Thở dài một hơi, Lăng Thiên thực sự không phải là không muốn làm phúc cho đời, nhưng nghĩ tới bản thân chạy lung tung, sau đó dùng Thiên Sinh Nha hồi sinh cho một đám người không quen biết, hắn quả thực không thiết làm nhiệm vụ này.
“Thôi thì vì một tương lai có thể cùng với Kikyo vậy!” Liếc nhìn Kikyo đang quay lưng về phía hắn, Lăng Thiên liền suy nghĩ.
Cơ thể nàng là cơ thể của Uế Thổ Chuyển Sinh, rõ ràng Thiên Sinh Nha hiện tại không thể hồi sinh nàng một cách chân chính được, nhưng nếu hắn có thể sở hữu Thiên Sinh Nha bản gốc thì biết đâu...
“Tenryu, nãy ngươi hỏi tên yêu quái kia địa chỉ mẫu thân hắn là có ý tứ gì?” Kagome nghi hoặc hỏi.
Lăng Thiên giống như có chút giật mình, vội vàng toát mồ hôi nói:“Mẫu- Mẫu thân tên đó, tìm tới nàng chắc chắn tìm tới nửa viên ngọc tứ hồn còn lại!”
“Thì ra là vậy!” Kagome không hề nghi ngờ, vui mừng trả lời.
“Phù, may mà nàng cũng hơi ngốc!” Lăng Thiên lau chút mồ hôi trên trán, nhưng nghĩ tới điều hắn vừa giải thích cũng không có sai.
Dù sao, tên Naraku kia nếu hắn muốn thực hiện ước nguyện từ ngọc tứ hồn thì chắc chắn hắn phải cần tới nửa viên ngọc còn lại trên tay ta. Chính vì vậy, cho dù đám người mình không có chủ động tìm, tên Naraku chắc chắn vẫn sẽ tìm trăm phương ngàn cách để tới đây.
“Kagura, ta chờ...” Lăng Thiên nhếc miệng cười, nhưng hắn không biết, toàn bộ những hành động đó đều bị Kikyo lúc này nhìn lại.
“Đồ biến thái, quả nhiên bán yêu không có một tên nào tốt” Kikyo thì thào.
Lăng Thiên có thể lừa Kagome, nhưng hiển nhiên không thể nào qua mắt nàng được. Bởi lẽ, nếu như trước đó không có vụ trong rừng cây, Kikyo có thể sẽ giống như Kagome, nhưng hiện tại thì không...!
“...”
Cùng với Kikyo và Kagome, trải qua vài ngày đi đường, Lăng Thiên hiện tại đã tiến nhập một ngôi làng mới.
Vốn dĩ, hắn cũng giống như các nơi khác, chỉ lướt qua rồi đi, nhưng lần này phải dừng lại hồi lâu, bởi vì Kikyo muốn mua vũ khí.
“Lão bản, ta cần một bộ cung tên!” Kikyo gương mặt hiền lành hỏi.
“Tiên nữ, thứ này quả thực khó cho ta, bởi tới đây mua hầu hết đều là quân lính, họ cần kiếm và đao là chủ yếu, thế nên ta cũng chỉ có hai thứ đó a” Lão bản vũ khí trả lời.
“Xin lỗi, là ta đường đột!” Nghe được câu trả lời của hắn, Kikyo dịu dàng mỉm cười, nhưng trên mặt vẫn hiện ra chút tiếc nuối.
Kể từ sau cái lần đối mặt Sesshomaru, Kikyo thực sự cần một bộ cung tên, để cho nàng có thể phát huy hết linh lực trong người của mình.
Tại sao lại là cung tên ư? Bởi thứ đó chính là vũ khí tầm xa!
Thân là một vu nữ, sở hữu linh lực vượt xa người thường, hiển nhiên nàng không thể lúc nào cũng đi tới giáp lá cà bên cạnh yêu quái rồi đưa tay chạm vào người bọn hắn thanh tẩy được.
