Vài ngày sau...
“Haizz, hồi sinh đã không dưới một trăm người, nhưng điểm công đức vẫn chỉ vỏn vẹn tăng cường một đến hai!” Lăng Thiên thở dài.
Đã được một khoảng thời gian kể từ lúc hắn thí nghiệm thất bại. Thì ra, nếu như bản thân hồi sinh những kẻ mà chính tay mình chém giết thì điểm công đức không thể tăng lên được.
Chính vì lẽ đó, Lăng Thiên hắn cứ đi tới đâu, thấy người nào chết là lại lao tới, rút ra thanh kiếm Thiên Sinh Nha và phục sinh!
【 Ting, ký chủ tạo phúc cho đời, khen thưởng 1 điểm công đức】
【 Điểm công đức hiện tại: 13/100】
Chậm, quá chậm!
“Thôi thì được người ta bái lạy cũng là cảm giác không tệ!” Nhìn thấy đám người liên tục dập đầu, trong lòng Lăng Thiên cũng cảm giác nguôi ngoai.
Chỉ là hắn không biết, tuy tiến độ nhiệm vụ rất chậm chạp, nhưng bù lại, hình ảnh của hắn trong mắt Kikyo đã thực sự thay đổi rất nhanh.
Nhìn lấy bóng lưng Lăng Thiên, thỉnh thoảng trên trán hay đổ mồ hôi vì giúp đỡ người khác ( Phát bực đến đổ mồ hôi vì tiến độ nhiệm vụ quá chậm), Kikyo liền nhẹ mỉm cười.
“Hắn... Thật là người tốt?” Nàng trầm ngâm nghĩ, sau đó dường như quyết tâm điều gì, Kikyo chủ động đi tới bên cạnh Lăng Thiên, đưa cho hắn một chiếc khăn tay rồi nói:“Vất vả rồi, lau mồ hôi đi!”
“Kikyo?” Lăng Thiên ngơ ngác nhìn, nàng... cười với hắn!
Thần may mắn đến không biết lúc nào không hay làm Lăng Thiên vô cùng phấn khích, hắn cố gắng nhịn xuống, không có tại chỗ mà ôm chầm lấy Kikyo mà hôn bờ môi ngọt ngào kia.
“Tenryu, rốt cuộc đến nơi chưa?” Kagome bên cạnh bỗng dưng nói.
“Chắc sắp-” Lăng Thiên buột miệng trả lời, nhưng vừa mới quay mặt lại nhìn, không ngờ gương mặt của Kagome lúc này đang hằm hằm nhìn hắn.
Nàng đây là... Ăn dấm?
“Vậy sao? Đã vài ngày rồi mà vẫn chưa tới, xem ra khả năng định hướng của ngươi thực sự có vấn đề!” Kagome liếc mắt khinh bỉ.
“Hahaha” Lăng Thiên cười nhạt, làm gì có chuyện khả năng định hướng của hắn có vấn đề cơ chứ, nhưng mà, khi Lăng Thiên cúi đầu nhìn xuống, thấy bộ ba thanh kiếm đang dắt trên hông làm hắn cảm thấy có chút sai sai.
Mang trên người ba thanh kiếm, bị nói là dân mù đường...
“Không, không thể nào, ta không giống cái tên đầu rêu đó!” Lăng Thiên nhanh chóng lắc đầu, đồng thời thu lại Tùng Vân Nha vào trong trữ vật giới chỉ, chỉ để lại Thiết Toái Nha cùng Thiên Sinh Nha.
Cứ nghĩ tới cái tên đầu rêu, suốt ngày la lối tam kiếm phái với một thanh ngậm ở miệng, hai thanh hai bên tay làm hắn thực sự có chút run rẩy.
“Đầu xanh lá... Cuối cùng vẫn không phải là điềm tốt lành gì!” Lăng Thiên âm thầm may mắn.
“Nhưng rốt cuộc... Là vì sao chứ?” Kagome bỗng vào lúc này mở miệng.
“Sao cái gì?”
“Rõ ràng nửa viên ngọc tứ hồn còn lại đã được ta giấu vào trong nhẫn chứa đồ, tại sao mấy ngày qua vẫn có rất nhiều yêu quái tới tấn công chúng ta?” Kagome trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Rõ ràng khi nàng giấu nửa viên ngọc tứ hôn vào trong nhẫn chứa đồ, không chỉ bản thân mình mà ngay cả Kikyo cũng không có cảm nhận được một chút nào khí tức của nó, cớ sao vẫn có vô số yêu quái tới, bộ dáng giống như biết rõ bản thân sở hữu ngọc tứ hồn vậy.
