Kéo theo một bọc hành lý, Rin giữ đúng lời hứa đi tới khách sạn nhà Tenjouin... khách sạn mà hiện tại thuộc quyền sở hữu của Lăng Thiên.
Giống như đã được dặn dò từ trước, ngay khi trông thấy Rin xuất hiện, lễ tân liền tới đưa cho nàng số phòng của hắn.
Cầm trên tay tờ giấy, Rin có do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng cắn chặt răng rồi bước vào thang máy.
Đã lựa chọn bước đi trên con đường này, nàng chắc chắn đã không còn đường quay trở lại!
Mang theo tâm trạng thấp thỏm lo âu, Rin không biết lúc nào đã đứng trước cửa phòng Lăng Thiên. Nàng đưa tay ra muốn đẩy cửa vào nhưng rồi lại rụt tay lại, cứ làm thế dăm ba lần rồi mới chính thức bước vào trong.
“Cạch!”
“Ah... Ah... Chủ nhân, em sướng quá”
“Chủ nhân, chơi em nữa đi...”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Rin, trong phòng ngập tràn hương vị dâm dục cùng những tiếng rên rỉ dâm đãng.
Rin ngẩng đầu nhìn xem, chứng kiến tại ghế sofa phòng khách, Lăng Thiên đang để cho một nữ nhân lạ lẫm cưỡi trên bụng mình, một nữ nhân nàng chưa từng gặp...
“Thân hình tuy nhỏ nhắn nhưng cô ấy cũng thật dễ thương, nhất là mái tóc màu xanh kia!” Rin thầm nghĩ.
Giống như có người đang nhìn mình, nữ nhân trên bụng Lăng Thiên hơi hơi dừng lại, nàng liếc mắt nhìn Rin một chút, sau đó giống như không để tâm gì, liền tiếp tục nhún nhảy đầy vui sướng.
Run Elsie Jewelria, cô nàng được tách ra khỏi cơ thể Ren Elsie Jewelria sau khi phục dụng thuốc của Mikado. Và đúng như suy nghĩ, khi nàng tỉnh lại, chứng kiến “ký ức khó phai” từ một người nam nhân xa lạ đang đè lên người mình khiến cho bản thân sung sướng đến tận nóc, tâm nàng liền trao cho người ấy luôn rồi, mặc kệ cá thể còn lại của mình biến đi đâu!
Ài có chút dễ dãi và vô tâm... Mà thôi kệ đi!
Rời mắt khỏi Lăng Thiên, Rin lại lần nữa nhìn quanh căn phòng rộng rãi. Quả nhiên, nơi này cũng không phải chỉ có mình Lăng Thiên và cô ả kia sống.
Mikado-sensei, có đúng không nhỉ?... À đúng rồi, cái dáng nằm bẹp dưới giường, lỗ đít còn đang rỉ tinh dịch, trên gương mặt phê đến lòi kèn quả không sai!
Lala Satalin Devilkuke? Học sinh chuyển trường? Không nghĩ tới nàng cũng ở đây!
Còn kia là... Yuuki Ringo, nhà tạo mẫu nổi tiếng toàn thế giới đang ngồi đọc sách với cơ thể trần chuồng. Ơ nhưng mà, ta tưởng nàng có gia đình rồi chứ?
Cuối cùng là một nữ nhân tóc vàng đang đếm tiền mà nàng tạm thời chưa biết tên, nhưng nhìn gương mặt trẻ tuổi, chắc hẳn cũng là một nữ sinh đi?
“Thế nào? Báo cáo thành tích với tên chủ tịch đó xong rồi sao?”
Đúng lúc này, giọng nói của Lăng Thiên vang lên khiến cho toàn thân Rin run rẩy. Nàng biết bản thân cũng không dấu giếm được nữa, cũng liền gật đầu nói:“Vâng, hết rồi ạ!!!”
