay lúc này vô cùng nhân tính hóa, nó nhìn Tiêu Viêm rồi nhếch miệng nở nụ cười, giống như đang khinh thường hắn vậy.
“Bịch”
Một tiếng động nhẹ vang lên, từ sau lưng Huân Nhi bỗng dưng hiện ra một thân ảnh, đó chính là hộ vệ thân cận của nàng - Đấu Hoàng Lăng Ảnh!
“Chuyện gì?” Huân Nhi không ngoảnh đầu lại, chỉ lạnh lùng hỏi.
“Tiểu thư, ta nhận được tin tức, chiếc “chìa khóa” của Tiêu Gia đã bị mất rồi!” Lăng Ảnh cúi đầu nói.
“Cái gì!!!!?”