“Ah, đầu ta sao đau quá?”
“...”
Rin mắt nhắm mắt mở, cố vươn tấm thân thể mệt mỏi của mình ngồi dậy. Nhưng là, ngay khi vừa mới cử động, một cơn đau xót từ dưới hạ thể liền truyền tới.
Chuyện gì xảy ra?
“Ahh... Chủ nhân... Lấp đầy dạ dày nô tì đi!!!”
Nghe được tiếng rên rỉ dâm đãng, Rin nào dám ngái ngủ nữa, vội vàng quay người sang một bên nhìn. Ở đó, nàng trông thấy Mikado-sensei mà vô số nam sinh cũng như giáo viên tại trường ái mộ đang chổng mông lên trời mà lắc, khuôn mặt cực kỳ đĩ đượi kêu la những từ ngữ tục tĩu.
“Mi- Mikado sensei và Tenryu sensei??? Bọn hắn thực sự có quan hệ này?” Rin ngơ ngác nói ra.
Lúc đầu khi bước vào cửa, chứng kiến Mikado sensei lộ ra bộ mặt khiêu gợi, gọi Lăng Thiên là chủ nhân đã khiến nàng có chút nghi ngờ. Nhưng chỉ cho đến khi tận mắt chứng kiến, nàng mới biết sự nghi ngờ của nàng chính là sự thật rồi.
“Ài, ta đang nghĩ gì thế này? Hiển nhiên một người ưu tú như Tenryu-sensei bên người không thiếu nữ nhân rồi!” Rin đôi mắt hơi cụp xuống thì thào tự giễu.
“Thế nào? Tỉnh rồi sao?” Lăng Thiên biết Rin đã tỉnh, liền quay sang nhìn nàng hỏi.
“Ưm, sensei, em tỉnh rồi!” Rin gật đầu nhẹ nhàng, sau đó nhìn sang Mikado-sensei dưới háng Lăng Thiên, có chút do dự nói ra:“Vậy... Vậy từ nay em phải gọi thầy là chủ nhân sao?”
Chủ nhân?
“À, không cần thiết, cứ gọi ta bằng bất cứ thứ gì em muốn!” Lăng Thiên mỉm cười hiền hòa, sau đó đưa tay vỗ “bốp” một tiếng vào bờ mông đầy đặn của Mikado bên dưới nói:“Cả ngươi cũng vậy!!”
“Buhiiii”
Mikado rên lên một tiếng rồi nằm vật xuống giường, trong khi lỗ đít nàng co dãn ra từng giọt tinh dịch. Thấy như thế, Lăng Thiên chỉ đành lắc đầu nói ra:“Thôi ngươi cứ gọi ta là chủ nhân đi được rồi!”
Bị hắn chơi liên tục một cách mạnh bạo, Mikado e là đã hình thành tính cách khổ dâm, giờ muốn nàng làm chuyện đó với hắn theo kiểu êm ái liền sẽ không chịu được mất!
“Hiểu rồi sensei!” Rin gật nhẹ đầu, sau đó vươn tay xuống giường, định mặc lại quần áo.
“Định đi sao?” Lăng Thiên liếc mắt hỏi. Thấy như vậy, Rin vội vã xoa xoa tay nói ra:“Không phải, em chỉ định về một chuyến lấy quần áo, sau đó chào từ biệt cha một tiếng...” Nói xong điều đó, nàng vô cùng cẩn thận vừa cúi đầu, vừa liếc nhẹ xem phản ứng của Lăng Thiên ra sao.
Thấy hắn không có tỏ vẻ gì là bất mãn mới khiến Rin thở phào nhẹ nhõm.
“Đi sớm về sớm, địa chỉ thì biết ta ở đâu rồi đấy!” Lăng Thiên nhẹ gật đầu nói, sau đó lại tiếp tục kéo Mikado lên rồi làm tiếp phần việc của mình!!!
“...”
“Rốt cuộc thì chuyện gì xảy ra, con ở đó mà không biết chuyện gì sao?” Ryuuga Tenjouin tức giận quát.
“Papa...” Saki có chút run sợ không nói lên lời, bởi đây là lần đầu tiên papa giận dữ với nàng.
“Ài, được rồi, con cứ bình tĩnh đi đã!” Biết bản thân mình thất thố, Ryuuga Tenjouin cũng chỉ biết xoa thái dương rồi an ủi con gái mình.
