Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 339: Chương 339: Kikyo




Nhìn thấy viên ngọc tứ hồn trong phút chốc bị cắp mất, lão bà Kaede mặt biến sắc, vội vàng nhìn Kagome la lớn:“Mau mau bắt lấy nó, đừng để nó chạy-”

“Xẹt”

Nhưng mà chưa đợi nàng kịp nói xong, một tia kiếm khí đã bay tới, chém tách Thi Vũ Điểu làm đôi.

“Te-Tenryu?” Kagome cùng Kaede mặt ngạc nhiên, quay về phía Lăng Thiên nhìn lại.

Tại đó, Lăng Thiên lúc này trên tay cầm một thanh kiếm, hay nói chính xác hơn là một đại đao. Hắn ngửa mặt lên trời, nhìn về phía thi vũ điểu thì thầm:“Không ra “Phong Thương”, Thiết Toái Nha cũng bén lắm!”

“Vù vù vù”

“Chíu chíu”

Vào khoảnh khắc Thi Vũ điểu bị Lăng Thiên chẻ làm đôi, một tia quang mang từ trong người nó liền bộc phát.

Ánh sáng lóe lên rực rỡ, sau đó... một nửa rơi xuống đất, một nửa liền bay về phía chân trời.

Chứng kiến tia ánh sáng bị tách làm hai, lão bà Kaede ngay lập tức nghĩ tới điều gì đó, giọng nói liền run rẩy:“Xong!”

Quả nhiên, khi Lăng Thiên cùng Kagome chạy tới phía dưới xác Thi Vũ điểu, ngọc tứ hồn trước đó còn nguyên vẹn nay đã chỉ còn một nửa.

“Tenryu, ngươi quá mạnh tay rồi!” Kagome vội mau chóng đưa tay bắt lấy một nửa viên ngọc, sau đó nhìn Lăng Thiên đầy trách cứ.

Vốn tưởng rằng có thể an an ổn ổn du lịch thế giới này, viên ngọc tứ hồn thì nhét vào nhẫn chứa đồ là xong, ai ngờ...

“Xin lỗi, ta không biết ngọc tứ hồn lại dễ vỡ như vậy!” Lăng Thiên cười lớn, nhưng nhìn gương mặt hắn không có vẻ gì là hối lỗi cho lắm.

“...”

Tại phía xa xa kia, nơi một nửa viên ngọc tứ hồn còn lại đang hiện hữu, nhưng mà, vào khoảnh khắc viên ngọc vừa rơi xuống đất, có một bàn tay yêu quái liền thò ra tóm gọn nó lại.

Hắn cầm nửa viên ngọc, nhưng không có vội vã thoát ly mà đứng lại, dần dần nheo ánh mắt về phía Lăng Thiên đang đứng.

Tóc đỏ, cầm kiếm... Hắn giống như... Đang nhìn về phía ta?

“Không tốt, nguy hiểm!” Bản năng mách bảo, tên yêu quái này chứng kiến Lăng Thiên nhìn về phía hắn nở nụ cười liền thấy rợn cả gáy, vội vã lỉnh vào trong bóng đêm biến mất.

Tại trước khi hắn quay người rời đi, phía sau hắn, một vết bỏng hình con nhện xuất hiện...

“Ài, Thôi đành vừa du lịch, vừa cố gắng để tâm một chút vị trí của nửa viên ngọc tứ hồn vậy” Kagome biết nhiệm vụ sắp tới của bản thân là gì liền thở dài một hơi.

Tìm kiếm nửa còn lại ngọc tứ hồn... Cho dù lão bà Kaede không có nhờ vả, Kagome cũng tự biết phải làm gì tiếp theo. Bởi vừa nãy, trước khi nhặt nửa viên ngọc tứ hồn từ trong xác của Thi Vũ điểu ra ngoài, nửa viên ngọc đó đã biến thành màu đen, hoàn toàn bị nhiễm bẩn.

