Trở về từ ngoại viện, Tiêu Ngọc mở cửa ra thì bất ngờ thấy một tên lão già mập lùn đang khom người quỳ gối trước Lăng Thiên.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tiêu Ngọc vô cùng kinh hãi, bởi người trước mặt nàng lúc này không phải là phó viện trưởng của Già Lam Học Viện đây sao?
- “Lă-Chủ nhân, sao phó viện trưởng lại ở đây?” Tiêu Ngọc nhìn Lăng Thiên dò hỏi.
Hỏi xong, nàng nhìn thấy Lăng Thiên đưa ánh mắt qua bản thân có chút là lạ, nàng còn sợ rằng hắn biết chuyện gì xảy ra lúc ở ngoại viện nữa đây.
“Bình tĩnh nào Tiêu Ngọc, hắn lúc đó đâu có ở gần ta đâu!” Tiêu Ngọc tự an ủi mình, hi vọng Lăng Thiên không biết việc bản thân nói với Tiêu Ninh rằng Lăng Thiên là nam nhân của nàng.
Thực chất, những gì Tiêu Ngọc làm Lăng Thiên đều biết, những hắn cũng chẳng quan tâm lắm, Tiêu Ngọc không muốn mất mặt trước đệ đệ mình hắn cũng hiểu...
Với lại, nàng cũng đâu nó nói sai?
Lăng Thiên trầm ngâm một chút, sau đó mở miệng nói ra:“Hắn tới đây mang cho ta y phục của học viện!”
- “Cái gì? Chủ nhân muốn nhập học?” Tiêu Ngọc há hốc mồm.
Trong ngực Lăng Thiên, Nhược Lâm nhìn Tiêu Ngọc nhoẻn miệng cười nói:“Đồ nhi ngốc, chủ nhân vì cái gì không thể tới Già Lam học viện được đây?”
Nhìn Lăng Thiên, Tiêu Mị và sư phụ tỏ ra vô cùng bình thường, Tiêu Ngọc thực sự hết nói gì được nữa rồi.
Chả nhẽ bây giờ có người muốn tới Già Lam học viện lại dễ dàng đến thế sao? Thế giới quan của nàng chính thức sụp đổ!
Đương nhiên, Lăng Thiên cũng muốn có một thân phận, để hắn có thể tự do đi lại mà không gặp trở ngại gì, ít nhất là không phải lúc nào cũng ở trong phòng Nhược Lâm thêm nữa.
Đang trong lúc Tiêu Ngọc tự hỏi bản thân thì không biết, tên phó viện trưởng đang quỳ gối kia, trong ánh mắt nổi lên hoa văn 9 cánh đỏ rực, cứ thế mà xoay tròn...
3 ngày sau!
“Ê, ngươi nghe thấy gì chưa? tên thiên tài tân sinh Tiêu Viêm bị người khiêu chiến đấy?”
“Cái gì? Còn có người khiêu chiến hắn nữa sao? Ta tưởng ở cái ngoại viện này chả còn ai là đối thủ của hắn nữa kể cả các học trưởng cơ mà?”
“Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết kẻ khiêu chiến là biểu ca của hắn, tên gọi là Tiêu Ninh thì phải?”
“Thì ra là huynh đệ tương tàn, không biết bọn hắn có xích mích gì nhỉ?”
Từng lời đồn được lan truyền liền tục trong suốt mấy ngày hôm nay, chẳng mấy chốc tin tức Tiêu Ninh khiêu chiến Tiêu Viêm đã lan tỏa đến khắp ngoại viện.
Ngoại viện, phòng Tiêu Viêm
- “Tiêu Viêm ca ca, ngươi nghĩ sao về việc được Tiêu Ninh khiêu chiến?” Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm hỏi.
Tiêu Viêm cười lớn, hắn giơ tay lên, khoe bắp tay to lớn của mình ra cười tươi nói:“Chẳng cần biết tên Tiêu Ninh có bài tẩy gì, nhưng hắn đảm bảo sẽ không thắng được ta!”