Chỉ là, đang lúc Kikyo trầm tư suy nghĩ, Lăng Thiên từ đầu đến cuối đều nhìn hình ảnh này trong mắt làm gương mặt hắn trở lên ngơ ngác.
Bình thường kể từ lúc gặp nhau, Kikyo chưa một lần cười, nhưng cứ mỗi khi trò chuyện với đám dân làng nhỏ bé, gương mặt nàng lại vô cùng khác.
“Chả nhẽ... Ta còn không có bằng một đám dân bình thường sao?” Lăng Thiên máu dồn lên não.
“Keng”
“Phong Thương!”
Không nói không rằng, Lăng Thiên liền rút ra Thiết Toái Nha, một trảm về phía đám dân làng.
“Ahh”
“Cứu ta!!!!”
Từng tiếng hét kêu lên thảm thiết, có phụ nữ, có người già, thậm chí là trẻ con... Nhưng tất cả khi chạm vào phong thương, thân thể đều bị cắt nát trong nháy mắt.
“Ngươi- Ngươi...” Kikyo gương mặt tràn đầy phẫn nộ, chỉ tay vào Lăng Thiên không nói lên lời.
Lăng Thiên mặt mũi tối sầm lại, đi tới trước mặt Kikyo, dùng tay nắm lấy cằm nàng rồi lạnh lùng nói:“Ta làm sao? Ở bên cạnh ta, nàng chưa bao giờ cười lấy một lần, giờ còn hỏi sao?”
“Haha, giờ ngươi mới bộc lộ bản chất rồi phải không, quả nhiên dòng máu yêu quái trong người ngươi mãi mãi không thể áp chế được!” Kikyo cười lạnh, hoàn toàn giống như không coi Lăng Thiên vào mắt.
“Xoạt!”
“Đây, cơ thể ngươi muốn đây, làm đi, cưỡng hiếp ta đi, chả phải mục đích ngươi phục sinh ta đó sao, ngươi làm ta đến chết cũng được, dù sao ta cũng chết một lần rồi!” Kikyo lại giở trò tự lột đồ xuống, nhìn Lăng Thiên đầy khiêu khích.
Thấy Lăng Thiên ánh mắt lúc này đã nheo lại tràn đầy nguy hiểm, một bên Kagome không thể nhịn được nữa, đành dậm chân hét lên:“Tenryu, Kikyo, hai người thôi đi được không!”
Vốn tưởng rằng xuyên không về quá khứ, sẽ có một chuyến du lịch thật vui vẻ, ai ngờ vui vẻ chẳng thấy, chỉ toàn chém với giết!
“Kagome, ngươi cũng thấy rồi đấy, hắn giết người mà không có lấy một cảm giác thương xót dù cho một nửa dòng máu hắn cũng là con người. Đơn giản mà nói, hắn không giống chúng ta!” Kikyo liếc nhìn Kagome trần thuật.
Kagome nghe lời nói của Kikyo, gương mặt cũng dần trở lên trầm mặc.
Đúng, ở bên cạnh Lăng Thiên, hắn quả thực rất tốt đối với hai người các nàng.
Đi qua bao nhiêu làng mạc, có thứ gì hay bản thân muốn mua đều là hắn xuất tiền, hắn cũng không có để hai người các nàng tối đến phải ngủ ngoài đường... Nhưng lần này, hắn vung tay một chém giết người, quả thực...
“Hừ!”
Lăng Thiên cũng không nói thêm gì nữa, hắn buông tay ra khỏi cằm Kikyo rồi kéo quần áo của nàng lên người.
“Hừ, quả nhiên không có sắc đảm!” Kikyo khinh bỉ.
“Xoẹt”
Lăng Thiên lại vung kiếm, nhưng lần này là khác biệt, không còn là Thiết Toái Nha nữa mà là Thiên Sinh Nha.
Ánh sáng lóe lên, từng mảnh thân xác của đám dân vừa bị Lăng Thiên chém giết dần dần tìm lại tới nhau, cuối cùng trở lại như lúc đầu.