Trước đó, khi nghe Kaede nói bản thân là pháp sư Kikyo hóa thân, Kagome còn có chút không tin. Nhưng khi nàng chứng kiến thứ ánh sáng phát ra từ ngọc tứ hồn mà chỉ bản thân mình thấy và khả năng thanh tẩy viên ngọc khỏi bị nhiễm bẩn thì Kagome liền biết rằng... Lão bà Kaede đã nói thật!

“Nhớ bảo vệ ta đấy!” Kagome trừng mắt nhìn Lăng Thiên, chung quy cũng chỉ tại hắn quá mạnh tay.

Lăng Thiên cười cười không nói gì. Vào lúc này, hắn liền âm thầm mở ra hệ thống, xem xét thông báo vừa nãy không đọc.

【 Ting, ký chủ tiếp nhận phó bản nhiệm vụ: Cuồng Long xuất kích】

【 Nhiệm vụ mô tả: Sở hữu Tùng Vân nha bản Fake, quả thực là nỗi nhục nhã, ký chủ hãy mau mau để nó trở thành bản Real đi! 】

【 Nhiệm vụ yêu cầu: Giết chết boss phụ bản thế giới “Naraku”】

【 Nhiệm vụ phần thưởng: Tùng Vân Nha trong cửa hàng sẽ nhập vào Tùng Vân Nha hiện tại 】

【 Nhiệm vụ thời hạn: Không hạn chế!】

“...”

Cái phá nhiệm vụ gì đây?

Hàng fake? Vậy ra Tùng Vân Nha cũng giống Thiết Toái Nha, thứ hắn lấy được tại phụ bản thế giới so với hệ thống xuất phẩm chính là rác rưởi sao?

Lại còn giết Naraku? Biết thế từ nãy mở thông báo sớm một chút để một chém kết liễu hắn có phải nhanh hơn không?

Lăng Thiên thở dài có chút tiếc nuối, nhưng cũng không vì thế mà cảm thấy buồn rầu.

Sở dĩ, hắn phải chém viên ngọc tứ hồn ra làm đôi và đem một nửa ném cho tên Naraku đó, đơn giản bởi vì hắn cần tên Naraku còn sống thêm một thời gian.

Kugura, Kanna... Không có Naraku, các nàng là sẽ không tồn tại!

“Nhưng mà, trước khi đi, vẫn là phải làm thứ cần làm!” Lăng Thiên thì thào nói, sau đó mang theo Kagome liền biến mất.

“Ah, Tenryu, chúng ta đi đâu?” Được Lăng Thiên ôm vào lòng, Kagome gương mặt có chút ngại ngùng nói ra.

“Phịch”

Đặt chân xuống, hai người lúc này đã ở trước mặt đền thờ, nơi mà đặt tro cốt của Kikyo.

“Đây-Đây là nơi pháp sư Kikyo táng mộ?” Kagome gương mặt ngạc nhiên, sau đó theo bản năng liền bước tới khấn vái.

Lăng Thiên để Kagome tại đó, sau đó hắn lại lần nữa biến mất, nhưng rất nhanh liền quay trở lại, trên tay còn mang theo một tên sơn tặc.

Tên sơn tặc mấy phút trước còn đang nô đùa cùng đồng bọn khi vừa đánh giết một ngôi làng xong, chẳng mấy chốc Lăng Thiên liền hư không xuất hiện giữa đám người bọn hắn, sau đó đưa tay chém giết toàn bộ, chỉ để lại hắn một cái mạng này.

“Đại-Đại nhân, tha mạng!” Tên sơn tặc kia không nói lên lời, chỉ dám đưa ánh mắt van xin bởi cổ họng hắn vào lúc này đã bị Lăng Thiên bóp chặt.

Lăng Thiên đưa ánh mắt sang nhìn Kagome, thấy nàng vẫn đang nhắm mắt khấn vái liền thở phào một hơi, sau đó lạnh lùng ném tên sơn tặc xuống dưới đất.

Hắn được Lăng Thiên buông ra, gương mặt liền mừng rỡ, vốn tưởng cái mạng này cuối cùng cũng giữ được, ai ngờ...

“Edo Tensei (Uế Thổ Chuyển Sinh)”

Lăng Thiên hai tay chụm lại như phật tổ, miệng thì thầm vài câu chú ngữ kỳ lạ.

