Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 352: Chương 352: Rin




Mặc cho Kikyo ngăn cản, lúc này Lăng Thiên thật sự động chân nộ rồi.

Từ trong trữ vật giới chỉ, hắn lần đầu tiên rút ra Tùng Vân Nha (So'unga) thử nghiệm sức mạnh.

Chỉ thấy Lăng Thiên giơ thanh kiếm lên trời, sau đó huy động cánh tay... Phía trên mũi kiếm, dần hình thành một đạo hồng cầu với từng con hắc long uốn lượn xung quanh.

Khí tức hủy diệt càn quét khắp nơi...

“Cuồng Long Phá (Gokuryuha)!!!”

“Uỳnh Uỳnh Uỳnh”

Ngay lập tức, đạo hồng cầu mang khủng bố uy thế liền được Lăng Thiên đánh ra, phạm vi càn quét cơ hồ bao phủ bằng cả một tòa đại thành.

“Á á á”

“Yêu Quái!”

“Cứ- Cứu ta!!!!”

Đám người kia, mới chỉ vài phút trước còn hớn hở vui mừng vì bản thân sống xót sau tai họa lang yêu, nay giờ thì...

Người ta thường nói, cảnh còn người mất... Nhưng hiện tại thì, không chỉ cảnh mất, mà ngay cả người đến một giọt huyết cũng chẳng còn, cứ như là nơi này vừa mới bị sóng thần quét ngang vậy.

“Chuyện này... Chuyện này...” Sango kinh hãi nhìn sang Lăng Thiên.

Chỉ là lúc này, Lăng Thiên trên gương mặt hắn hoàn toàn không có chút xíu cảm súc, giống như hắn vừa làm một chuyện rất đỗi bình thường vậy.

“Mạnh hơn Phong Thương khá nhiều!” Lăng Thiên liếc nhìn xuống Tùng Vân Nha dưới tay suy nghĩ.

【 Ting, điểm công đức của ký chủ giảm 1 điểm 】

【 Điểm công đức hiện tại là: 81】

“Vậy ra làm chuyện này sẽ bị giảm điểm công đức sao?” Lăng Thiên ngạc nhiên, sau đó gương mặt cũng trở lại bình thường.

Cho dù có trừ tới mười điểm hay thậm chí trừ đi toàn bộ, nếu như cho hắn cơ hội lần nữa, hắn chắc chắn vẫn sẽ làm như vậy. Bởi lẽ, những kẻ đó không đáng sống!

“Ngươi- Tại sao ngươi lại làm như vậy!” Kikyo gương mặt đỏ bừng vì phẫn nộ quát lên.

Mấy ngày nay, chứng kiến Lăng Thiên ra tay cứu người, nàng đã thầm nghĩ rằng, hắn thật là một người tốt.

So với Inuyasha, dù cho ký ức về bán yêu trong đầu nàng không mấy tốt đẹp, nhưng chính bởi vì Lăng Thiên, hắn đã làm cho nàng thay đổi cách nhìn.

Sango, Kagome,... Hai người bọn họ ở bên cạnh hắn có đôi khi làm trong người nàng cảm giác có chút không vui. Nhưng dù sao thì cho đến trước hiện tại, nàng vẫn luôn nghĩ... Hắn đáng giá giao phó!

Thế mà...

“Câm miệng!” Lăng Thiên trừng mắt quát, sau đó quay sang nhìn chằm chằm vào mặt Kikyo.

Chứng kiến một màn như vậy, vốn dĩ định phản bác, Kikyo ngay lập tức liền im bặt. Nàng cơ thể run run, không dám nói một câu nửa lời.

Lăng Thiên lúc này... Quá đáng sợ!

“Bọn hắn sống lại là do ta, thế nên việc ta lấy lại mạng sống của bọn hắn cũng đâu có gì sai!” Lăng Thiên lạnh lùng nói, sau đó quay sang nhìn về phía Rin trên tay Sango nói tiếp:“ Chưa hết, chỉ vì sự ích kỷ của bản thân, bọn hắn sẵn sàng chà đạp một đứa trẻ tội nghiệp. Thử hỏi, bọn hắn có đáng sống không???”