“Ta... Ta không phải vừa mới chết sao?” Đám người ngơ ngác, nếu không phải trên áo còn vương vấn lấy máu, có lẽ bọn họ chỉ nghĩ bản thân vừa trải qua một cơn ác mộng!
“Ten- Tenryu, ngươi có thể hồi sinh người chết?” Kagome kinh hãi, nhìn Lăng Thiên như nhìn quái vật.
Trong tâm trí của nàng, giết người thì dễ, cứu người mới khó. Hiển nhiên, hành động của Lăng Thiên vừa xong chính là vượt xa khỏi nhận thức của nàng, thứ mà có lẽ chỉ có thần mới làm được!
“Là sức mạnh của thanh kiếm hắn lấy được từ tên yêu khuyển đó sao?” Kikyo cũng ngạc nhiên suy nghĩ.
“Không có tăng lên điểm công đức sao?” Lăng Thiên âm thầm mở ra hệ thống, kiểm tra điểm công đức vẫn là 0/100 làm hắn cảm thấy hơi bất ngờ.
Thực ra, lúc vừa nãy, hắn cũng không có vì chuyện của Kikyo mà trở lên bực mình, chỉ là hắn cần một cái cớ, sau đó thử nghiệm xem một chút suy nghĩ của bản thân.
Vốn dĩ tưởng rằng, cứ giết người sau đó lại phục sinh bọn họ sẽ gia tăng điểm công đức, ai ngờ đâu kế hoạch đổ bể, đến một điểm cũng không tăng lên!
“Đi thôi, ta có một bộ cung tên cho nàng rồi!” Lăng Thiên phất tay, sau đó quay người rời đi.
Kagome liếc nhìn Kikyo một chút, sau đó cũng chầm chậm đi theo sau.
Bị Lăng Thiên khống chế cơ thể, Kikyo cũng hiển nhiên không thể dừng lại. Chỉ là lúc này, tâm thần nàng vẫn đang miên man suy nghĩ.
Tenryu... Có lẽ ta quả thực đã quá khắt khe với hắn rồi!
“...”
“Cái gì đây?” Kikyo mặt mũi không cảm xúc nhìn vào thứ trước mặt.
“Như ta đã nói!” Lăng Thiên hất cằm, sau đó chỉ vào thứ trước mặt nói ra:“Cung tên!”
Trước mặt ba người lúc này, một bộ mộ hình làm bằng vàng ròng hình dạng nhân mã, sau lưng có đôi cánh bự và trên tay vẫn đang giương lấy cung tên!
“Oa, thật lấp lánh!” Kagome ánh mắt hiện ra hình đồng tiền khen ngợi.
“Hừ, cung tên? Ngươi nói là vật này?” Kikyo liếc mắt, hiển nhiên là nghi ngờ điều Lăng Thiên vừa nói.
Lăng Thiên thở dài, hắn biết là nàng quả nhiên không tin lời mình, đồng thời cũng thầm thương cho thứ trước mắt.
Thánh Y vàng chòm nhân mã... Ngươi thật tội nghiệp!
“Nàng cứ đặt tay lên người nó thì biết!” Lăng Thiên thúc dục.
Kikyo bán tính bán nghi, sau đó cũng từ từ đưa nhẹ cánh tay thon dài của mình chạm nhẹ vào.
“Keng Keng Keng”
Sau một khắc, thánh y vàng trước mặt ba người vào lúc này phình to lên, sau đó, từng bộ phận của thánh y vàng từ từ bay ra, tự động lắp vào người của Kikyo, biến nàng trở thành một chiến thần với bộ giáp vàng toàn thân!
“Rô... Rô bốt?” Kagome há hốc miệng.
“Thế nào, ta đã nói rồi phải không?” Lăng Thiên nhếc miệng.
