Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 420: Chương 420: Niềm vui chiến đấu




Bị “cha vợ” một quật đánh bay, Lăng Thiên lúc này mới hiểu bản thân hơi nghịch ngu rồi.

Thể chất chỉ có giá trị 2000 vàng, làm sao có thể so sánh nổi Hỗn độn thể - thể chất tụ tập bởi trăm ngàn Pokemon cộng lại cơ chứ.

Lấy một phép so sánh thử, tỉ dụ như nếu như hắn chưa có Arceus, thì muốn mua một con Charizard đại khái hơn vạn đồng vàng chưa tính tiến hóa Mega hay Shiny. Cộng trừ nhân chia một thoáng, thế ra há chẳng phải cái thể chất hắn mới mua này còn chưa bằng một phần năm của Charizard sao?

Đấy là mới lấy ví dụ từ Charizard, còn nếu lấy ví dụ từ những con Pokemon mang sức mạnh thần thú như Palkia, Dialga,.. Những loại không mở bán trong cửa hàng, không biết sự chênh lệch sẽ còn lớn đến mức nào.

“Ài, vẫn là đã quá khinh thường một chút!” Lăng Thiên lắc đầu ngao ngán, sau đó cũng tận dụng một chút thời gian ngắn ngủi tiến vào đọc lấy chi tiết thể chất tạm bợ của mình.

Tử Diễm thể - Hoàng cấp thể chất, người sở hữu thể chất này trong cơ thể sẽ sản sinh ra một loại hỏa diễm đặc thù màu tử sắc (tím). Ngọn lửa nóng rực, mạnh mẽ hơn ngọn lửa bình thường gấp ba lần...

“Thế- Thế thôi sao?” Lăng Thiên cau mày hỏi.

【 Ký chủ còn muốn sao nữa? Lấy 2000 vàng đổi lấy thể chất còn muốn nó nghịch thiên?】Hệ thống ngay lập tức đánh mặt.

“Cũng đúng... Nhưng mà nói thật thì, sức nóng gấp ba lần ngọn lửa bình thường có chút không ăn thua a...!” Lăng Thiên buồn bực nghĩ.

Không nói tới uy lực ngọn lửa bất tử bất diệt của Ho-oh, hay ngọn lửa long tộc của Igneel, chỉ tính riêng ngọn lửa từ trái Mera Mera no mi so sánh với ngọn lửa bình thường đã là gấp bội rồi. Mà cũng thật may là, tuy thể chất của hắn đổi, nhưng khả năng đặc biệt trong người vẫn còn bảo lưu a.

Có chăng, tuy ngọn lửa không được gia tăng sức mạnh nhưng cũng được đóng skin vào người a...

“Nhuộm màu ngọn lửa nhưng không tăng uy lực sao, thật là hết nói nổi mà!!” Lăng Thiên lắc đầu ngao ngán, sau đó gồng cơ thể lên một cái, đánh bay đám đất đá xung quanh ra ngoài.

“Ah, cuối cùng cũng chịu nghiêm túc rồi sao?” Gid hai mắt rực sáng, quả nhiên là một đấm thăm dò của hắn lúc trước liền không bõ công vô ích.

Nhìn Lăng Thiên đôi mắt bên trong rực cháy ngọn lửa, bên ngoài cũng bốc lên từng sợi từng sợi hỏa diễm màu tím, trong lòng Gid cũng có chút kinh ngạc. Hắn nghĩ thầm:“Có thể phóng thích ngọn lửa từ cơ thể... Là tộc Flamian sao?”

Tộc Flamian hắn cũng đã nghe nói, là một tộc quần trong hàng vạn tộc quần ở vũ trụ này, cơ mà giống như không nghe nói ngọn lửa của bọn hắn màu tím a...

Chỉ là, nếu như suy nghĩ của hắn bị Lăng Thiên biết được, chắc chắn sẽ nhổ nước bọt dìm chết vị “nhạc phụ” vớ vẩn này. Hừ, dám so sánh hắn với đám người ngoài hành tinh yếu đuối đó? Ngọn lửa của bọn chúng đem đi luộc ngô còn được!!

