Tiêu Ngữ thấy Hoàng Oanh vẫn còn cố ở lại mà bấu víu nấy Lăng Thiên, nàng không nhịn được bèn hạ lệnh trục khách.
Hoàng Oanh thấy Tiêu Ngữ có chút nổi giận, đành ngậm ngùi lưu luyến mà từ giã 2 người.
Tối hôm đó.
Lăng Thiên đang chuẩn bị vào trong nhẫn tái ngộ cùng đám nữ nhân thì bên ngoài chợt nghe tiếng gõ cửa.
“Cốc Cốc Cốc”
- “Vào đi!” Lăng Thiên ngoái đầu, không cần sử dụng Haki quan sát cũng biết người đến là Tiêu Ngữ, bởi ở biệt viện này có mỗi nàng và hắn thôi.
Tiêu Ngữ một thân áo bào trắng bước vào, nếu không phải Lăng Thiên biết nàng là nữ nhân từ trước thì phải công nhận một điều, Tiêu Ngữ tuyệt đối là tên công tử ca đẹp trai nhất mà hấn từng chứng kiến.
- “Chuyện gì vậy?” Lăng Thiên mỉm cười hỏi.
Tiêu Ngữ rút trong người ra một tấm thẻ bạc đưa cho Lăng Thiên rồi nói:“Ta đã đi đăng ký lớp học cho huynh rồi đấy, đây chính là giấy chứng nhận tư cách”
- “Đa tạ” Lăng Thiên nhận lấy tấm thẻ, nhưng hắn thấy Tiêu Ngữ vẫn có chút bộ dạng muốn nói lại thôi, hắn bèn hỏi:“Tiêu Ngữ huynh, còn chuyện gì nữa không?”
Tiêu Ngữ trầm tư một lát, có chút áy náy nói ra:“Chuyện chiều nay có chút xin lỗi huynh”
- “Tại sao?” Lăng Thiên ngạc nhiên hỏi, hắn nhớ nàng đâu có làm chuyện gì để hắn chán ghét đâu?
- “Đó là lỗi của ta, vì việc ta tuy cũng là Thiên Linh Căn, nhưng mãi mà không có đột phá tới Thiên Mệnh cảnh, khiến cho huynh cũng bị liên lụy thay, ta thật lòng xin lỗi!” Tiêu Ngữ cúi mặt xuống buồn rầu nói. Đáng nhẽ ra với Thiên Linh Căn cửu phẩm của Lăng Thiên, hắn đáng nhẽ phải được người người xum xoe, khúm nụm, nhưng vì nàng mà hắn hết bị Quản Vũ rồi đến Nghiêm Hạo trào phúng.
Lăng Thiên ngạc nhiên, không nghĩ tới Tiêu Ngữ lại vì việc này mà đến, hằn xoa đầu cười:“Hóa ra là việc này à? Ta đâu có để tâm đâu, với lại ta cũng đang thắc mắc tại sao huynh vẫn chưa đột phá Thiên Mệnh cảnh vậy?”
Nhắc tới chuyện này, Tiêu Ngữ có vẻ buồn rầu, nàng than thở:“Ta cũng không rõ, đã 5 năm rồi nhưng cho dù ta cố gắng đến mấy vẫn không thể đột phát đạo khảm đó được, tiền tài cũng gần như đã cạn kiệt”
“Hệ thống, Tiêu Ngữ có bệnh gì mà nàng vẫn chưa có đột phát?” Lăng Thiên dò hỏi hệ thống.
[Ting, Tiêu Ngữ vì tu luyện công pháp Vạn Đạo Minh Long quyết vì là bản không hoàn chỉnh duyên cớ khiến cho khi đến bước này hơi khó đột phá, không phải bệnh]
Đạt được xác nhận từ hệ thống, Lăng Thiên thở dài một hơi, cũng may là hắn nghĩ đúng, chứ đường là thần cấp y sư mà không nhìn ra bệnh có hơi kì kì, bèn cười nói:“Tiêu Ngữ, ta thấy huynh dường như tu luyện công pháp là Vạn Đạo Minh Long quyết nên đến cửa ải này có hơi chút khó khăn, cũng may vừa lúc ta có cách để giúp huynh”
Nghe được Lăng Thiên lời nói, Tiêu Ngữ trừng to mắt:“Huynh, huynh nói là thật? Mà sao huynh biết ta tu luyện là Vạn Đạo Minh Long quyết?”
Lăng Thiên xua tay tỏ ra thần thần bí bí nói:“ Bí mật, nói tóm lại ta có thể chữa trị, chỉ cần vài đường châm cứu nhỏ trên các huyệt vị ở vai là đảm bảo 100% có thể đột phá”
Tiêu Ngữ hơi chút chần chờ, nhưng rồi ánh mắt nàng lóe lên một tia kiên định, nàng nói:“Ta tin tưởng Lăng Thiên huynh”
Nói xong, nàng tự động vén áo xuống để lộ bờ vài thon dài, trắng trẻo. Lăng Thiên thấy thế cười cười đùa giỡn:“Dù sao hai ta cũng là “nam nhân”, huynh không thể lột hẳn áo ra được à?”
