Chỉ vài phút sau khi Sango cùng Kikyo lao xuống cứu người, thế cục cũng liền đã thay đổi một cách nhanh chóng.
Một con, hai con, năm con, mười con,... Đám lang yêu chết như ngả rạ!
Trên thuyền, Kagome chứng kiến Sango và Kikyo đại phát thần uy, gương mặt cũng lộ vẻ vô cùng hâm mộ nói ra:“Hai người đó thật mạnh!”
“Thế nào? Sao không xuống cùng dưới đó?” Lăng Thiên cười hỏi.
“Vẫ- Vẫn là thôi đi, dù sao thì ta là một xạ thụ, phải giữ vị trí mà bắn chứ!” Kagome nhanh chóng lươn lẹo nói ra.
Lăng Thiên biết nàng vốn nhát gan nên cũng không nói gì, hắn chỉ cười cười, sau đó chỉ vào đàn lang yêu phía dưới:“Vậy giờ chúng ta đang trên thuyền, đám lang yêu đó không thể lên đây được, nàng còn chần chờ gì mà không bắn đi? Coi như là luyện tập luôn!”
“Đúng a, sao ta không nghĩ ra?” Kagome gương mặt tỏa sáng, sau đó lôi ra Liên Hoa cung mà Lăng Thiên đưa tặng.
“Xoẹt”
Vô cùng chuyên nghiệp, Kagome nhanh chóng cài tên vào dây cung, sau đó kéo căng ra rồi nhắm một bên mắt lại.
Vốn dĩ Lăng Thiên tưởng rằng, Kagome sẽ một tên diệt sát đám lang yêu đó, nhưng mãi mà vẫn chưa thấy nàng buông tay khiến hắn có chút tò mò, không nhịn được hỏi:“Sao còn chưa bắn?”
“Ta- Ta sợ nếu bắn trượt thì phí mũi tên!” Kagome đỏ mặt trả lời.
Cái quỷ gì?
Lăng Thiên nghe được lời của Kagome làm hắn có chút ngẩn người.
Liên Hoa cung... đây không phải bộ cung tên bình thường mà là đỉnh cấp pháp bảo ở thế giới huyền huyễn. Đừng nhìn bộ tên của nó chỉ có chín cái, nhưng chỉ cần giơ tay, tâm niệm vừa động, mũi tên vừa bắn đi sẽ ngay lâp tức quay trở lại tay người sở hữu.
Chả nhẽ, nàng không biết điều đó sao...?
“Kagome, đã nhỏ máu nhận chủ chưa?” Lăng Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Nhỏ máu nhận chủ, đó là cái gì?” Kagome cũng ngạc nhiên không kém.
“...”
“Phi Lai Cốt”
“Xoẹt xoẹt”
Sango vung tay, chiếc boomerang sau lưng nàng như hóa thần thành lưỡi hái tử thần. Nó bay đến đâu, đám lang yêu liền chẳng khác gì đậu hũ, dễ dàng chia năm xẻ bảy.
Về phần Kikyo, đối diện với đám yêu quái yếu đuối này, nàng còn không thèm sử dụng mũi tên vàng mà bắn ra. Thay vào đó, Kikyo liền coi chiếc cung trên tay nàng như thanh bảo kiếm, dùng nó đánh đánh chém chém về phía đám lang yêu.
Không mang nhiều uy lực, nhưng thế cũng đủ để thanh tẩy bọn chúng...
Nhìn hai người chiến đấu, lại nhìn một bên Kagome đang chảy nước mắt khi vừa cắn chảy máu tay, Lăng Thiên vô cùng hài lòng mà cười.
Hắn không có vội vàng chạy xuống giúp đỡ, bởi dù sao thì, tí nữa hắn sẽ lại sử dụng thiên sinh nha, qua đó gia tăng điểm công đức.
“Chết hết một thể đi, cho ta đỡ mất thời gian!” Lăng Thiên nhếch miệng nói.
Kể từ sau lần gặp Sango, điểm công đức của hắn vào lúc này đã gia tăng tới 81 điểm. Theo nhiệm vụ hệ thống, chỉ cần 19 điểm nữa thôi, thứ mà bản thân hắn đã từng sở hữu tại Yêu Thần thế giới sẽ lại một lần nữa trở về.
“Ân, đó là?” Đúng lúc đang theo dõi Sango các nàng, thần thức của hắn bỗng chốc khóa chặt về một hướng. Ở đó, một tiểu cô nương mặt mũi lấm lem, đang co chân chạy trốn đám lang yêu đuổi giết đằng sau bằng đôi chân trần!
“Bạch”
“Ah!”
Tiểu cô nương đang chạy, vì quá kiệt sức cũng như không chú ý nên vấp phải hòn đá liền ngã lăn xuống đất khiến đầu gối nàng chảy bê bết máu.