“Chắc có tên nào biết chúng ta sở hữu ngọc tứ hồn rồi lan truyền đi?” Lăng Thiên vu vơ nói, nhưng ánh mắt hắn tràn đầy sắc lẹm nhìn vào một phía.
Tại đó, một tên mặc bộ đồ gấu trắng đang ở tít phía xa trông về phía bọn hắn, một mặt vô cùng âm trầm.
Bán yêu Naraku!
“Khốn kiếp, rốt cuộc vì sao tên đó mạnh đến thế?” Naraku căm phẫn nói, sau đó ánh mắt hắn đảo qua Kikyo thì thào:“Còn nữa, rõ ràng Kikyo đã chết, tại sao nàng...?”
Bán yêu Naraku... Hắn vốn dĩ trước đó là con người.
Hoàn cảnh đưa đẩy, hắn từ một con người hiền lành trở thành một tên sơn tặc xấu xa. Nhưng rồi, biến cố ập đến, hắn cả người bị phỏng nặng, toàn thân không có lấy một chỗ nào còn nguyên vẹn.
Nếu không phải có Kikyo tận tình chăm sóc, tên sơn tặc với vết bỏng hình con nhện sau lưng đã chết từ lâu.
Nhưng mà, chính vì sự tốt bụng của nàng, sơn tặc Nhện Quỷ ngày đó đã sinh ra thèm muốn cơ thể Kikyo, muốn nàng trở thành người của hắn.
Không nghĩ tới, chỉ vì sự xuất hiện của tên bán yêu Inuyasha, ước mơ của hắn có thể sở hữu Kikyo đã bị dập tắt.
Căm phẫn, GATO,... Đủ mọi cảm xúc tiêu cực tồn tại trong tâm trí tên sơn tặc Nhện Quỷ. Cuối cùng, hắn lựa chọn một con đường, mà con đường đó chính là bán linh hồn cho yêu quái!
Trong cái sơn động, nơi mà vốn dĩ tên sơn tặc Nhện Quỷ chỉ biết nằm bất động chờ chết nay được vô số yêu quái xuất hiện. Ăn hắn, hợp nhất với hắn... Gì cũng được!
Cuối cùng, bán yêu Naraku ra đời!
Naraku chính là điển hình của một tên không ăn được thì đạp đổ. Chứng kiến Inuyasha tình tứ bên cạnh Kikyo, hắn đã nảy ra một kế hoạch, đó là giả dạng Kikyo tấn công Inuyasha và giả dạng Inuyasha tấn công Kikyo.
Từ đó, bi kịch xảy ra... Inuyasha bị chính tay Kikyo phong ấn, còn Kikyo cũng bị thương nặng mà chết!
Vốn dĩ tưởng rằng, sau khi giải quyết được hai người đó, hắn sẽ có được ngọc tứ hồn, ai ngờ Kikyo trước khi chết, nàng vẫn kịp đem theo ngọc tứ hồn rời khỏi nhân gian.
“Ta bằng mọi cách phải có được nửa viên ngọc còn lại, dù bằng bất cứ giá nào đi chăng nữa?” Naraku lạnh lùng nghĩ.
Có được ngọc tứ hồn sẽ có được một điều ước... Điều ước đó, ta muốn!
“Hừ, đã yêu quái tầm thường không làm gì được ngươi, vậy ta cũng muốn thử xem, kẻ được đám người ti tiện gọi là thánh nhân sẽ đối phó với một con người như thế nào?” Cười lạnh một tiếng, Naraku ẩn mình vào bóng tối!
“...”
Mất thêm vài ngày đi đường, cuối cùng trước mặt đám người Lăng Thiên cũng xuất hiện một ngôi làng nhỏ.
Ngồi làng này, bao bọc xung quanh bằng vô số những cọc gỗ sắc nhọn, những ngọn đuốc rực sáng cũng từng dày chòi cao vút tạo thành một thành trì... Ân, rất kiên cố!
“Xoạt!”
Kagome vô cùng chuyên nghiệp mở ra một tấm giấy, sau đó mừng rỡ nói:“Phía trước, nó gọi là làng Taijiya - ngôi làng tập trung vô số những người chuyên hành nghề diệt yêu quái để kiếm sống!”