Đúng lúc này, cửa phòng chủ tịch có người gõ cửa, chứng kiến Rin quay trở lại, Saki vội vã mừng rỡ nói:“Rin, ngươi đã trở về sao? Rốt cuộc ngươi đã đi đâu?”
“Tiểu thư!” Rin cúi đầu chào Saki một tiếng, sau đó tiếp tục chào chủ tịch Ryuuga Tenjouin và trợ lý của hắn bên cạnh - đồng thời cũng là papa của nàng, Kai Kujou!!!
Thấy Rin “bình an vộ sự” trở về, Kai Kujou trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, hắn liền lập tức nghiêm mặt, trầm giọng nhìn Rin hỏi:“Rin, mau báo cáo với chủ tịch Kujou xem, đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao tiểu thư lại ngất đi cùng với đám hộ vệ của chúng ta hả?”
Nhìn cả ba người đồng loạt trông về phía mình, Rin hơi do dự một chút, sau đó cũng liền cúi đầu, tường thuật lại mọi thứ...
“...”
“Ngư- Ngươi là nói hắn không cần chạm tay vào liền dễ dàng đánh bay người của chúng ta?”
“Ngươi nói cơ thể hắn cứng hơn sắt thép, ngay cả yết hầu bị kiếm chọc vào cũng không mảy may gì?”
“Đi... Đi xuyên qua đám đông mà không để bọn họ biết sự tồn tại của bản thân? Hắn là siêu nhân à?”
Mỗi đợt tin tức mà Rin nói ra như những nhát chém mang sát thương bạo kích thẳng vào lòng mỗi người. Bọn hắn không dám tin rằng, trên đời này thật có người như vậy.
“Nếu như lời Rin nói là sự thật, e rằng chúng ta đã chọc giận nhầm người rồi thưa chủ tịch!” Kai Kujou lo lắng nhìn Ryuuga Tenjouin nói ra.
“Hừ, ai cần ngươi nói!” Ryuuga trong lòng căng thẳng quát, bởi hiện tại hắn cũng đang lo nghĩ xem nên xử lý như thế nào.
Việc đàm phán thỏa thuận mua lại cổ phần còn chưa xong, giờ lại thêm việc đắc tội nhầm người!
Biết thế khi đó không đưa ra cái chủ đích chết tiệt kia...
Chả nhẽ, ông trời thực sự muốn vong gia tộc Tenjouin sao vô số năm gây dựng sao?
“Chủ tịch, papa, tiểu thư, về chuyện làm nguôi giận sensei, con nghĩ không cần thiết đâu!” Rin lúc này mở miệng nói.
“Ngươi có cách gì sao?” Ryuuga thấy Rin nói như vậy, vội vã mừng rỡ hỏi.
Nếu quả thực tìm được cách nguôi giận hắn, cơ hội ngồi vào bàn đàm phán quả thực có thể lần nữa xảy ra.
“Thật ra thì...” Rin mở miệng có đôi chút ngập ngừng, sau đó hơi liếc nhìn sang Saki Tenjouin đứng bên cạnh rồi nói:“Lúc... Cái lúc mà tiểu thư ngất đi, hắn... Tenryu-sensei đã định mang đi tiểu thư để trả đũa việc chúng ta vây công hắn...”
“Cái gì? Thật có chuyện đó?” Ryuuga kinh ngạc, sau đó nhớ ra điều gì, liền vội vã hỏi tiếp:“Vậy tại sao hắn lại thay đổi chủ ý?”
“Việc này...” Rin cúi đầu không nói, chỉ đưa tay đan vào nhau, một bộ bồn chồn dáng vẻ...
Thấy như vậy một màn, thân là cha ruột, Kai Kujou nào không biết con gái mình đang muốn nói gì. Ngay tức khắc, hắn liền nhẹ cúi đầu, thì thầm thứ gì đó vào tai chủ tịch Ryuuga Tenjouin...
Con gái mình trở về công ty với cơ thể mệt mỏi, quần áo thì hơi nhăn nhúm, chân còn đứng không vững... Có ngu mới không biết chuyện gì xảy ra!
“Vậy chuyện đó... Thành công chứ?” Ryuuga nhẹ nhàng hỏi, hắn bỗng dưng cảm thấy bản thân hơi có lỗi đối với Rin.
“Chủ tịch yên tâm, mọi thứ đều xong xuôi!” Rin nhẹ gật đầu, sau đó quay sang nhìn Saki nói ra:“Tiểu thư, có thể ngài phải tập thói quen ngủ một mình mất rồi!”