“Ừm!” Lăng Thiên đưa tay kéo Run ra khỏi cơ thể mình khiến cho cô nàng phồng má, liền quay sang bực tức nhìn Rin.
Nữ nhân này, chính ngươi khiến cho chủ nhân dừng lại giữa chừng với ta!
“Run, Tenryu hết chơi với cậu rồi thì qua đây chơi đi!” Lala đang ngồi xem tivi vẫy tay nói.
“Im đi Lala, ta ghét ngươi!” Run cáu giận nói, sau đó trong đầu lại hồi tưởng lại chút hình ảnh trong quá khứ.
Lúc nhỏ, nàng vẫn thường được ba mẹ dẫn tới hoàng tộc Deviluke chơi. Tại đó, nàng gặp Lala, hai người cũng rất nhanh trở thành bạn thân. Nhưng là, với bản tính hiếu động của mình, bất kể là lúc nàng đang nắm quyền chủ động cơ thể hay là Ren... Ủa mà tên Ren biến đâu mất rồi!
Thôi kệ đi, nói tóm lại là dù cho là ai đang nắm quyền điều khiển cơ thể, mỗi khi chơi đùa với Lala, mọi việc đều sẽ kết thúc khi nàng ngất đi trong bệnh viện bởi những trò chơi cũng như rắc rối từ đống đồ mà Lala sáng tạo!
“Chết tiệt, sao ả ta lại gặp được chủ nhân trước mình rồi trở thành hôn phu của ngài chứ, thật bất công mà!” Run cắn chặt môi thầm nghĩ, sau đó lại liếc mắt nhìn xung quanh đám người.
Một, hai, ba, bốn... Thêm cả nữ nhân tóc đuôi ngựa màu đen vừa tới là năm, xem ra sự cạnh tranh sủng ái cũng thật lớn!
Tạm bỏ qua việc Run đang suy nghĩ vẩn vơ, Lăng Thiên cứ thế mà bước tới trước mặt Rin trong tình trạng không mảnh vải che thân. Nhất là, ở dưới hạ thể của hắn, tiểu đệ đệ vẫn đang ngẩng cao đầu, trên đó còn nhớp nháp d*m thủy.
“Ah...” Rin muốn che mặt lại, dù sao thì nàng vẫn chưa làm quen được hoàn cảnh mới cho lắm. Nhưng là, Lăng Thiên đang ở trước mặt nàng, lại dùng cái thứ quái vật kia chọc chọc vào bụng khiến nàng run rẩy.
“Tên chủ tịch Tenjouin đó, hắn nói gì?” Lăng Thiên đưa tay sờ lên tóc Rin âu yếm.
“Dạ... Dạ... Ngài chủ tịch... Hắn nói muốn gặp thầy một lần để đàm phán...” Rin cúi đầu đỏ bừng mặt ấp úng.
“Đàm phán sao?” Lăng Thiên nhếch môi khinh bỉ.
Đã dám sai người tới công kích hắn, tuy việc này đã được Rin lấy thân mình ra giải quyết, nhưng vụ việc tạm thời vẫn không thể bình thường hóa quan hệ được rồi.
Tiền sao? Hắn có thể kiếm ra tiền để mua lại cổ phần của mình sao? Mà kể cả thật có tiền đi chăng nữa, Lăng Thiên hắn cũng thiếu tiền sao!
“Lần sau quay trở lại, nhớ chuyển lời của ta rằng, đàm phán... Không có cửa đâu, bảo hắn để con gái mình tới bên cạnh ta thì ta sẽ xem xét một chút về việc bố thí miễn phí cho hắn đống cổ phần rác rưởi kia!” Lăng Thiên há miệng cười lớn.
Nghe thấy lời nói của Lăng Thiên, toàn thân Rin lần nữa trở lên run rẩy, không nghĩ tới Lăng Thiên vẫn tiếp tục nhớ thương tới tiểu thư nhà mình. Nàng muốn mở miệng, nói tại sao bản thân đã... đã thuộc về hắn còn nghĩ tới tiểu thư Saki. Nhưng mà, sau khi suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng Rin cũng lựa chọn chuyển lời.
