“Ahhhh, vui quá”
“Chờ- Phù, mệt quá... Chờ ta với!”
“Bạch bạch bạch”
Trên phi thuyền, kể từ khi có Rin, tiếng cười đã dần trở lên vui nhộn hơn.
Lúc này, nàng vừa thở dốc, vừa chạy đuổi theo ba con “tiểu yêu quái” nô đùa, không khí vô cùng vui vẻ...
“Không thể không nói, bộ ba pokemon khởi đầu quả nhiên là rất có sức hút đây!” Lăng Thiên mỉm cười nghĩ.
Ba con “tiểu yêu quái” kia, không gì khác chính là bộ ba Charmander, Squirtle và Bulbasaur - Ba pokemon mang hình dạng ngộ nghĩnh, đáng yêu, rất thích hợp cùng với trẻ em nô đùa.
“Tướng công, ba con tiểu yêu quái kia rốt cuộc là yêu quái gì, thiếp giống như chưa từng nghe cha nói tới a” Sango ngạc nhiên, sau đó cũng bèn thả Kirara trên tay xuống cùng chơi đùa với bọn họ.
“Nàng yên tâm, bọn chúng không nguy hiểm!” Lăng Thiên cười cười nói.
Quả thật, không thể không nói, tại thế giới pháp tắc yếu đuối như thế giới này, Pokemon hoàn toàn chính là một con tiểu yêu không hơn không kém. Không thể dung hợp với tu luyện giả, không cải tạo thiên phú cũng chả biến được thành công pháp cùng võ kỹ.
Nếu dùng một từ thích hợp nhất để mô tả, có lẽ là... PHẾ!
“Rin, chờ tỷ tỷ với!”
Nghe được giọng nói này, Lăng Thiên có chút ngẩn người nhìn lại. Thì ra, không biết từ lúc nào, Kagome cũng đã gia nhập đoàn người chơi trò đuổi bắt rồi.
Tiểu nữu này... Thành nữ nhân chân chính rồi mà vẫn chưa hết tính trẻ con?
“Kagome, chúng ta đi tới đâu rồi?” Lăng Thiên không kiên nhẫn thúc dục.
“Ah?” Kagome lúc này mới chợt nhớ ra bản thân đang cầm bản đồ, nàng vội vã mở ra xem. Ngước nhìn về phía trước, đối chiếu với bản đồ, sau đó liền kinh hỉ nói ra:“Tenryu, chúng ta sắp tới “ngã ba” rồi, tiếp theo nên đi hướng nào đây?”
Ngã ba?
“Đưa ta xem!” Lăng Thiên nhíu mày, sau đó đoạt lại tấm bản đồ trên tay Kagome.
Nhìn vào tấm bản đồ, quả thật như lời Kagome đã nói, phía trước có một cây Thiên Tàm thụ, nó giống y như lời tên Sesshomaru đã mô tả.
Nếu như đi thêm một quãng nữa, sẽ có hai con đường hắn có thể chọn. Bên trái miêu tả là hình dạng một tòa cung điện nguy nga tráng lệ còn bên phải là hình ngôi mộ!
“Ngôi mộ và tòa lâu đài sao...?” Lăng Thiên trầm tư, sau đó ra lệnh cho mọi người chuẩn bị hạ cánh...
“...”
“Grào”
“Ngươi có phải là-”
“Xoạt”
Vừa đặt chân xuống dưới đất, nhóm người Lăng Thiên ngay lập tức bị yêu quái tấn công, chỉ tiếc nó chưa kịp mở miệng thì đã bị Lăng Thiên chém rụng người.
Đối với Sango và Kikyo, có lẽ đây chính là một chuyện khá là bình thường. Nhưng mà Lăng Thiên lại biết, đây khả năng chính là trò quỷ mà tên Naraku tạo ra nhằm tìm xem điểm yếu của hắn.
“Lần này là “Ngộ Tâm quỷ” sao?” Lăng Thiên nhìn về phía xác chết trước mặt, sau đó liếc về phía bụi cỏ phía xa.
Con quỷ này, đúng như tên gọi của nó, nó có khả năng đọc được suy nghĩ của đối thủ, qua đó chuẩn bị được hành động tiếp theo để đối phó.
Nước đi không tồi...
Chỉ tiếc, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, dù cho ngươi đọc được suy nghĩ hay biết trước tương lai đi chăng nữa, con kiến vẫn mãi là con kiến, cho dù phấn đầu cả đời vẫn không bằng cái móng vuốt của chân long!
“Chết tiệt, đến Ngộ Tâm quỷ cũng không làm gì được hắn sao?” Trong bụi cỏ, Naraku nhìn cảnh tượng trước mặt liền tỏ ra phẫn nộ.