À mà quên mất, nữ tính của tộc Flamian khá tốt, điển hình là Kyouko với khả năng lắc mông điêu luyện và giọng nói thánh thót của mình...

“Được rồi, tới đây đi!” Lăng Thiên nhếch miệng, hắn lúc này liền coi bản thân như ngày đầu xuyên không tới thế giới yêu thần ký, một dạng ta lão đại, thiên lão nhị...

“Đúng ý ta!!!” Gid cũng lười nói nhảm, liền thân thể hóa thành một tia sét, lao về phía trước.

“Bùm Bùm Bùm”

Hai luồng khí tức một tím một xanh va chạm với nhau, quyền đấm cước đá khiến cho toàn bộ khu vực xung quanh nổ vang trời.

“Lôi khiển!” Gid rú lên một tiếng, từ cái đuôi của hắn bắn ra một luồng sấm sét đặc sệt.

Uy lực này, so sánh với Lala không chỉ đơn giản là gấp ba gấp bốn a!

“Trò mèo!” Lăng Thiên liếm môi, liền cũng không kiêng kị gì mà giơ hai ngón tay đan vào nhau về phía trước, miệng lẩm bẩm:“Thập tự chân hỏa!!!”

“Uỳnh!!!”

Vũ trụ xung quanh lại một lần nữa chấn động. Mặc dù cách trái đất cũng đủ xa, nhưng lúc này người dân trên đó quả thực không bình tĩnh, tất cả đều ôm lấy mặt đất như đang cầu nguyện điều gì đó.

Tận thể... Xin đừng là thật a.

“Lala...” Nhìn thấy Lala một mặt lo lắng, Run ngày thường hay tranh đấu với nàng cũng bước tới quan tâm.

“Run, nếu chẳng may một trong hai người bị thương nặng, thậm chí... Ta, ta biết làm sao bây giờ?” Lala cũng không còn giống như bình thường vui vẻ nữa, trái lại giờ phút này nàng tiều tụy đi rất nhiều.

Một bên là cha ruột của mình, một bên là nam nhân của mình, nàng biết làm sao đây?

“Lala, em không cần lo lắng, tin tưởng vào chủ nhân đi, ngài ấy chắc chắn sẽ không làm bị thương cha em đâu đâu!” Mikado bước tới ôm Lala vào lòng thủ thỉ, chỉ có điều trong lòng nàng cũng không có dám chắc.

Nàng thân là một trong số ít những người biết về sức mạnh của Lăng Thiên, nếu như thật có thể dự đoán, nàng chỉ có thể nói là...

Gid Lucione Deviluke, chúa tể vũ trụ... Không chịu nổi một kích của chủ nhân!!!

Không chỉ Run và Mikado, phía sau Lala, một đám nữ nhân cũng tiến tới nói lời an ủi, kể cả khi người đó chỉ mới gia nhập hậu cung không lâu như Natsumi. Thế mới nói, đám nữ nhân trong hậu cung của Lăng Thiên hầu hết đều có quan hệ rất tốt, không chỉ trên giường mà ngoài đời cũng vậy...

Quay trở lại vũ trụ.

“Uỳnh Uỳnh Uỳnh”

Tiếng nổ cứ liên tục vang lên, phải mất hơn nửa ngày thì nó mới kết thúc.

Người trái đất vui mừng vì tai nạn đã qua đi, nhưng riêng nhóm người Lala thì nuốt nước bọt, một mặt căng thẳng đứng từ lầu cao khách sạn nhìn về phía hư không.

Trận chiến đã kết thúc, ắt hẳn phải có một người thua cuộc...

Sẽ là ai đây?

Lúc này, tại một viên thiên thạch bị thủng năm-sáu trăm chỗ, Lăng Thiên trên người quần áo rách rưới, nhưng hắn tinh thần vô cùng sảng khoái, trên người bạch ngọc da thịt, hoàn toàn không có dấu hiệu của thương tật. Trái lại, ở khoảng cách gần đó, Gid Lucione tuy cũng không có thương tích gì nặng, nhưng lúc này hắn đã trở lại hình dạng trẻ con, miệng liên tục thở dốc, cơ thể lại dường như bị bất động, đến cánh tay cũng không nhấc lên nổi.