Khi đó, nàng giao ra thân mình trong trường hợp không còn cách nào khác, và chỉ với mục đích xoa dịu cơn phẫn nộ của Tenryu-sensei. Còn lần này, về phía chủ tịch có thể chọn lựa chứ không phải bị ép buộc, chọn lựa xem giữa cô con gái tiểu thư của mình và đống cổ phần quý giá được trao trả một cách miễn phí.
“Lựa chọn sao? Nhưng dù là ai đi chăng nữa, chả phải mọi thứ liền đã quá rõ ràng...!” Rin lắc đầu cười khổ.
Xem ra tương lai, ta lại có thể cùng tiểu thư lần nữa ngủ chung rồi... Mặc dù tại một nơi khác!
“Mặc kệ chuyện đó đi, hành lý thì để bên đó, còn giờ thì...” Lăng Thiên đôi mắt tỏa sáng, sau đó liền đưa tay kéo Rin vào lòng, luồn bàn tay vào sờ lên bầu ngực mọng nước của nàng mà xoa nắn...
“...”
“Chào mừng quý khách”
“Đồ ăn của quý khách đây, chúc quý khách ngon miệng!”
Đặt đĩa thức ăn xuống bàn, Haruna vừa mệt vừa vui mừng cầm theo khay về vị trí đứng. Ngày hôm nay là ngày đầu tiên nàng đến làm tại khách sạn cao cấp, khiến cho tâm trạng vô cùng hồi hợp.
Khách hàng khó tính, quản lý ghê gớm, bản thân làm việc không tốt... Đủ loại ý nghĩ tiêu cực bị nàng đào bới, nhưng tất cả đều đã tan biến khi đến đây.
Khách hàng thân thiện, quản lý nhiệt tình, bản thân nàng cũng cảm thấy rất vui mặc dù có hơi vất vả vì đông khách một chút!
“Cũng phải thôi, lương cao thế cơ mà!” Haruna suy nghĩ, sau đó có chút nghi hoặc.
Risa đâu rồi? Cậu ấy giới thiệu việc làm cho mình mà chả thấy đi làm gì cả?
Đúng lúc nàng đang suy nghĩ vẩn vơ, Haruna liền bỗng dưng chứng kiến một bóng người xuất hiện tại lối vào thang máy. Người kia đảo mắt xung quanh một chút, sau khi nhìn thấy nàng liền vui vẻ bước tới
Đến rồi!
“Nee-san, chị tới muộn quá!” Haruna nhìn thấy người vừa tới liền vui vẻ cười nói.
“Xin lỗi Haruna, đường có chút tắc!” Nữ nhân kia chắp tay ra hiệu xin lỗi, đồng thời nở nụ cười vui vẻ.
Akiho Sairenji... Sinh viên đại học, đồng thời cũng là chị ruột của Haruna Sairenji.
“Đây, phòng 306, nghe nói ở đó Tenryu-sensei sẽ phỏng vấn chị trước, sau đó chị có thể được vào làm cùng em rồi!” Đưa cho Akiho một tờ giấy, Haruna vui vẻ cười nói.
“Còn phải phỏng vấn sao? Chị tưởng có thể thông qua một cách... nhanh gọn lẹ nhất?” Akiho ngạc nhiên nói.
“Yên tâm, là thủ tục thôi, là Sensei bảo em thế!” Haruna thúc dục, sau đó lại chạy đi làm phần việc của mình.
Cầm trên tay tờ giấy, Akiho có chút do dự, nhưng nghĩ tới công việc sắp tới của mình với mức lương hấp dẫn, quản lý lại là thầy giáo của em gái mình, nàng liền quyết tâm rồi.
Tenryu-sensei sao... Hi vọng người này không làm khó mình khi phỏng vấn đi...!