Tiêu Ngữ cố che giấu gương mặt đỏ bừng của mình rồi nói:“Ta-ta có chút lạnh, với lại châm cứu ở vai thì đâu cần thiết phải cởi toàn bộ áo đi chứ?”
Thấy Lăng Thiên không nói gì nữa, Tiêu Ngữ cũng thầm thở dài một hơi nghĩ:“Dù trước ngực ta đã có lớp bảo vệ, nhưng vẫn không thể để người khác nhìn được”
Lăng Thiên bắt đầu lôi ra vài cây châm nhỏ, sau đó hướng huyệt Kiên Tỉnh ở bờ vai Tiêu Ngữ đâm xuống.
“Ah” Tiêu Ngữ khẽ rên một tiếng, nhưng sau đó chợt vội ngậm miệng lại, nàng hi vọng Lăng Thiên không nhìn ra cái gì.
Lăng Thiên nghe tiếng rên của Tiêu Ngữ, hắn có chút xúc động rồi.
“Không được, giờ mà giở trò đồi trụy ra là mất hết hình tượng, hay là...” Lăng Thiên nghĩ ra một kế.
Nhân lúc Tiêu Ngữ đang quay lưng về phía mình mà không chú ý, Lăng Thiên vội dung hợp với Dialga, rồi sử dụng tuyệt kỹ đóng băng thời gian.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ sự vật xung quanh đều bị đông cứng lại, nhưng đề phòng Vũ Tông cảnh giới có thể phát giác được, Lăng Thiên chỉ giới hạn không gian quanh biệt viện của Tiêu Ngữ mà đóng băng thời gian mà thôi.
Tiêu Ngữ cứ ngồi ở đó, bất động quay lưng về phía Lăng Thiên với bờ vai trắng trẻo.
Lăng Thiên cười dâm đãng, hắn hiện tạm thời chưa muốn phá trinh Tiêu Ngữ, nhưng ít nhất việc giúp nàng châm cứu chữa trị cũng phải đòi một chút lợi tức chứ.
Nghĩ đến điều đó, Lăng Thiên bắt đầu cởi quần ra rồi lôi con c-c thân yêu của hắn ra ngoài.
Đi vòng ra trước mặt Tiêu Ngữ, Lăng Thiên từ từ kéo nhẹ đôi môi của nàng xuống đủ rộng rồi nhét con c-c mình vào bên trong.
“Ah... Ah”
Vừa nhấp, Lăng Thiên vừa cố tạo ra tiếng rên rỉ để tăng phần kích thích, cũng chỉ bởi hiện tại thời gian đóng băng nên gương mặt của Tiêu Ngữ không có quá nhiều cảm xúc, thiếu mất đi tính phong tình.
Sau khi dùng cái mồm l-n của Tiêu Ngữ để thỏa mãn dục vọng, Lăng Thiên ưỡn hông hắn rướn vào thật sâu trong cổ họng của nàng mà xả đống t*ng trùng.
Xong việc, Lăng Thiên không quên xóa toàn bộ những dấu tích để lại, bao gồm chút t*ng trùng và đống lông dái mà hắn làm xót lại trên mép miệng Tiêu Ngữ.
......................
- “Ah?” Tiêu Ngữ la lên ngạc nhiên, nàng cảm giác có gì đó trong họng của mình, rồi sau đó theo bản năng nuốt xuống.
Lăng Thiên từ phía sau, ung dung nói:“Xong rồi, huynh thử cảm giác tu vi xem?”
Tiêu Ngữ ngẩn ra, nàng dường như mới chỉ thất thần trong thoáng chốc mà đã xong rồi sao?
- “Cái-Cái gì? Thiên Mệnh - tam mệnh cảnh? Quá bất khả tư nghị” Tiêu Ngữ mừng rỡ khi cảm giác tu vi của mình, sau đó chợt mặc vội lại quần áo cho chỉnh tề rồi quay người cảm ơn Lăng Thiên rối rít.
Lăng Thiên xoa tay, hắn nói với nàng chỉ là chyện nhỏ khiến Tiêu Ngữ càng tăng thêm sự cảm kích, nhưng nàng không biết được Lăng Thiên đã lấy lợi tức trước đó rồi.
Đêm cũng đã khuya, Tiêu Ngữ trở về phòng của mình, nhưng chợt nàng nhớ ra điều gì đó, có chút băn khoăn:“Thứ nước khi đó bên trong cổ họng là gì nhỉ? Có chút ngọt ngọt, chắc là do hắn châm cứu mà có đi...?”