“NÓI!!! TRẢ LỜI TA!!!!”

Không chỉ Kikyo, ngay cả Sango cùng với Kagome trên thuyền khi chứng kiến một màn này, gương mặt cũng trắng bệnh. Không nghĩ tới, đằng sau một Lăng Thiên ôn hòa nho nhã mà cũng có lúc giận dữ!

“Kh... ô... ng!” Kikyo ngập ngừng đáp.

“Nói to lên!” Lăng Thiên nheo mắt quát.

“KHÔNG! BỌN HẮN KHÔNG ĐÁNG!” Giống như bị kìm nén, Kikyo vào lúc này cũng vận sức hét lớn trả lời, sau đó nàng cũng liền ngồi bệt xuống dưới đất.

Trả lời câu hỏi đó đối với Kikyo giống như vắt kiệt sức nàng đi vậy. Hơn nữa, đối mặt với Lăng Thiên lúc này... Nàng thực sự không có can đảm!

“Biết thế thì tốt!” Lăng Thiên lạnh lùng gật đầu, sau đó quay sang nhìn Sango nói ra:“Trở về!”

“D- Dạ!” Sango gật đầu lia lịa, sau đó liền mang theo Kikyo cùng với Rin nhảy lên tiểu yêu Kirara...

Trên thuyền!

Nhận lấy Rin từ trong tay Sango, lúc này Lăng Thiên gương mặt mới từ từ bình tĩnh lại, hắn đưa tay vỗ nhẹ vào bờ vai Rin, đánh thức tiểu cô nương đang hôn mê...

“Ưm?”

Rin dần mở mắt, chứng kiến trước mặt mình chính là của ân nhân đã cứu mạng, trên gương mặt nàng lúc này lại một lần nữa cười rộ lên.

Nụ cười thiên chân vô tà!

“Ân ân” Rin vừa kêu vừa giơ tay ra hiệu như muốn nói gì đó.

Nếu không biết, nhìn động tác nàng quả thật rất đáng yêu. Nhưng là, khi chứng kiến Rin làm như vậy, tam nữ đằng sau Lăng Thiên gương mặt lại lần nữa trắng bệnh rồi.

Tiểu cô nương này... Nàng bị câm, mà không phải là bẩm sinh!

“Hà” Lăng Thiên thở ra một ngụm chọc khí, hắn cố nén cơn giận dữ, sau đó đưa tay vạch áo Rin ra.

Ây, đừng có hiểu lầm nha, hắn chỉ muốn cho đám tiểu nữu phía sau chứng kiến vài thứ thôi.

“Xoạt”

Ngay khi Lăng Thiên vừa kéo lưng áo Rin xuống, một hình ảnh đập vào mặt khiến cho ba nàng sững sờ, ngay sau đó liền được thay bằng sự giận dữ.

“Chuyện này- Chuyện này sao có thể?” Kikyo ánh mắt trừng lớn.

Trước mặt nàng lúc này, ở trên cơ thể của một tiểu cô nương nhằng nhịt vết xẹo. Có nặng, có nhẹ, có vết thâm tím, lại còn có cả vết bỏng...

Nàng không dám tin, những thứ này sẽ xuất hiện trên cơ thể của một tiểu cô nương nhỏ bé!

“Súc sinh, bọn hắn sao lại đối xử tàn nhẫn như vậy!” Kagome nhăn mặt quát.

Từ khi đến thế giới này, Kagome cũng không dưới vài lần chứng kiến vô số những hình ảnh chết chóc. Nhưng mà, đây có lẽ là lần đầu tiên nàng biết được, không chỉ yêu quái, mà ngay cả con người đối xử với nhau cũng quá hung tàn.

“Hiểu rõ rồi chứ?!” Lăng Thiên liếc mắt hỏi.