Nàng kêu lên một tiếng, sau đó cố lết thân mình chạy tiếp, nhưng là, chân nàng đã không cho phép cơ thể làm điều này.
Ngửi thấy mùi máu tươi, đám lang yêu giống như càng gia tăng sự hoang dã. Bọn chúng lao tới, nhảy xổm vào người tiểu cô nương kia hòng muốn xâu xé.
Chứng kiến đám lang yêu chuẩn bị ăn thịt mình, tiểu cô nương kia chỉ biết vội vã nhắm tịt mắt, sau đó cuộn tròn người lại.
Nàng... Chờ chết!
“...”
“Nghe nói khi chết sẽ đau lắm, sao ta vẫn chưa thấy gì?” Tiểu cô nương kia nhắm tịt mắt lại, nhưng mãi mà vẫn chưa cảm nhận thấy dấu răng của đám lang yêu cắn vào người khiến nàng ngạc nhiên. Lấy hết dũng khí, nàng từ từ mở mắt.
Lúc này, trước mặt nàng nào có hình bóng của đám lang yêu kia nữa, chỉ có duy nhất một vị đại ca ca đang đứng chắn trước mặt nàng với thần sắc vô cùng nghiêm túc.
“Cút!”
Lăng Thiên nheo mắt, sát khi cơ hồ vào lúc này bùng nổ.
“Ăng ẳng ẳng”
Nhìn về phía đối diện, đám Lang Yêu không chỉ chứng kiến một tên nhân loại đứng tại đó, bọn hắn còn chứng kiến một tôn hình bóng khổng lồ, tựa như có thể trấn áp thế gian.
Run rẩy, sợ hãi... Bọn chúng chạy!
“Tiểu muội muội, muội có sao không?” Lăng Thiên cúi người xuống, nở nụ cười hiền từ rồi nâng tiểu cô nương kia lên.
Nhìn gương mặt ân cần của Lăng Thiên, tiểu cô nương trên gương mặt lấm lem vết bẩn, hiếm thấy liền nở nụ cười ngốc nghếch... Sau đó liền ngất đi vì kiệt sức!
Đưa tay chạm vào lưng kiểm tra, Lăng Thiên liền có chút nhíu mày.
Không nói tới vết thương trên đầu gối vừa bị ngã, trên người tiểu cô nương này, ngập tràn vết sẹo từ lâu. Chưa hết, cổ họng nàng giống như bị biến chứng từ nhỏ dẫn đến không nói được!
Câm bẩm sinh? Hay hoặc là...?
“Chả nhẽ nàng...?” Lăng Thiên cau mày, sau đó vội vã lôi ra một vài loại đan dược.
Trúc Cơ đan, Tẩy Tủy đan, Luyện Huyết đan,... Những loại đan dược sơ cấp, nhưng lại vô cùng thích hợp đối với một phàm nhân sử dụng.
“Thôi thì vẫn là chờ nàng tỉnh dậy đã!” Lăng Thiên lắc đầu, hắn đưa tay sơ cứu vết thương trên đùi sau đó mới đặt tiểu cô nương lên vai mình rồi tiến về phía Sango cùng Kikyo.
Lúc này, trải qua một phen huyết tẩy, đám lang yêu tấn công dân làng cơ hồ đã bị trảm gần hết, chỉ có một số ít đã chạy đi.
Lăng Thiên vừa đến, trận chiến cũng cơ hồ liền kết thúc bằng việc Kikyo dùng mũi tên của mình bắn xuyên qua người một tên... Nhân loại?
“Nhầm, là lang yêu hóa hình đi?” Lăng Thiên cảm nhận trên cơ thể kẻ vừa bị Kikyo thanh tẩy ngập mùi yêu khí khiến hắn ngạc nhiên, không nghĩ tới ngoài đám lang yêu bình thường ra còn có lang yêu hóa hình tấn công làng của nhân loại.
Mà tên kia, hình như là thủ lĩnh đám lang yêu...
Chứng kiến Lăng Thiên, Sango liền ngay lập tức nở nụ cười chạy tới, hoàn toàn không tìm thấy một Sango dũng mãnh trước đó mà chỉ thấy một Sango e thẹn...
“Te- Tenryu, thiếp có làm tốt không?” Sango đỏ mặt hỏi.
“Ân, tốt lắm!” Lăng Thiên đưa tay xoa đầu nàng càng khiến cho Sango mừng rỡ hơn...
Ở bên cạnh, Kikyo khi chứng kiến chàng chàng thiếp thiếp liền cảm giác có chút bực bội. Nàng lạnh lùng bước tới, vội vã mở miệng cắt đứt cuộc trò chuyện:“Tenryu!”
“Biết rồi!” Lăng Thiên gật đầu, sau đó từ từ rút ra Thiên Sinh Nha.
“Xoẹt”
Hắn vung kiếm như thường lệ, ánh sáng xuất hiện như thường lệ, đám hư ảnh quỷ dưới địa ngục chết đi như thường lệ... Và người cũng phục sinh như thường lệ!