Hắn đã trải qua vài lần tiến hóa bằng cách hấp thu các yêu quái có năng lực đặc biệt, nhưng vốn tưởng rằng dù cho chỉ phái phân thân đi ra, ít nhất cũng có thể để hắn biết được điểm yếu của Lăng Thiên là gì, ai ngờ Ngộ Tâm quỷ của hắn còn chưa kịp ra sân đã liền lên bàn thờ rồi!
“Vẫn là một kiếm liền chết, rốt cuộc hắn có phải là bán yêu không vậy, tại sao không thấy hắn đến “kỳ”?” Naraku bực mình nghĩ.
Bán yêu - nhược điểm ngoài việc nếu so với yêu quái bẩm sinh yếu đuối một đoạn ra thì bán yêu còn một nhược điểm chí mạng khác, đó là trong một tháng, tùy vào mỗi loại bán yêu, sẽ có một ngày bán yêu trở nên vô cùng suy yếu.
Yêu lực giảm sút, so với con người không mạnh hơn bao nhiêu!
Phải biết rằng, dù cho trực tiếp hay gián tiếp, việc giám thị Lăng Thiên luôn luôn không dừng, nhưng hắn vẫn chưa thấy ngày nào Lăng Thiên trở nên suy yếu cả. Nay là ngày cuối cùng trong tháng, Naraku hắn đã đánh cược một phen, chỉ là kết quả thì ai cũng đã rõ...
“Chả nhẽ ta nên tự mình ra sân kiểm chứng hắn, hay hoặc là...” Nghĩ tới đây, Naraku liền liếc mắt về phía sau
“Uy, đừng bảo với ta ngươi định để ta chịu chết đấy nhé?” Kagura bất mãn lên tiếng, sau đó chỉ vào tiểu cô nương tóc bạc, cả người mặc bộ đồ trắng toát đang cầm một chiếc gương bên cạnh nói ra:“Hay ngươi cử Kanna đi xem, biết đâu nàng với năng lực kì dị có thể gây khó khăn được cho hắn?”
“Kagura, ta không được!” Tiểu cô nương tên gọi là Kanna mở miệng, mặt mũi không hề cảm xúc nói ra.
Nghe được Kanna trả lời, Naraku cũng chợt nhíu mày suy nghĩ. Hắn biết Kanna, nàng cũng là phân thân được hắn tạo ra trước cả Kagura nhằm mục đích gây khó dễ cho Lăng Thiên. Nhưng là, Kanna vô cùng thực tế, ngoài sức mạnh kì bí từ chiếc gương hay mang theo bên người, Kanna còn có khả năng phân tích số liệu một cách chính xác nhất.
“Kanna, nếu ngươi sử dụng sức mạnh từ chiếc gương đó, tỉ lệ đoạt lại nửa viên ngọc tứ hồn từ tay tên đó là bao nhiêu?” Naraku trầm giọng hỏi.
Kanna trầm tư một lúc, sau đó tiếp tục mặt mũi không hề có cảm xúc nói ra:“1%!”
“1%?” Dù biết là tỉ lệ sẽ vô cùng thấp, nhưng Naraku vẫn không thể kìm được cơ thể mà run lên một cái.
Chả nhẽ Naraku hắn, vĩnh viễn không có cách nào đoạt được nửa viên ngọc tứ hồn còn lại sao?
“Diệt yêu sư không làm gì được ngươi, yêu quái cũng không làm gì được ngươi, vậy thử với một pháp sư xem ngươi sẽ đối chọi như thế nào?” Thì thào một tiếng, Naraku cũng liền biến mất
“...”
“Rời đi để lại Kagura và Kanna tiếp tục giám thị ta sao?” Lăng Thiên mở mắt.
“Tenryu, chúng ta nên chọn hướng nào đây?” Một bên, Kagome có chút thắc mắc hỏi.
“Xin lỗi, là ta quên mất!” Lăng Thiên cười tạ lỗi, sau đó hắn tiếp tục trầm tư.
Đứng trước ngã ba đường, bên trái là đường đến cung điện, bên phải là đường đến ngôi mộ. Dù trên tờ giấy không ghi rõ cụ thể các nơi đó là gì, nhưng bằng vào phán đoán của bản thân, Lăng Thiên hắn cũng có thể hiểu được một chút.
Cung điện có lẽ là nơi mẫu thân của tên Sesshomaru cư trú, đồng thời chính là tổ địa của tộc yêu khuyển. Còn bên phải là...
“Đi, chúng ta lên đường!” Lăng Thiên cười lớn, sau đó ra hiệu mọi người theo sau hắn.
Mục tiêu là... Phía bên phải!