Tiêu Viêm vô cùng tự tin, nhưng hắn có cơ sở để làm điều đó, đơn giản là bởi gì lúc nhập học, Tiêu Viêm hắn đã là đấu giả tam tinh mà Tiêu Ninh chỉ là đấu giả nhất tinh.
Qua được vài ngày, tên Tiêu Ninh đó dù có kỳ ngộ vô cùng tốt chắc cũng chỉ lên được tới đấu giả nhị tinh là cùng.
Mà kể cả Tiêu Ninh có đạt tới đấu giả tam tinh giống như hắn, thậm chí là hơn hắn một cảnh giới nhỏ, hắn cũng không để ở trong lòng.
Nhớ tới lúc khi bản thân đột phá đấu giả, Huân Nhi muội muội lại một lần nữa cho hắn một cuốn địa giai sơ cấp công pháp:“Hỏa hoàng quyết!”
Khi đó, Tiêu Viêm hắn vô cùng vui mừng bởi chỉ mới đấy thôi, không biết vì lí do gì mà kể từ khi đột phá đấu giả, cái bệnh “nan y” cứ gặp gái là tiểu đệ lại biểu tình đã hết, nhưng dường như tốc độ tu luyện cũng từ đó mà giảm xuống.
Cũng may sau đó lại tu luyện công pháp của Huân Nhi, hắn chẳng mấy chốc lấy lại tự tin, tu vi một đường đột phá không bình cảnh.
Thế nên, việc bị Tiêu Ninh khiêu chiến hắn chẳng quan tâm. Nói một cách đơn giản, hắn có “bàn tay vàng”, có “lão gia gia“... Người đó không ai khác chính là Huân Nhi.
Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm ca ca của mình tự tin cũng khiến nàng vui mừng, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng nàng ẩn ẩn có dấu hiệu lo lắng. Cứ mỗi lần như thế, Huân Nhi lại lôi chiếc mũi tên làm từ hỏa diễm kia ra, nhẹ nhàng mà vuốt ve lấy nó.
TIêu Viêm cũng chú ý tới một màn này, hắn không biết vật kia có ý nghĩa gì đối với Huân Nhi nữa nhưng lần nào hắn muốn hỏi Huân Nhi, nàng lại trả lời một cách qua loa.
Dần dần, Tiêu Viêm cũng chẳng buồn tìm hiểu, thiết nghĩ chắc mũi tên đó là kỷ vật của phụ thân hay mẫu thân nàng chăng...
Buổi chiều!
Tại võ đài của ngoại viện đã tập trung vô số người, có tân đệ tử, có đệ tử lâu năm, thậm chí các đạo sư cũng tập trung lại đây.
Cả đám hầu như đều muốn xem xem, vị thiên tài Tiêu Viêm mới nhập học có bản lãnh gì, và muốn xem tên ngốc nào có dũng khí khiêu chiến lấy hắn.
“Cộp Cộp”
Tiêu Viêm bước tới, đi bên cạnh hắn vẫn là Huân Nhi như thường lệ khiến vô số nam sinh vô cùng phẫn nộ. Dù mới nhập học, nhưng vẻ đẹp của Huân Nhi đã khiến cho hầu hết các nam thanh niên đều đổ gục dưới chân vì si mê nàng.
Tiêu Viêm ngẩng đầu, nhìn lên lôi đài đang đứng đấy một dáng người cao lớn, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn xuống hắn.
- “Yo, Tiêu Ninh, ngươi thực sự muốn làm thế này sao?”Tiêu Viêm lắc đầu nói, hắn cũng không muốn đánh với đồng tộc của mình cho lắm, dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã mà.
- “Tiêu Viêm, đừng có nói nhiều, mau lên khiêu chiến với ta!” Tiêu Ninh lạnh lùng nói.
Biết cuộc chiến đã không thể hủy bỏ, Tiêu Viêm bất đắc dĩ thở dài, sau đó phi thân nhảy lên, đối diện với Tiêu Ninh.
