Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 66: Chương 66: Miểu sát




Lăng Thiên sử dụng Haoshoku Haki lên người mấy tên lâu la khiến chúng ngay lập tức không chịu được uy áp ngăn đùng ra ngất.

Xung quanh người dân không nhịn được lùi lại, hoảng sợ, ngay cả Vân Linh và cha nàng cũng há hốc mồm, che miệng lại không thể tin được.

- “Ngươi-ngươi sử dụng tà thuật gì”

Tiêu Cuồng điên cuồng chỉ vào Lăng Thiên, hắn không dám tin tưởng những gì xảy ra trước mặt.

Quanh năm sống trong Thiên Vận bộ lạc, hắn đã chứng kiến vô số lần cha mình - thân là đen bóng cấp cường giả thi triển quyền uy, nhưng chưa một lần nào có thể mạnh như tên thanh niên trước mặt này.

Tiêu Dương cũng chẳng khá hơn gì, lúc này hắn hai đầu gối run cầm cập, có dấu hiệu muốn thối lui.

Đối với tên Tiêu Dương này, Lăng Thiên đặc biệt ghét, thế nên là...

“Sharingan”

Ánh mắt Lăng Thiên lóe lên biểu tượng của Sharingan, tam câu ngọc hiện ra đưa Tiêu Dương vào huyễn thuật.

Tuy hiện tại hắn chưa có “Tsukuyomi” - huyễn thuật đáng sợ bậc nhất nhưng với cấp độ kiến hôi như tên này thì đúng là có hơi dùng đao mổ trâu giết gà...

Tiêu Dương bị Lăng Thiên đưa vào huyễn thuật, tại đây hắn bắt gặp vô số tiên nữ trần chuồng, lao tới làm tình với hắn khiến hắn cạn kiệt tinh lực mà chết trong mộng.

Phía bên ngoài, mọi người chỉ thấy Tiêu Dương tự dưng tại chỗ ngất đi, tưởng như hắn cũng giống với hơn trăm tên kia nhưng thực chất khi hắn tỉnh lại, Tiêu Dương sẽ chỉ là một tên ngu ngốc rồi...

Lăng Thiên lúc này quay ra mỉm cười với Tiêu Cuồng, nhưng đáng tiếc trong mắt Tiêu Cuồng đó lại là nụ cười của ác ma, hắn vội ba chân bốn cẳng chạy một mạch về nhà...

Lăng Thiên cũng không muốn tạo ra nhiều cảnh tượng máu me cho lắm, nhất là khi Vân Linh và cha nàng còn đứng bên cạnh.

Lúc này, Vân Linh mới tiến đến hỏi:“Cô-công tử, bọn họ đều chết hết rồi sao”

Nàng thực sự đang sợ hãi, nếu như có người chết ở đây thì Lăng Thiên sẽ gặp rắc rối...

- “Đừng lo lắng, bọn họ chỉ ngất đi thôi, nàng mau gọi người tới khiêng bọn họ ra đi, ta còn muốn tiếp tục ăn cháo” Lăng Thiên cười cười.

Nghe được Lăng Thiên trả lời, Vân Linh mới nhẹ thở dài một hơi, may mắn là không có ai tử vong...

Nhưng chợt nàng nhận ra, thực lực của Lăng Thiên quá sâu rồi.

Lăng Thiên bắt đầu tiếp tục thưởng thực món cháo đậm vị quê hương, tiếc là xung quanh không còn một ai dám ngồi chung với hắn nữa, bọn họ bận khiêng vội đám người ngất đi rồi, tình cảnh này khiến Vân lão - cha của Vân Linh liên tục cười khổ.

Vân Linh thấy không còn ai tới ăn cháo nhà nàng cũng không có trách móc gì Lăng Thiên, ngược lại còn nhân cơ hội tiếp tục tò mò về gia cảnh của hắn.

- “Công tử, ta thấy ngươi mạnh như thế, chắc hẳn cũng phải vượt qua đen bóng cấp rồi hả?” Vân Linh hiếu kì.

- “Đại khái xem như thế đi” Lăng Thiên bí mật càng làm cho Vân Linh tò mò.