Lăng Thiên mặt mũi không cảm xúc, chỉ liếc mắt nhìn Kagome một cái.
Nàng quả thực không tin tưởng hắn, rõ ràng là hắn không có đi sai đường, nhưng rốt cuộc vẫn bị nàng giựt lấy tờ giấy mà tên Sesshomaru đưa cho rồi tự mình chỉ đường.
“Nhưng thật không nghĩ tới, cái tên Sesshomaru này hoa tay cũng đẹp ghê, đưa ta địa chỉ mẫu thân hắn mà vẽ chi tiết đến vậy!” Lăng Thiên tặc lưỡi.
Ba người không mảy may suy nghĩ, định tiến vào bên trong tá túc qua đêm, chỉ là gọi mãi, vẫn không có người nào đi ra mở cửa.
“Chả nhẽ không có ai ở bên trong sao?” Kagome nghi hoặc.
“Không phải không có ai ở bên trong, mà là...” Kikyo lạnh lùng nói, sau đó nàng đưa tay, đẩy nhẹ cánh cửa gỗ đóng kín ra.
Cửa mở, trước mặt ba người lúc này, một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng xuất hiện.
Máu me bê bết, vô số xác người bị băm thây thành thịt vụn, chết không thể chết lại!
“Ọe”
Từ lúc đặt chân tới thế giới này, dù đã quen với vô số cảnh tượng máu me, nhưng đây là lần đầu tiên Kagome chứng kiến thảm trạng như thế này.
Những người kia... trên người giống như bị một thứ gì đó giống như axit xuyên qua, làm cho cơ thể biến dạng đến tột độ.
“Tenryu-” Kikyo mở miệng.
“Biết rồi!” Lăng Thiên trả lời, hắn giơ nhẹ Thiên Sinh Nha lên, định giống như các lần khác, tiếp tục sắm vai thánh mẫu cứu khổ cứu nạn, nhưng mà...
Thấy Lăng Thiên cầm lên thanh kiếm phục sinh, nhưng rồi lại buông tay xuống làm Kagome và Kikyo có chút nghi hoặc hỏi:“Sao thế?”
“Những người này, phục sinh không được!” Lăng Thiên âm trầm nói.
Thiên Sinh Nha bản nhược hóa này, tuy nói mỗi người có thể phục sinh được một lần bằng cách chém đi sứ giả địa ngục xuất hiện mỗi khi người đó chết để mang linh hồn đi, nhưng điều kiện tiên quyết là người muốn phục sinh phải vừa mới chết không lâu, và thân thể dù cho bị chém đứt thì vẫn phải còn nguyên vẹn.
Những người này, không chỉ bị cắt chém thành trăm mảnh, cơ thể lại bị rải lên một lớp độc khí ăn mòn... Thiên Sinh Nha, không cứu được!
“Thật độc ác, chả nhẽ là yêu quái sao?” Kagome rưng rưng nước mắt.
Kikyo gật đầu, đồng thời trong lòng nghi hoặc.
Xác chết ở đây chỉ có của con người, không hề có yêu quái. Phải chăng, kẻ tới nơi này diệt đi làng Taijiya chỉ là một tên?
“Làng Taijiya... Cái tên này có chút quen thuộc!” Lăng Thiên trầm tư nghĩ.
“Vù vù vù”
Đúng lúc này, một tiếng xé gió bên tai Lăng Thiên xuất hiện.
“Tenryu, nguy hiểm!” Kagome kinh hô.
Nhưng mà, Lăng Thiên vẫn đứng bật động ở đó, để mặc cho thứ vũ khí đang bay tới, đánh xuyên qua cơ thể hắn khiến hắn bị chẻ thành hai nửa.
“Không!!!!!” Kagome hét lên. Đồng thời, Kikyo lúc này cũng vội phản ứng, rút ra mũi tên vàng chỉ về một hướng.
Tại đó, một thiếu nữ mái tọc đen buộc thành đuôi gà, mặc một thân quần áo bó sát ngồi trên một con yêu quái hình dạng giống cáo, gương mặt tràn đầy phẫn nộ nhìn về phía các nàng.
Trên tay thiếu nữ kia, món vũ khí vừa xẻ đôi Lăng Thiên vào lúc này liền quay trở về. Mà bất ngờ đó là, món vũ khí đó, lại chính là một cái Boomerang!