“Ngươi- Ngươi rốt cuộc là quái vật gì?” Gid Lucione mặt nhăn nhó, cố miễn cưỡng nói ra.

Rõ ràng hai người đánh một trận ngang tài, nhưng tại sao chỉ có hắn mới là người kiệt sức, trái lại đối phương đến thở dốc cũng không có.

Cứ như đối phương chỉ đang chơi đùa với hắn vậy.

“Ngươi mạnh lắm, chỉ tiếc ta may mắn thắng nửa chiêu!” Lăng Thiên mỉm cười toe toét nói ra.

Hắn vô cùng hài lòng, đã rất lâu rồi mới có cái cảm giác chiến đấu đã đời như thế này. Mặc dù vẫn là một bên chiến thắng dễ dàng, nhưng quá trình diễn ra vẫn thực sự phấn khích a.

“Ngươi thắng rồi, từ giờ ngươi chính thức là hôn phu của Lala, đồng thời ta cũng không can dự vào việc mở rộng hậu cung của ngươi nữa!” Gid bực giọng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn Lăng Thiên, một mặt nghiêm túc nói ra:“Đánh bại ta, ngươi giờ đã là chúa tể vũ trụ, có muốn ngồi lên ngai vàng của hành tinh Deviluke không?”

Truyền- Truyền ngôi?

“Xin lỗi, không hứng thú!” Lăng Thiên xua tay, hắn còn không muốn suốt ngày bận rộn công việc đây này.

“Vậy có muốn ta trợ giúp gì không, chỉ cần là trong khả năng của ta, không gì là chúa- cựu chúa tể vũ trụ này không làm được!” Gid giọng nói đầy kiêu ngạo.

“Muốn gì cũng được?” Lăng Thiên nhìn Gid Lucione một thoáng, sau đó giống như nghĩ tới điều gì đó liền vui mừng, sau đó bước chân nhẹ nhàng tới trước mặt hắn.

Nhìn Lăng Thiên đi tới gần mình, Gid Lucione còn tưởng hắn đang muốn giúp mình đứng lên liền mau chóng lắc đầu nói:“Không cần, ta-”

“Nhạc phụ đại nhân à, thứ lỗi cho ta nhé...”

Nghe được lời nói của Lăng Thiên, Gid Lucione còn chưa hiểu truyện gì xảy ra thì bất ngờ, ánh sáng từ đôi mắt của hắn vào lúc này liền biến mất, thay vào đó là một hình thù kỳ quặc như cối xay gió với hai màu đỏ đen xuất hiện...

“Biệt thiên thần!!! (Koto Amatsukami)”

“...”

Tại một hành tinh nào đó xa xôi...

Trong một căn phòng lúc này, có hai thiếu nữ giống như sinh đôi đang nô đùa nghịch ngợm, cả hai hết dùng chăn gối làm vũ khií, lúc thì lại lao vào quần nhau, cố gắng bắt lấy điểm yếu của đối phương là cái đuôi...

Bầu không khí vô cùng vui vẻ.

“Cốc cốc”

“Ai đó, vào đi!” Một thiếu nữ trong đó mở miệng nói.

“Cạch”

Cửa mở ra, một mỹ phụ dáng người uyển chuyển xuất hiện, nàng nhìn hai thiếu nữ một chút, sau đó mỉm cười nói:“Hai đứa chuẩn bị hành lý đi, Papa vừa cho phép chúng ta tới thăm Lala rồi đấy!!!”

Hai thiếu nữ ngơ ngác một lúc, sau đó reo hò vui vẻ, lao tới ôm chầm lấy mỹ phụ.

Không nghĩ tới, Papa thường ngày nghiêm khắc không cho phép chúng ta đi chơi, lần này lại dễ dãi đến như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.