Khoảnh khắc Tiêu Viêm đối mặt với đối thủ của mình, ngay lập tức từng tiếng la ó và cổ vũ từ bên dưới đám đệ tử phát ra.
“Uy, Tiêu Viêm, ngươi mau bại trận cho ta!”
“Tiêu Viêm chắc chắn bại trận, hắn không xứng với nữ thần Huân Nhi”
“Tiêu Viêm xấu xa!”
Hầu hết, cả đám ai ai cũng muốn Tiêu Ninh thắng, đơn giản chỉ bởi vì Tiêu Viêm được Huân Nhi yêu thích nên bọn hắn đâm ra ghen ghét. Dĩ nhiên, vẫn có một thân ảnh mở to đôi mắt, giọng nỉ non cổ vũ Tiêu Viêm.
“Tiêu Viêm ca ca cố lên!” Huân Nhi nhẹ mỉm cười, sau đó tìm chỗ ngồi.
Lúc này, một tên trưởng lão cao lớn, khí chất uy nghiêm bay xuống, nhìn cả hai một lúc rồi nói ra:“Khiêu chiến tại Già Lam học viện không bị cấm, nhưng điểm đến là dừng, không thể xảy ra án mạng, hiểu chưa?”
“RÕ!” Cả 2 cúi đầu đồng thanh đáp, sau đó nhanh chóng nhảy ra thật xa đối phương, bày tư thế chuẩn bị.
“...”
“Trận đấu bắt đầu!” Trưởng lão trọng tài phất tay.
Tiên hạ thủ vi cường, ngay lập tức Tiêu Ninh đã lao tới, tung một cước về phía gương mặt của Tiêu Viêm, miệng hô lớn:“Hạ cước (Low kick)”
Xung quanh bàn chân hắn bao phủ một lớp phong nhận vô cùng nặng nề khiến Tiêu Viêm mặt mũi nghiêm túc, hắn không ngờ thực lực của Tiêu Ninh lại tiến bộ đến thế!
“Phốc”
Tiêu Viêm không ham, mau chóng nhảy ra xa khỏi phạm vi công kích khiến đòn đánh của Tiêu Ninh đập thẳng lên võ đài.
“Bùm!”
Tiêu Ninh đứng trong hố, nhìn Tiêu Viêm lạnh lùng nói ra:“Ngươi chỉ biết tránh sao?”
- “Ngươi-” Tiêu Viêm mặt mũi phẫn nộ.
Phía bên dưới, Huân Nhi nhìn tình cảnh của Tiêu Viêm khiến nàng mặt mũi cau mày, không dám tin nói ra:“Tên Tiêu Ninh đó, hắn cũng đột phá đấu giả tam tinh?”
Tiêu Viêm là người trực tiếp đối mặt cũng nhận thấy điều này, một phần cũng hơi bất ngờ vì khoảng cách cảnh giới giữa 2 người đã không còn, một phần cũng vì đấu kỹ mà Tiêu Ninh sử dụng hắn chưa từng nghe Tiêu gia có bao giờ.
Tiêu Viêm vô cùng thận trọng, không dám tự tin như trước đó nữa. Sau đó, hắn liền sử dụng đánh du kích, sử dụng lợi thế tốc độ để tấn công, tránh giáp lá cà hết sức có thể.
“Đoàng Đoàng Đoàng”
“Bùm”
Trên võ đài, thân ảnh 2 người liên tiếp va vào nhau như 2 con trâu điên, cả hai vô cùng cân tài cân sức, người tốc độ nhanh, người sức khỏe tốt khiến khán giả được một phen cuồng nhiệt.
Chính vào lúc đó, có 4 thân ảnh một nam ba nữ đứng từ xa nhìn xuống, người nam nhân mỉm cười nói:“Tên Tiêu Ninh này đang dấu bài, hắn đúng thật là biết giả heo ăn thịt hổ như tỉ tỉ hắn vậy!”
Bên cạnh hắn, nữ nhân có đôi chân dài đỏ mặt, nàng biết người nam nhân kia đang nói về vấn đề gì.