Ngay lập tức, tên sơn tặc kia vốn đang định dập đầu cảm tạ, bỗng chốc liền cảm thấy cơ thể có chút kỳ lạ. Không chờ hắn kịp hét lên, toàn bộ cơ thể hắn liền tan rã như những bông hoa.

“Tenryu, có chuyện gì vậy?” Kagome nghe thấy tiếng động lạ, quay người lại thắc mắc, nhưng trước mặt nàng nào có thân ảnh của tên sơn tặc, chỉ còn lại Lăng Thiên cùng đám cánh hoa đang bay lượn trong gió.

“Thân xác Kikyo không còn, chỉ còn lại đống tro tàn, linh hồn thì lại đã chuyển sinh... Không biết liệu Uế Thổ Chuyển Sinh có tác dụng không?” Lăng Thiên lo lắng nghĩ.

Nhưng cũng may, đúng như lời hệ thống đã từng nói, hệ thống xuất phẩm, tất thuộc tinh phẩm.

“Uỳnh Uỳnh!”

Tiếng mặt đất rung chuyển vang lên, trong sự kinh hãi tột độ của Kagome, một chiếc quan tài làm bằng gỗ từ dưới đất xuất hiện!

“Á á á, Tenryu, có ma!” Kagome kinh hãi, vội vàng lao vào người Lăng Thiên ôm lấy hắn vì sợ hãi.

Có tiện nghi không chiếm quả thực là ngu, Lăng Thiên cũng không phải chính nhân quân tử, hắn cũng thuận tay đưa xuống, ôm lấy Kagome vào lòng.

Lúc này, dưới sự chờ mong của hắn, nắp quan tài được mở ra...

Mái tóc đen dài búi cao, đôi mắt nhắm nghiền tựa đang ngủ... Nàng thật xinh đẹp, thánh khiết bên bộ bạch bào của vu nữ!

Kikyo, hồi sinh!

“Đó-Đó là Kikyo sao?” Kagome chứng kiến một nữ nhân bước ra từ trong quan tài, gương mặt liền thất thần.

Ta... Ta thật là chuyển thế của Kikyo sao? Ngoại trừ gương mặt ta cùng nàng ấy có chút giống, nhưng Kikyo giống như đẹp hơn ta nhiều lắm?

Khoan đã, tại sao Kikyo lại xuất hiện, chẳng phải nói nàng ấy chết rồi cơ mà!

Lăng Thiên nhìn Kikyo, tuy hắn vô cùng kinh hỉ, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng.

Linh hồn nàng xác thực đã chuyển thế thành Kagome, tuy thể xác đã được hắn phục hồi nhờ năng lực của Uế Thổ Chuyển Sinh, nhưng nếu như không có linh hồn, Kikyo khác gì một con búp bê tình dục?

Bước ra khỏi quan tài, đôi mắt đang nhắm nghiền của Kikyo dần dần mở, chứng kiến hai gương mặt xa lạ, người thì đang chờ mong nhìn mình, người thì biểu lộ giống như gặp quỷ.

“Các ngươi là ai? Kaede đâu?”

“Còn có... Inuyasha, hắn chết chưa?”

Có- Có linh hồn!

Lăng Thiên cố kìm nén không hú lên như một con sói đói, hắn nhìn Kikyo, sau đó mở miệng nói ra:“Chào mừng quay trở lại trần thế, Kikyo!”

“Ngươi biết ta?” Kikyo gương mặt lạnh lùng hỏi.

“Biết chứ, dù sao ta cũng là người hồi sinh nàng mà!” Lăng Thiên nở nụ cười đáp.

“Bịch Bịch Bịch”

Đúng lúc này, một toán bước chân từ phía xa xuất hiện, biết rằng có thể là lão bà Kaede dẫn đám dân làng lên đây tìm hiểu thực hự, Lăng Thiên vội vàng một tay ôm lấy Kagome, một tay bắt lấy Kikyo rồi biến mất.