Kikyo cảm nhận cơ thể mình được bao bọc bởi một lớp áo giáp vô cùng vững chắc, cộng thêm đôi cánh sau lưng khiến nàng giống như thiên thần vậy. Nhưng mà, thứ làm nàng kinh ngạc nhất chính là cây cung cùng mũi tên trên tay mình.
“Làm bằng vàng ròng không nói... Nó giống như có thể phát huy hơn hai trăm phần trăm linh lực của ta mỗi khi ta bắn vậy!” Kikyo kinh ngạc nghĩ.
“Ha, vui mừng không nói lên lời chứ gì?” Lăng Thiên há miệng cười nói, sau đó chỉ vào bộ giáp trên người Kikyo nói ra:“Giờ mỗi lần nói chuyện với ta, đừng có giữ cái bộ mặt như đưa đám đó thì thứ đó thuộc về nàng!”
“Keng Keng”
Chỉ là, Lăng Thiên vừa dứt lời, toàn bộ giáp trên người Kikyo đồng loạt rời xuống đất, chỉ để lại chiếc cung cùng mũi tên vẫn còn xót lại trên tay nàng.
“Giáp quá vướng víu, ta không thích!” Kikyo nói xong, sau đó quay lưng đi.
“...”
Chết tiệt, đáng nhẽ ta nên chỉ vào cây cung... Kikyo đầy là chơi bẩn!
Lăng Thiên thấy nàng vẫn không chịu cười với mình một cái cũng liền thở dài, sau đó lấy ra một cái trữ vật giới chỉ thu lại đống thánh y kia rồi chờ cơ hội để nàng mang nó bên người.
Chỉ là, Lăng Thiên không có nhận ra, khoảnh khắc Kikyo quay lưng khi đó, trên gương mặt vốn dĩ lạnh tanh của mình, nụ cười hiện ra trong thoáng chốc.
“Mỹ- Mỹ nhân, nàng có đồng ý sinh con cho ta không?” Đúng lúc này, một âm thanh liền bỗng chốc vang lên.
Nụ cười trên gương mặt Kikyo bỗng chốc thu lại, sau đó liền giương cung, trực chỉ về phương hướng âm thanh vừa vang lên.
Trước mặt nàng lúc này, một tên với mái tóc màu đen tết thành đuôi dế. Tuy mặc một bộ cà sa, trên tay phải còn đeo một chuỗi hạt, nhưng gương mặt lại tràn đầy sự dâm đãng.
“Không phải yêu quái!” cảm nhận thấy người tới không có yêu khí, Kikyo cũng từ từ hạ cung xuống.
“Ấy ấy mỹ nữ, ta tên là Miroku, xin hỏi mỹ nữ đại danh?” Tên pháp sư mặt mũi dâm dê tiến gần tới Kikyo mỉm cười nói.
Đang trong lúc Kikyo định viện cớ từ chối, vào lúc này, một âm thanh quen thuộc bên tai nàng lại vang lên.
“Xoẹt”
Thân thể tên Miroku chia năm xẻ bảy, sau đó trở thành một đống bụi mịn!
“Ten-”
“Hắn là yêu quái!” Không chờ Kagome kịp hỏi, Lăng Thiên liền mặt lạnh đáp, sau đó liền ra hiệu mọi người tiếp tục đi!
“Rõ ràng tên đó không có yêu khí, sao ngươi lại bảo hắn là yêu quái?” Kikyo trầm mặt chất vấn.
Nàng vừa mới nói hắn không phải là yêu quái, ngay lập tức Lăng Thiên lại nói hắn là yêu quái, hiển nhiên đây giống như là hắn vừa đánh mắt nàng vậy.
“Vậy nàng thử cảm nhận cơ thể ta có yêu khí không?” Lăng Thiên nhẹ nhàng đáp.
Ah?
Hắn là bán yêu, mà hình như... Cũng không có!
Người cũng đã chết, không còn ai để kiểm chứng, Kikyo và Kagome cũng đành lắc đầu, sau đó lại tiếp tục theo sau Lăng Thiên...