Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 104: Chương 104: Nghiêm Hạo




Hoàng Oanh là một thiếu nữ cực kỳ đơn thuần, nàng hoàn toàn không biết rằng Tiêu Ngữ là nữ nhân nên thường xuyên qua đây tìm kiếm Tiêu Ngữ hàn huyên, nàng coi Tiêu Ngữ chính là một vị thiếu niên tài tuấn nên rất ái mộ, lúc nào cũng răm rắp bám lấy Tiêu Ngữ.

Nhưng lần này khi nàng tiến tới đây, nàng lại bắt gặp một vị thanh niên khác còn đẹp trai hơn cả Tiêu Ngữ ca ca mà nàng thường biết, thế nên tính ái mộ trong người nàng phút chốc nhảy từ Tiêu Ngữ sang người Lăng Thiên luôn rồi.

- “Hân hạnh được gặp Hoàng Oanh muội, ta là Lăng Thiên, muội sẽ chờ ở đây đến khi Tiêu Ngữ về chứ?” Lăng Thiên mỉm cười hỏi.

- “Không... Ưm, vâng, xin lỗi đã làm phiền, Lăng Thiên ca ca” Hoàng Oanh nhút nhát gật đầu, sau đó nàng nghĩ tới điều gì đó:“Lăng Thiên? Sao ta nghe cái tên này có chút quen tai”

Đúng lúc này, một tên thiếu niên áo trắng đi ngang qua biệt viện của Tiêu Ngữ, thấy một màn này sắc mặt trầm xuống liền tiến vào, nói:“Oanh Nhi, ngươi quả nhiên ở chỗ này!”

- “Nghiêm Hạo, ai cần ngươi lo?” Hoàng Oanh vểnh miệng, có chút không vui nói.

- “Hoàng Oanh, tên Tiêu Ngữ đó có gì tốt mà cho ngươi nhớ mãi không quên?” Nghiêm Hạo căm giận nói, luận gia thế, Tiêu Ngữ so với hắn không biết kém bao nhiêu lần, luận tướng mạo, Ừ thì hắn chấp nhận, hắn tướng mạo xác thực không bằng Tiêu Ngữ, nhưng kém không nhiều lắm.

- “Ta thích ai là quyền của ta, ngươi quản?” Hoàng Oanh hừ một tiếng, hiển nhiên nàng hoàn toàn không thích Nghiêm Hạo.

Nghiêm Mặt nheo mắt lại, chợt chú ý Lăng Thiên có mặt trong sân, hừ lạnh nói:“Ngươi chắc là tên tiểu bạch kiểm Thiên Linh Căn cửu phẩm đó chứ?”

Hoàng Oanh giờ mới chợt nhớ ra, kinh hãi nhìn về phía Lăng Thiên, hóa ra vị ca ca phong thần tuấn lãng này chính là người đang được đồn đại đó.

Lăng Thiên nghe câu hỏi của Nghiêm Hạo, hắn khinh thường trả lời.

- “Ta hỏi ngươi dám không nghe?” Nghiêm Hạo tức giận.

- “Ngươi là thứ đồ chơi gì mà ta phải nghe?” Lăng Thiên ngoáy tai hỏi lại.

- “Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với người nào không? Tuy ngươi có Thiên Linh Căn nhưng đừng tưởng có thể ở Thiên Linh Viện khoa trương. Thiên Linh Căn giống như ngươi ta thấy đầy, không có đạt tới Thiên Mệnh cảnh thì ngươi không có tư cách lên tiếng!” Nghiêm Hạo bộc phát ra khí tức, ép thẳng hướng Lăng Thiên.

Hắn cũng biết thiên phú của Lăng Thiên có một không hai, nhưng hắn phải lấy lại danh dự của một học trưởng. Tiếc là, hắn không biết Lăng Thiên đã tấn giai Thiên Mệnh từ lâu.

Với uy áp này, hiển nhiên, Nghiêm Hạo cũng là một tên Thiên Mệnh cảnh cường giả, hắn muốn dùng uy áp của mình để ép Lăng Thiên đi vào quy củ.

“Haizz, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng” Lăng Thiên thở dài, giơ nhẹ cánh tay lên.