“Xoạt”

Một khắc sau, quả nhiên đám người Kaede xuất hiện trên đền thờ, nàng nhìn xung quanh một chút, trong lòng liền nghi vấn:“Rõ ràng lúc nãy ta có cảm nhận ở đây mặt đất rung chuyển. Hơn nữa, thứ linh lực vừa xuất hiện phút chốc rồi biến mất quả thực có phần quen thuộc...”

“...”

“Đây là?” Được Lăng Thiên đặt xuống dưới đất, nhìn thấy cảnh tưởng trước mặt, Kikyo gương mặt liền sững sờ.

Trên cây đại thụ đó, mũi tên của nàng... Vẫn đang phong ấn hắn!

Inuyasha!

“I... Nu... Ya... Sha... Ta hận ngươi!” Lúc này, đôi mắt của Kikyo tràn đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Inuyasha.

Hắn lừa ta, lừa dối niềm tin của ta, lừa ta mang ngọc tứ hồn đến để hắn thực hiện ước nguyện thành người, lừa ta tới rồi đánh lén ta... Lừa ta yêu hắn!

“Xoẹt xoẹt xoẹt”

Kikyo giống như điên cuồng, nàng đưa tay tới, nắm chặt lấy mũi tên của mình, sau đó cố ấn thật sâu xuống như muốn mũi tên đâm xuyên qua cả người Inuyasha lẫn cây đại thụ vậy.

Nhìn Kikyo phát tiết, Lăng Thiên cũng có chút im lặng.

Dù sao thì, việc trong quá khứ khi nàng bị đánh lén, tất cả đều là do Naraku bày trò mà ra, để cho Inuyasha và nàng hiểu lầm rồi tự đánh giết lẫn nhau.

Nhưng thế thì sao, hắn cũng đâu rảnh mà nói sự thật cho Kikyo!

“Kikyo, bớt đau buồn đi, dù sao thời gian cũng đã trôi qua hơn nửa thế kỷ rồi!” Lăng Thiên lắc đầu an ủi.

Kikyo cũng liền bình tĩnh lại, nàng đưa ánh mắt sang nhìn Lăng Thiên thật sâu, sau đó chuyển rời sang Kagome.

“Chuyện- Chuyện gì?” Kagome có chút câu nệ, không dám đối diện với Kikyo, bởi nàng không biết phải nói chuyện gì bây giờ.

Xin chào?

Ta là chuyển thế thân của ngươi, hân hạnh được làm quen?

Chắc chắn là không được rồi!

“Có gương không, đưa ta!” Kikyo lạnh lùng nói.

Kagome nghe vậy liền có chút giật mình, sau đó cũng vội từ trong nhẫn chứa đồ, lôi ra một chiếc gương đưa cho Kikyo.

“Đồ vật kỳ lạ!” Nhìn chiếc nhẫn hư không biến ra đồ trên tay Kagome, Kikyo hiếm thấy trên gương mặt xuất hiện một tia tò mò.

Cầm lấy chiếc gương mà Kagome, Kikyo liền đưa lên mặt mình soi.

Vẫn là nàng, vẫn là gương mặt đó... Chỉ có điều, nếu như vén mái tóc ra, có thể thấy vô số những đường rãnh giống như bị nứt ra vậy.

Như nghĩ tới điều gì, Kikyo gương mặt tràn băng sương, sau đó tiếp tục lấy một viên đá dưới đất, một phát đập vào tay mình.

“Bịch”

Tay nàng nát vụn, nhưng không có máu chảy ra, trái lại chỉ trong một khắc, đôi tay nàng liền lành lại như bình thường.

“Nói, tại sao ngươi hồi sinh ta? Mục đích của ngươi là gì?” Kikyo đôi mắt lạnh lùng ngó sang Lăng Thiên.

Thế giới này đã qua gần trăm năm kể từ khi ta chết, nay ta lại có người hồi sinh!

Hồi sinh một nữ nhân yếu đuối như ta, rồi cho ta một cơ thể gần như bất tử!

Hắn muốn gì? Muốn ta gặp lại Inuyasha sao? Hay là... Muốn tấm thân thể tràn đầy linh lực này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.