Một chuỗi hành động đã thành quen!
“Ta- Ta chẳng phải đã chết sao?” Một tên dân làng ngơ ngác nhìn bàn tay mình nói ra.
Sau đó, hắn nhìn xung quanh, chứng kiến đám bằng hữu con cái cũng giống như mình, cơ thể đang từ từ nối liền lại, cảm xúc cũng biến từ ngạc nhiên trở thành mừng rỡ.
Bọn hắn... đã chết, nhưng giống như chỉ là trong giấc mơ!
Đám người mừng rỡ ôm nhau, nhưng cũng có người ngồi bệt tại chỗ khóc lóc, trên tay còn ôm lấy thi hài của người thân mình.
Với Thiên Sinh nha hiện tại, Lăng Thiên chỉ có thể phục sinh người vẫn còn nguyên vẹn cơ thể. Đối với những người mà bị sói nuốt vào bụng, tiêu hóa rồi thải ra thành phân, hắn vô pháp phục sinh!
【 Ting, ký chủ sử dụng...】
【 Điểm công đức hiện tại là: 82】
Tăng một điểm, giống như có chút ít!
“Thôi mặc kệ, thịt muỗi cũng là muỗi!” Lăng Thiên thầm than nhẹ, sau đó tự an ủi mình.
Đám dân làng sau một hồi ôm chầm lấy nhau trong hạnh phúc, cuối cùng bọn hắn đưa ánh mắt đặt trên người Lăng Thiên, hay nói chính xác hơn là trên người tiểu cô nương trên vai hắn.
“Khốn kiếp, chỉ tại con nhóc Rin này, nếu không phải nó dẫn sói vào làng, chúng ta đâu có phải chết!” Một tên đàn ông trung niên nói ra.
“Đúng vậy, nó thật đáng chết!” Tiếng the thé của một phụ nhân vang lên, sau đó nàng nhìn Lăng Thiên nói ra:“Vị tiểu ca này, ngươi tốt hơn hết là giết nó đi, nếu không nó sẽ đem lại tai họa đó!”
“Đúng đúng đúng”
“...”
Đám người thi nhau hô hào đòi Lăng Thiên giao nộp tiểu cô nương trên vai hắn, hoàn toàn quên luôn chuyện bản thân vừa được ai đó phục sinh cho.
“Đám người này...” Kikyo nhăn mày, nàng cũng không nghĩ tới chuyện này lại xảy ra.
“Vù vù”
Bất chợt, một hòn đá từ bên cạnh bay tới ném về phía tiểu cô nương trên vai Lăng Thiên. Cũng may, Lăng Thiên kịp thời đưa tay cản lại, nếu không viên đá e rằng sẽ đập vào mặt mất.
“Ưm?”
Lăng Thiên nheo mắt nhìn lại, chứng kiến người vừa ném hòn đá là một thằng nhóc tuổi không lớn, bên cạnh còn có mẫu thân hắn mặt mũi hằm hằm nhìn Lăng Thiên.
“Các ngươi đừng có vô lý như vậy chứ, làm gì đổ hết chuyện lên đầu một cô bé như vậy?” Sango dù không biết tiểu cô nương trên vai Lăng Thiên là ai, nhưng nàng vẫn lựa chọn đứng ra bênh vực.
“Các ngươi thì biết cái gì chứ? Nếu không phải nó mang về làng một con tiểu lang yêu chăm sóc thì làm gì có chuyện làng chúng ta bị tấn công cơ chứ. Hơn nữa, cha đứa nhỏ cũng không phải chết!” Một nữ nhân xấu xí rít gào.
Phẫn nộ, khinh bỉ, không tiếc lời chửi rủa, mắng nhiếc... Bọn hắn làm tất cả những điều đó chỉ nhằm vào một đứa trẻ chỉ để thỏa mãn sự bất lực của mình.
“Rin...” Lăng Thiên ánh mắt chầm xuống, hắn cũng đã biết tiểu cô nương trên vai mình là ai.
Đúng lúc này, một tiếng “ưm” rên rỉ bên tai Lăng Thiên vang lên. Dường như, Rin sắp tỉnh bởi tiếng động lớn...
“Sango, phong bế giác quan nàng lại!” Lăng Thiên đưa Rin cho Sango nói ra.
Dù không biết tướng công mình làm gì, nhưng Sango vẫn rất nghe lời, vội vã ôm Rin vào trong ngực.
Chứng kiến Lăng Thiên mặt mũi lạnh như băng, sau đó hắn liền từ trong nhẫn chứa đồ lôi ra một thanh kiếm không phải Thiên Sinh Nha như mọi khi, Kikyo giống như hiểu ra điều gì đó, vội vã hô to:“Tenryu, không được-”
“Cuồng Long Phá!!!!”