- “Nghiêm Hạo, ngươi dám đụng đến Lăng Thiên ca ca, ta sẽ cho ngươi biết lễ độ” Hoàng Oanh quát lớn.

Nghiêm Hạo lạnh lùng nhìn Hoàng Oanh, cái con đàn bá thối tha này, thấy trai đẹp là lại n*ng l-n hết cả lên, nếu không phải cha ngươi là trưởng lão thì còn lâu ta mới rảnh rỗi mà quấn lấy ngươi cái loại đĩ thoa, loại tư sắc này ra đường có đầy... Dĩ nhiên những lời này Nghiêm Hạo chỉ dám nghĩ trong lòng, không bao giờ dám nói ra.

- “Hừ, thân là học trưởng, ta có quyền dạy dỗ cho hắn một bài học, đừng có cản ta” Nghiêm Hạo cười lạnh, chuẩn bị tiếp tục dồn ép Lăng Thiên.

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.

- “Nghiêm Hạo, đừng quên đây chính là nơi tư nhân của ta, ngươi dám ở đây làm xằng làm bậy?” Một tiếng nói lạnh lùng vang lên, người lên tiếng chính là Tiêu Ngữ, nàng đã trở về.

Nghiêm Hạo thấy Tiêu Ngữ trở về, cười lớn:“Ngươi vẫn chỉ là Địa Mệnh cảnh, ngươi định làm gì?”

- “Ta có thể báo cáo ngươi lên giới luật đường!” Tiêu Ngữ nhìn Nghiêm Hạo, không chớp mắt.

Thấy Tiêu Ngữ lôi ra giới luật đường, Nghiêm Hạo cũng có chút run chân, hừ lạnh một tiếng liền rời đi, trước khi đi, hắn quay đầu lại tung ra ngoan thoại:“Hai tên Thiên Mệnh cảnh thiên tài, không vào Thiên Mệnh thì cả hai cũng chỉ là phế vật, hahahaha!”

Hoàng Oanh thấy Nghiêm Hạo trào phúng Lăng Thiên liền hừ lạnh một tiếng, sau đó quay sang nhìn Tiêu Ngữ lễ phép chào hỏi:“Tiêu Ngữ ca ca, ngươi đã trở về”

- “Ừm!” Tiêu Ngữ ừm một tiếng, lạnh nhạt trả lời.

Bình thường, khi thấy Tiêu Ngữ, bất kết ở nơi nào, hoặc có ai xung quanh, Hoàng Oanh chắc chắn hùng hổ tiến tới, kéo lấy tay của Tiêu Ngữ mà tâm tình, nhưng lần này có Lăng Thiên ở đây, Hoàng Oanh u mê đần độn không hiểu tại sao lại cực kỳ giữ kẽ với Tiêu Ngữ, rồi nàng liếc nhẹ Lăng Thiên.

Thấy Lăng Thiên không có phản ứng gì, Hoàng Oanh mới thở dài một hơi nghĩ:“Hi vọng Lăng Thiên ca ca không có nghĩ ta là nữ nhân tùy tiện đi... Ah, ta đang suy nghĩ gì thế này, ta đã có Tiêu Ngữ ca ca rồi cơ mà!”

Trong lúc Hoàng Oanh đang đấu tranh trong nội tâm của mình, Tiêu Ngữ đã bước tới, nói thầm với Lăng Thiên:“Lăng Thiên, ở Thiên Linh học viện không được phép tranh đấu, huynh hãy cẩn thận!”

Thật ra, Tiêu Ngữ đã xuất hiện trước đó được vài phút, nhưng khi thấy Lăng Thiên giơ tay lên, nàng lo sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra nên tiến tới ngăn lại Nghiêm Hạo. Không phải nàng lo sợ Nghiêm Hạo sẽ chèn ép Lăng Thiên mà nàng sợ trong phút nóng giận, Lăng Thiên sẽ ra tay với Nghiêm Hạo, dù cho Lăng Thiên không có giết hắn nhưng hiển nhiên Lăng Thiên sẽ mất nhiều hơn được, nàng không muốn một tên thiên tài có thể vượt cấp chiến thắng Thiên Mệnh cảnh đỉnh phong lại bị Giới Luật đường bắt vì cái tội hành hung trái phép...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.