Tu vi thực chất của hắn là Hắc Kim tam tinh, nhưng để mà tính thực lực thì hiện tại hắn cũng chả biết mạnh đến nhường nào nữa.

Vân lão liên tục ra hiệu cho Vân Linh tiếp cận Lăng Thiên, lão biết vị công tử trước mặt này không chỉ thực lực mạnh mẽ mà còn tài sản giàu có nữa. Nếu có thể để hắn làm con rể Vân gia thì hắn và con gái đâu phải bán cháo mà sống tạm bợ cho qua ngày.

Suy nghĩ rất thực tế...

Vân lão nghĩ thế cũng không có gì bất bình thường, hắn dĩ nhiên muốn cho con gái mình sau này có một cuộc sống thật đầy đủ mà.

Vân Linh thấy cha ra hiệu, chợt đỏ mặt. Ở dị giới này nhất là trong các bộ lạc cổ hủ như Thiên Vận bộ lạc thì việc cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy là chuyện hiển nhiên.

Mặc dù vậy, thân là con gái nàng làm sao có thể mặt dày chủ động được cơ chứ...

- “Xin hỏi công tử đã có hôn phối chưa?” Một giọng nói vang lên.

Người vừa lên tiếng chính là Vân lão, hắn không thể chần chờ thêm được nữa, vì hạnh phúc của con gái mình nên đành đánh liều một phen.

Vân Linh thấy cha mình chủ động như thế, đỏ bừng mặt, nàng kéo kéo nhẹ tay áo cha nàng ra hiệu nhưng có vẻ lão chả quan tâm.

Lăng Thiên hơi kinh ngạc nhìn Vân lão, hắn không ngờ phụ thân của Vân Linh lại hỏi hắn câu này.

- “Ta có rồi” Lăng Thiên thật thà.

Nghe được câu trả lời của hắn, không chỉ Vân lão mà Vân Linh cũng có chút hụt hẫng, nàng biết thanh niên trước mặt này ưu tú như vậy thì làm gì có chuyện chưa có hôn phối.

Lăng Thiên đang định nói mình không chỉ có một mà là rất nhiều thì một tiếng nói cắt ngang cuộc trò chuyện của hắn.

- “Cha, chính là hắn”

Từ xa xa, Tiêu Cuồng đang dẫn theo cha của hắn là tù trưởng của Thiên Vận bộ lạc, thực lực đạt tới Hắc kim nhất tinh võ giả.

Xung quanh, tất cả người dân vây xem đều quỳ xuống, hành lễ với hắn, ngay cả cha con Vân Linh cũng không ngoại lệ, bởi đó là luật.

Lão già tầm 50 tuổi, bước tới nhìn Lăng Thiên, giọng cao cao tại thượng.

- “Là ngươi đánh con ta?”

“Biết ngay là vẫn sẽ có ruồi muỗi bâu vào mà” Lăng Thiên thở dài.

- “Thì tính sao? CÚT!”

Nghe được Lăng Thiên trả lời, lão già không còn giữ được bình tĩnh nữa, vội tung quyền về phía Lăng Thiên.

“PHÁ SƠN CHƯỞNG”

Một tuyệt chiêu thi triển bởi một võ giả, hoàn toàn không bằng uy lực của một Hoàng Kim yêu linh sư, tuy nhiên xung quanh quả đấm vẫn có kình lực bao bọc khiến cho cú đấm uy lực hơn. Tiếc là...

- “Rác rưởi!”

Lăng Thiên vừa dứt lời, quyền đầu của lão già bốc lên vô tận hỏa diễm màu đen, đó chính là tuyệt kỹ Amaterasu của Mangekyou Sharingan.

- “Cá-cái gì thế này?” Lão già kinh hãi.

Hắn vẩy vẩy tay như muốn vung ngọn lửa đen ra khỏi tay mình. Hành động đó trong mắt Lăng Thiên thật sự giống mấy con khỉ.

- “Á á á, tha cho ta”

Chỉ trong chưa đầy một phút, lão già đã bị ngọn lửa đen thiêu rụi, ngay cả cặn bã cũng không còn sót lại trên thế giới này.

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Lăng Thiên quay sang nhìn Tiêu Cuồng, cười cười.

- “Ngươi... muốn chết như nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.