“Hả? Tại sao?” Saki vẫn chưa ý thức được điều gì, chỉ biết gặng hỏi Rin. Nhưng bất kể nàng có hỏi thế nào, Rin cũng không có đáp lại, sau đó lại thấy Rin cúi đầu lần nữa chào rồi rời đi!
Rin, rốt cuộc sau khi ta ngất đi đã có gì xảy ra?
Rin, chuyện mà Papa nhắc tới ổn thỏa là chuyện gì?
Rin, sao ngươi lại rời đi, đứng lại cho ta!!!
RIN!!!!!!!!!!!
“...”
Ở phía bên này, sau khi mây mưa cùng với Mikado xong, Lăng Thiên liền liếc mắt nhìn sang cái giường bên cạnh.
Ren Elsie Jewelria, mặc dù hắn đã ngất đi, nhưng cứ nghĩ tới bên cạnh có một thằng đực rựa ngu xuẩn khi mình đang chơi gái quả thực có chút hơi kỳ kỳ.
“Ài, không biết thuốc đến khi nào mới có tác dụng đây?” Lăng Thiên bực mình nói.
“Chủ nhân, tên đó đã uống được một thời gian, có lẽ sắp...” Mikado bên cạnh thấy Lăng Thiên không kiên nhẫn, vội vã định giải thích. Nhưng khi nàng còn chưa kịp dứt lời, một thứ ánh sáng màu vàng rực rỡ xuất hiện, bao phủ toàn thân tên Ren Elsie Jewelria.
Ánh sáng xuất hiện từ đầu tới chân, ban đầu nhạt dần, sau đó từ từ đậm đà khiến cho từ ngoài nhìn vào đã không còn thấy rõ cơ thể bên trong như thế nào nữa.
“Vù vù”
“Xoẹt”
Chờ đợi vài phút đồng hồ, đến khi Lăng Thiên và Mikado lần nữa nhìn lại thì thấy bên cạnh Ren Elsie Jewelria, đã xuất hiện thêm một người người khác.
Người này... Nữ nhân này mái tóc màu xanh lá, đôi mắt đỏ rực sáng như pha lê cùng khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương. Không chỉ vậy, bởi xuất hiện một cách “đặt biệt”, thế nên trên người nàng cũng chẳng có một mảnh vải che thân, để lộ tấm thân thể trắng nõn không tì vết cùng ba vòng hoàn hảo cân đối.
Run Elsie Jewelria, cá thể thứ hai đã xuất hiện!
“Chủ nhân, chúng ta thành công rồi!” Mikado vui sướng hò reo khiến cho bầu vú sữa của nàng rung lắc dữ dội. Sau đó, nàng giống như nhớ ra điều gì, vội vàng chỉ tay vào tên Ren đần độn nằm bên cạnh nói ra:“Còn cái tên này, chúng ta xử lý hắn như-?”
“BÙM!”
Lăng Thiên không có vội trả lời, chỉ thấy hắn giơ tay lên một cái. Sau một khắc, cơ thể Ren liền biến mất không một dấu vết, chỉ còn xót lại chút bụi mịn...
“Ren? Hắn là ai?” Lăng Thiên liếc mắt nhìn Mikado hỏi.
“Khô- Không... Hắn là ai... có tồn tại sao?!” Mikado toàn thân run rẩy sợ hãi trả lời.
“Thông minh lắm!” Lăng Thiên đưa tay vỗ “đét” một tiếng vào bờ mông của Mikado cười nhẹ. Sau đó, hắn đưa ánh mắt đặt sang người Run đang chần chuồng tại giường bên kia nói ra:“Đã nàng xuất hiện, thôi thì ta đành phải tạo chút dấu ấn của bản thân lên đó đã!”
Nhớ tới nguyên tác, chỉ bằng một nụ hôn thông qua tên Ren kia, Yuuki Rito đã thành công tạo ra ấn tượng khó phai đối với Run, kể cả khi nàng còn chưa xuất hiện gặp hắn. Còn lần này, Lăng Thiên hắn sẽ hành động trực tiếp lên cơ thể nàng mà không thông qua bất kỳ bên trung gian nào cả.
Các cụ đã từng nói, tình đầu thường là mối tình khó phai, hi vọng lần này điều đó cũng không ngoại lệ...