Lần này, cả ba người phá lệ vô cùng nghiêm túc đồng thanh gật đầu. Các nàng biết, đây chính là bài học thích đáng dành cho mỗi người.

Không chỉ có yêu quái đáng sợ, mà ngay cả chính con người, đôi khi cũng đáng sợ hơn gấp trăm lần yêu quái...

“Tốt lắm!” Lăng Thiên rất hài lòng, nhất là khi thấy Kikyo cũng đã biết hối lỗi nhận sai.

Bình thường, hắn có thể nhân nhượng cho nàng bộc lộ cá tính riêng của mình. Nhưng dù sao thì... NHÀ CŨNG PHẢI CÓ NÓC!!!

“A A A”

Bất chợt lúc này, tiếng Rin liền kêu lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc của mọi người. Chỉ thấy nàng gương mặt đỏ ửng, đưa tay giật giật gấu áo.

“Xin lỗi, ta quên muội cũng là một thiếu nữ đây này!” Lăng Thiên nở nụ cười hiền hòa nói, sau đó kéo lại áo cho Rin về lại vị trí cũ.

Dĩ nhiên, hắn không thể để cho Rin suốt ngày cứ “Ơ ơ a a” mãi như thế này được. Ngay lập tức, từng viên đan dược đã chuẩn bị trước đó được Lăng Thiên lấy ra.

“Ăn nó đi!” Lăng Thiên ra hiệu, nhìn Rin ân cần nói.

Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng Rin vẫn nở nụ cười tươi, sau đó vội vàng bắt lấy đám đan dược trên tay hắn đút vào miệng rồi nhai ngấu nghiến.

“Nàng còn bị bỏ đói sao...?” Kagome đôi mắt từ lâu đã thấm ướt.

Nhai nhai nuốt nuốt... Chẳng mấy chốc, bằng mắt thường có thể hứng kiến, từng vết sẹo trên cơ thể Rin đang dần dần biến mất, thay vào đó là những lớp da non mọc lên....

“Ah, ngon quá...” Rin cười tít mắt, sau đó giống như phát hiện điều gì, ngơ ngác nhìn sang Lăng Thiên.

“Muội nói được trở lại rồi, vui chứ?” Lăng Thiên đưa tay tới xoa đầu Rin.

Bệnh câm loại này, dù cho có là bẩm sinh hay do ngoại lực tác động, thì đối với mấy loại đan dược ở huyễn huyễn thế giới, thứ này chỉ được coi là muỗi

Đến tay, chân,... Thậm chí là dương v*t đứt gãy, vẫn có đan dược để mọc lại được nữa là!

Rin cứ thế ngơ ngác nhìn Lăng Thiên, sau đó từ từ, trên gương mặt nàng nước mắt dần chảy ra.

“Ta... Ta nói được!” Rin hô lớn, sau đó ôm chầm lấy Lăng Thiên, vừa khóc vừa cười nói ra:“Đại ca ca, muội nói được!”

Phía sau, khi chứng kiến sự thần kỳ xảy ra, tam nữ liền một mặt khiếp sợ nhìn Lăng Thiên.

Hắn vừa đút cho tiểu cô nương kia ăn cái gì... Là tiên đan sao?

“Quên mất, đến cả phục sinh người chết mà tướng công còn làm được cơ mà!” Sango cười khổ nói.

Về phần Kikyo, trên đôi mắt nàng lúc này cũng hơi rơm rớm nước mắt. Nàng từ từ bước tới bên cạnh, bế lấy Rin từ trên tay Lăng Thiên nói ra:“Tenryu, ta đưa nàng đi tắm!”

“Ừm!” Lăng Thiên cũng nở nụ cười hiền lành.

Hai người cứ thế mà nhìn nhau cười, giống như vẫn luôn thân thiết như vậy.

Dù sao thì, có đôi khi, một số việc chính là dùng để quên, và việc vừa rồi chính là một minh chứng như vậy đấy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.