Nhớ tới đêm qua, bản thân sớm chủ động cầu xin hắn buông tha vì kiệt sức, cuối cùng lại là người trụ lại lâu nhất dưới khiến nàng vô cùng ngượng ngùng...
“Bịch Bịch!”
Trên khán đài lúc này, Tiêu Viêm và Tiêu Ninh lại một lần nữa va vào nhau, tay phải của kẻ này bị tay trái của kẻ kia nắm lại, rồi lại thì tay phải của kẻ kia thì bị tay trái của kẻ này trống đỡ khiến cục diện lâm vào trạng thái cân bằng.
Áo quần rách nát, Tiêu Ninh và Tiêu Viêm lúc này cũng đã thấm mệt...
- “Tiêu Viêm, ngươi nghĩ ta sẽ thua ngươi thêm lần nữa sao?” Tiêu Ninh nhe răng cười lớn, sau đó hắn liền gồng sức, cố gắng đẩy Tiêu Viêm rơi xuống võ đài.
“Kéttttttttt”
Tiêu Viêm cố níu chân lại, nhưng biết sức mạnh thể chất không bằng đối phương. Bất đắc dĩ, Tiêu Viêm cuối cùng cũng phải sử dụng lá bài tẩy của mình, miệng hắn hét lớn:“Hỏa khí thôn thiên!”
Trong phút chốc, vô số hỏa đấu khí từ bốn phương tám hướng chui vào người hắn khiến làn da Tiêu Viêm đỏ rực, hắn mau chóng kháng trụ lấy sức đẩy của Tiêu Ninh lại.
“Hỏa Khí Thôn Thiên” chính là một môn đấu kỹ huyền giai cao cấp cũng do Huân Nhi tặng hắn, khi sử dụng tuyệt chiêu này, thể năng và đấu khí của người sử dụng sẽ được gia tăng gấp đôi trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng đánh đổi là trong vòng 3 ngày sẽ không được sử dụng lại lần nữa.
Tiếc là, dù cho Tiêu Viêm đã vận dụng ngón bài tẩy của mình, nhưng cuối cùng ngăn lại vẫn chỉ là ngăn lại, hắn không thể dùng nó để đẩy ngược Tiêu Ninh về phía trước mà chỉ tiếp tục duy trì kết cục cân bằng.
Tiêu Ninh nhìn Tiêu Viêm, hắn im lặng một lúc rồi hiền lành nói:“Tiêu Viêm, ngươi rất đặc biệt!”
“Quá khen!” Tiêu Viêm cũng nở nụ cười đáp trả, hắn nghĩ rằng Tiêu Ninh muốn kết thúc trận đấu ở thế hòa rồi.
“...-Tiếc là, ta còn đặc biệt hơn!” Tiêu Ninh vào lúc này bỗng nhiên đôi mắt lóe sáng, miệng cười lạnh nói ra.
Trong phút chốc, cả người Tiêu Ninh liền phát sáng, hay nói chính xác hơn là phần lưng hắn phát sáng. Từ phía đằng sau Tiêu Ninh, bỗng nhiên nhô ra 2 cánh tay vô cùng lực lưỡng...
“Không được, Tiêu Viêm ca ca gặp nguy hiểm!” Nhận thấy tình cảnh có chút bất thường, Huân Nhi liền nhanh chóng đứng bật dậy.
Tiếc là tất cả đã không kịp nữa rồi, hai cánh tay mọc từ đằng sau Tiêu Ninh vào lúc này liền vung quyền tới, đánh bay Tiêu Viêm xuống lôi đài!
“Phụt”
Trên không trung, tất cả đều nhìn thấy thân ảnh Tiêu VIêm phụt máu, từ trên trời cao rơi bịch xuống dưới đất.
Trong phút chốc, toàn trường tĩnh mịch, không dám tin khi nhìn vào thân ảnh quái vật 4 tay còn đứng lại trên khán đài.
Thiên tài bậc nhất của ngoại viện - Tiêu Viêm, Bại!